Như Em Hằng Mong - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Như Em Hằng Mong


Chương 15


Kỳ thi cuối kì ở Nhất Trung, sắp xếp thời gian rất eo hẹp, ba ngày đã thi xong sáu môn.

Kỳ thi vừa kết thúc, tiếp theo chính là kì nghỉ đông.

Xế chiều ngày hôm đó thi xong môn cuối cùng, cuối cùng mọi người cũng thả lỏng, trở lại phòng học, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ.

Hứa Bảo Như cũng đi xuống bên dưới lớp thu dọn đồ, Hà Minh Việt quay lại hỏi cô, “Bảo Như, kế hoạch nghỉ đông của cậu thế nào? Qua mấy ngày nữa bọn tớ định đi trượt tuyết ở sân trượt tuyết, có cần gọi cậu không?”

Hứa Bảo Như mới xếp chồng các đề bài thi vừa được phát xuống lên nhau, vừa sắp xếp lại vừa lắc đầu nói: “Tớ không đi được. Hai ngày nữa tớ phải về thành phố Giang rồi.”

Hà Minh Việt hỏi: “Cậu không ăn tết ở đây à?”

Dương Húc cũng quay lại, nói: “Đúng vậy đó, bọn tớ còn định lúc ăn tết sẽ gọi cậu ra ngoài chơi.”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Tớ phải về quê mà. Nhưng hết năm chắc là tớ quay lại rồi.”

Hà Minh Việt nói: “Vậy đến lúc cậu quay lại thì nói một tiếng trong nhóm trên Wechat, dù sao khi ăn tết chúng ta phải tụ tập ăn một bữa mới được.”

“Được.” Hứa Bảo Như cười đáp.

Cô vừa dứt lời, lại có ba bộ đề tiếng anh được phát xuống, tất cả bạn học trong lớp đều kêu gào lên, “Nhiều bài tập như vậy làm gì chứ, có để cho người ta ăn tết thật ngon không.”

Đúng lúc chủ nhiệm lớp là Trương Thư đi vào phòng học, nghe đám học sinh của mình than phiền, nói: “Đừng tưởng rằng nghỉ là để mấy đứa chơi, học kỳ kế tiếp vừa kết thúc là lên lớp mười hai rồi. Các em muốn chơi, chờ thi đại học xong, muốn chơi thế nào cũng được.”

Chủ nhiệm lớp lên tiếng, mọi người cũng im lặng lại, bên dưới lớp chỉ nhỏ giọng than vãn, “Nhiều bài tập phải làm thế này, làm gì còn thời gian ăn tết nữa.”

Dương Húc quay lại, nhỏ giọng nói với Hứa Bảo Như: “Bảo Như, đến lúc cậu làm xong bài tập nhớ gửi vào trong nhóm nhé, cho tớ chép với.”

Hứa Bảo Như nói: “Đừng mơ, tự làm đi.”

Dương Húc: “Cậu đừng như vậy mà —–”

Hứa Bảo Như lắc đầu, không cho cơ hội thương lượng, nói: “Lúc trước là ai nói phải làm người thật tốt vậy?”

Dương Húc: “….”

Hà Minh Việt ngồi ở bên cạnh, nghe vậy thì phụt cười thành tiếng.

Dương Húc đuối lý, uể oải nói: “Được rồi, là tớ.” Nói xong lại quyết chí, “Bắt đầu từ ngày mai, tớ nhất định sẽ làm người thật tốt!”

Hứa Bảo Như cũng không nhịn được cười, cô lại tiếp tục chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Giáo viên các môn đến lớp dặn dò bài tập nghỉ đông xong, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói rất nhiều lời, chủ yếu là đốc thúc mọi người dù nghỉ cũng không được lơ là, phải chăm chỉ đọc sách học tập, còn dặn dò mọi người chú ý an toàn trong kì nghỉ đông, phải cách xa mấy loại pháo bông pháo nổ.

“Những gì thầy vừa nói, mấy đứa nhớ rõ rồi chứ?”

Các bạn học dưới lớp đều rơi vào trạng thái nóng lòng về nhà từ sớm, đồng thanh nói: “Nghe rõ rồi ạ!”

Lúc này Trương Thư mới nói: “Được rồi, nghỉ đi.”

Lời vừa dứt, bạn học trong lớp hưng phấn vọt ra khỏi phòng học trong chớp mắt.

Hứa Bảo Như cũng thu dọn đồ xong, đeo cặp lên đi ra khỏi phòng học cùng Trương Dĩnh.

Vì hôm nay nghỉ đông, mọi người đều về nhà, ở cổng trường có rất nhiều xe nhà đến đón con cái đậu lại, người đông tấp nập, kẹt cứng.

Hôm nay ba mẹ cũng đến đón Hứa Bảo Như, cô vừa ra đến cổng trường, từ xa đã nhìn thấy xe nhà mình đậu ở đối diện đường.

Mẹ cũng nhìn thấy cô, bà ngồi ở vị trí phó lái, mỉm cười ngoắc tay với cô.

Hứa Bảo Như nhìn thấy mẹ, lập tức mỉm cười.

Cô quay đầu lại hỏi Trương Dĩnh, “Ba mẹ cậu đến đón cậu à? Có muốn ngồi xe nhà tớ về không?”

Trương Dĩnh nói: “Không sao, mẹ tớ vừa gọi điện thoại đến, họ đang trên đường đến rồi.”

Hứa Bảo Như nghe Trương Dĩnh nói có ba mẹ đến đón, nên không lo lắng nữa. Cô cười ôm lấy Trương Dĩnh, vui vẻ nói: “Năm mới vui vẻ! Năm sau gặp lại nhé!”

Trương Dĩnh cũng cười, nói: “Năm sau gặp.”

Hứa Bảo Như tạm biệt Trương Dĩnh, sau đó đi về hướng đối diện đường.

Lúc đi đến chỗ đối diện, vẫn quay đầu, mỉm cười vẫy tay với Trương Dĩnh.

Trương Dĩnh cũng cười vẫy tay với cô.

Hai cô gái chào nhau xong, lúc này Hứa Bảo Như mới ngồi vào trong xe.

Vừa ngồi vào xe, lò sưởi trong xe xóa tan sự lạnh lẽo rùng mình trong nháy mắt.

Hứa Bảo Như sờ sờ mặt mình theo bản năng, cảm thán: “Trong xe ấm áp quá.”

Mẹ Hứa cười nói: “Lạnh à? Bảo con mặc nhiều vào thì con không nghe.”

Hứa Bảo Như nói: “Trong phòng học vẫn ổn.”

Ba Hứa lại xe, chậm rãi đi theo sau dòng xe.

Mẹ Hứa đưa nước vừa mới mua cho con gái, hỏi: “Nghỉ đông bao lâu vậy?”

Hứa Bảo Như vừa mở nắp uống nước, vừa nói: “Hai mươi mấy ngày, không hết tết.”

Mẹ Hứa nói: “Giờ đi học phải chịu khổ, lên đại học là đỡ hơn rồi.”

Lại hỏi: “Thi ra sao rồi? Cảm giác thế nào?”

Hứa Bảo Như lắc đầu, “Không biết, không cảm giác được gì.”

Mẹ Hứa cười cười, “Được rồi, không hỏi con nữa.”

Dứt lời, lại quay đầu hỏi con gái, “Buổi tối con muốn ăn cái gì? Tối nay nhà ta ăn ở bên ngoài.”

Khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày Hứa Bảo Như đều học tập kiểm tra, đã lâu không ra ngoài ăn cơm. Vừa nghe mẹ nói tối nay ăn ở ngoài, trở nên vui vẻ trong chớp mắt, cô nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Con muốn ăn lẩu.”

Mẹ Hứa cười nói: “Được thôi.”

Nói xong, liền quay đầu lại, thương lượng nên đi nhà hàng nào với chồng.

Xe chậm rãi lái ra khỏi dòng xe đông đúc, có lẽ vì đã thi xong, Hứa Bảo Như cảm thấy rất ung dung. Cô nhìn ra cửa sổ xe, ánh mắt đảo bốn phía, muốn tìm Thẩm Độ.

Nhưng nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Độ đâu.

Cô đoán chắc họ chưa được nghỉ, dù sao cũng là ban tự nhiên, chủ nhiệm lớp chắc sẽ có nhiều chuyện cần nói, muốn đốc thúc họ lúc nghỉ ở nhà vẫn phải học tập thật giỏi.

Hứa Bảo Như nghĩ như vậy, bên khóe miệng vô thúc cong lên lộ ra nụ cười.

__Vì Nhất Trung nghỉ muộn. Nghỉ không đến mấy ngày đã hết năm.

Hứa Bảo Như ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba đã phải ngồi máy bay trở về thành phố Giang ăn tết.

Trước khi đi, cô sang cách vách tìm Thẩm Độ.

Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng, đứng bên ngoài nhấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên không bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ bên trong.

Người mở cửa là Thẩm Uyển Thu, thấy Bảo Như đứng bên ngoài, lập tức mỉm cười, “Bảo Như đến à.”

Bà vừa gọi Bảo Như, vừa kéo cô vào nhà.

Hứa Bảo Như cười rất ngọt ngào, đáp một tiếng vâng, nói: “Một hồi con phải lên máy bay rồi.”

“Định về quê sao?” Mấy ngày trước Thẩm Uyển Thu có nghe mẹ Hứa nói qua, gia đình họ sẽ về thành phố Giang ăn tết.

Hứa Bảo Như gật đầu, nói: “Đúng rồi ạ, chuyến bay lúc ba giờ chiều.”

Thẩm Uyển Thu cười, lại hỏi: “Khi nào mới quay lại vậy?”

Bà rót cho Bảo Như một ly nước ấm, đi đến, đưa ly cho cô.

Hứa Bảo Như vừa nhận lấy ly nước, vừa trả lời: “Chắc hết năm là con về rồi, bài tập thật sự nhiều quá.”

Cô nói, lại nhìn ngắm bốn phía, hơi ngượng ngùng hỏi: “Dì, Thẩm Độ đâu rồi ạ?”

Dứt lời, lại muốn che giấu, nói: “Con có mấy đề bài muốn hỏi cậu ấy chút ạ.”

Thẩm Uyển Thu cười nói: “Ở trên lầu đó. Con lên thẳng đó là được.”

Hứa Bảo Như cũng cười, gật đầu, khéo léo nói: “Cảm ơn dì, vậy con đi lên trước ạ.”

“Ừ, đi đi.” Mẹ Thẩm dịu dàng nói.

Hứa Bảo Như lên lầu, đi thẳng đến phòng của Thẩm Độ.

Cô đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa, sau đó chờ Thẩm Độ đến mở cửa cho mình.

Đợi trong chốc lát, cừa phòng được người bên trong mở ra.

Thẩm Độ vốn nghĩ rằng là mẹ mình, khi nhìn thấy Hứa Bảo Như, có hơi giật mình.

Hứa Bảo Như chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn Thẩm Độ, “Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”

Thẩm Độ nhìn cô, không nói gì, xoay người đi vào phòng.

Hứa Bảo Như đi theo vào, thấy Thẩm Độ đang ngồi ở bàn nhỏ cuối đuôi giường, đang ráp một con lego.

Cô đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Độ, đặt hai tay lên bàn nhoài người về trước, nhìn Thẩm Độ nói: “Một hồi tớ phải về thành phố Giang rồi, đến đây tạm biệt cậu.”

Thẩm Độ nghe vậy, hơi kinh ngạc, cậu ngước mắt lên, nhìn về phía Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ nhìn mình, đôi mắt cong xong, lập tước bật cười, cô vui vẻ nói: “Nhưng hết năm là tớ quay lại rồi, cậu không cần quá nhớ tớ đâu.”

Thẩm Độ chỉ nhìn cô, không nói gì cả. Lại cúi đầu tiếp tục ráp lego của mình.

Hứa Bảo Như ngồi ở đó nhìn Thẩm Độ ráp lego, hai người không ai nói lời nào, chỉ như vậy mà trôi qua một buổi trưa.

Mãi đến hơn giờ trưa một chút, mẹ gọi điện thoại đến, nói phải chuẩn bị đến sân bay.

Hứa Bảo Như nhỏ giọng nói với mẹ, “Con biết rồi, con lập tức về ngay.”

Cô cúp điện thoại, nói với Thẩm Độ: “Tớ phải đi rồi.”

Thẩm Độ không ngẩng đầu, chỉ “ừ” một tiếng nhàn nhạt.

Hứa Bảo Như lấy ra một viên chocolate từ trong túi áo, đặt xuống trước mặt Thẩm Độ, nói: “Cho cậu này.”

Thẩm Độ hơi sững sờ, ngước mắt nhìn về phía Hứa Bảo Như.

Đôi mắt Hứa Bảo Như cong cong, cô cười một tiếng, nói: “Năm sau gặp lại nha.”

Chào tạm biệt với Thẩm Độ xong, Hứa Bảo Như từ dưới đất đứng lên, đi ra ngoài.

Ánh mắt Thẩm Độ nhìn theo bóng dáng màu hồng ngoài cửa, đáy mắt trầm tĩnh lộ ra chút cảm xúc.

Cậu nhìn Hứa Bảo Như biến mất ở khúc rẽ, mới thôi không nhìn nữa.

Cúi đầu muốn tiếp tục ráp lego, nhưng tâm trạng lại trở nên rối loạn khó hiểu.

Ánh mắt lơ đãng nhìn đến viên chocolate trên bàn nhỏ, cậu nhìn chằm chằm mấy giây, nhíu mày ép mình rời mắt đi, lại tiếp tục hoàn thành con lego vẫn chưa ráp xong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN