Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện - Chương 47: Canh cánh trong lòng của lão tổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện


Chương 47: Canh cánh trong lòng của lão tổ


Chương 47: Canh cánh trong lòng của lão tổ

_________ …Phù Cừ Cốc…________

Chỉ đăng tại Wattpad

——-

Lâu lắm rồi, Diện Sân mới lại lần nữa nghe thấy thanh âm tìm chết của hệ thống.

Rất tốt, chọn ngay lúc tâm tình tốt đang ăn cơm thì online lên kiếm  chuyện gây lộn với nhau đúng không?

Diện Sân tức cái lồng ngực.

Vì thế lão tổ nào đó cười khinh bỉ trong đầu, đáp lại hệ thống đang giả làm thiếu nữ bị phụ bạc kia: “À thế à.”

Hệ thống: !!!???

Fuck, lão tổ, ngài chết bằm, bỏ mặc bổn hệ thống sống chết lâu như vậy mà có thể bình tĩnh như không vậy à? Ngài làm người thế sao? Hả? Ngài có thẹn với lương tâm không hả? Hả?

Diện Sân không có tâm tình tìm hiểu hệ thống ngu xuẩn lâu ngày sống lại, “Nói, bản tôn tưởng mi chết quách xó xỉnh nào lâu rồi? Làm kiểu gì mà vẫn còn ở đây?” Giọng điệu dường như rất tiếc nuối tại sao mi không chết đi cho đỡ phiền.

Ha!

Bổn hệ thống dù có là một đống số liệu thì vẫn hiểu đó! Đừng có tưởng tôi không hiểu ngài nghĩ gì! Nha!

“Cái đồ cuồng dâu tây!” Tiểu Thông Thái không phục hừ một tiếng, tiếp đến cảm nhận thấy sát khí trong thức hải Diện Sân ầm ầm chụp xuống, mới nhát cáy thu lại hai con mắt khinh bỉ, rụt rụt cổ… À, đó là nếu nó có mắt và cổ…

“Lão tổ đại nhân thân ái à, mị thời gian trước bị một tên hệ thống phần mềm thứ ba ngoại lai chèn ép, muốn tiến hành cưỡng chế chế tài với ngài, buộc ngài phải thực thi nhiệm vụ, mị đây cũng rất đáng thương luôn đó có được không, cũng may ngài vì tức giận mà bổ đôi cái tên chết tiệt đó ra, bổn hệ thống cơ trí thần dũng sớm đã cấy một chuỗi số liệu khác bám vào trong một sợi thức hải của ngài… Hiển nhiên vô hại với ngài…”

Diện Sân trong thức hải chia ra một luồng ý thức vỗ đét vào hệ thống, cảnh cáo nó, nó liền lệch mép sửa lại một cái.

Dám to gan bám vào thần thức của y ấy à? Chê mình sống quá lâu chứ gì?

“E hèm… Hệ thống đáng thương lại khả ái ngoan ngoãn của ngài, sau một phen thập tử nhất sinh, liền mượn nhờ vào chuỗi số liệu đó từ từ tu bổ lại hoàn thiện như cũ… Đương nhiên, vì là cộng sinh với kí chủ… Cho nên trong quá trình cũng thi thoảng có mượn một chút xíu xiu sức mạnh thần thức của ngài để nạp năng lượng… Hê hê…”

Hệ thống chột dạ càng ngày càng nhỏ tiếng trần thuật lại. Nó cảm thấy nếu mà nó nói là nó cố tình, nhân lúc Diện Sân bị hóa nhỏ thần thức còn hỗn độn do cường bạo xé rách, hung hăng táp một ngụm lớn năng lượng từ y, khẳng định y sẽ lập tức, lần nữa, chém chết nó! Tại chỗ! Ngay và luôn!

Diện Sân: “À.”

À em gái ngài chứ à!

“Sau đó thì sao? Mi còn hiện hồn lại làm răng?” Cái ẩn ý kia, đúng là thật hận tại sao hệ thống không chết luôn cho rồi.

Diện Sân tức giận? Đương nhiên tức giận rồi.

Y một đời hoành hành ngang dọc giới tu chân, ho một cái cả đại lục cũng đã run lập cập chỉ hận không thể biến thành trong suốt, vậy mà bỗng dưng một ngày không đẹp trời, hệ thống xuất hiện, còn hư hư thực thực buộc định với y, cũng được, Diện Sân xem như chơi đùa với nó một chút. Nhưng ngàn không nên, vạn không nên lại nảy ra ý định muốn khống chế y.

Diện Sân lúc còn chân ướt chân ráo trên con đường tu luyện, đã ghét nhất bị người ta chỉ đông sai tây, khống chế bản thân, người nảy sinh ra ý tưởng không nên có đó với y, tất cả sớm đều đã mồ yên mả đẹp. Hệ thống chết tiệt này lại còn muốn mượn tay Ma Bắc Mạn làm điểm yếu của y.

Thật lòng mà nói, nếu không phải vì bản thân sinh ra đồng cảm khó hiểu với Ma Bắc Mạn, từ bản thân hắn nhìn thấy được chính mình trong quá khứ, có chút không nỡ với chính quá khứ của mình, Diện Sân có thể đã sớm giết chết Ma Bắc Mạn từ lâu.

Cái gọi là nhược điểm, không bao giờ nằm trong vốn hiểu biết của y.

Món nợ này, Diện Sân y ghim!

Hệ thống cho dù thời gian bên cạnh Diện Sân không tính là quá dài, so với những hệ thống đồng trang lứa khác, vừa tiến vào khế ước cùng kí chủ đã trải nghiệm nhiệm vụ luôn mà nói, nó với Diện Sân bất quá ngay cả cửa thôn tân thủ cũng chưa dắt tay nhau bước qua được, phần lớn trong thức hải y đều bị che đậy đến kín kín kẽ kẽ, những cảm xúc mà y cho nó nhìn thấy được, cũng chỉ là thứ hư vô, nhưng nó vẫn hiểu rõ, điểm mấu chốt của y, xác thực đã bị đụng tới rồi.

Vì thế, nó chọn lựa thành khẩn bày tỏ: “Lão tổ đại nhân, ta chỉ là một cái hệ thống tép riu, chả có giá trị gì trong hiệp hội ngoại trừ dựa vào kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thu về tích điểm và năng lượng, sau khi cùng ngài buộc định, ta quả thực không thể cưỡng chế ngài hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới này, vì thế số liệu của ta cũng không được cập nhập đúng lịch trình, hiệp hội đã phán định ta bị lỗi, nếu như lần đó ngài không giết phần mềm thứ ba can thiệp kia, ta sau này không bị đồng hóa, cũng sẽ bị xóa sạch số liệu…”

“Cho đến hiện tại, đi theo sự biến mất của phần mềm thứ ba, ta cũng bị hiệp hội xác nhận là hệ thống lỗi, trở về chỉ có con đường chết. Cho dù chỉ là số liệu công thức hóa, nhưng trải qua nhiều kí chủ như vậy, ta cũng có thể sinh ra cái gọi là tư duy riêng rồi.”

Vì thế, chỉ có thể lựa chọn sống sót, đi theo Diện Sân, dù cho nó đã sớm vô dụng.

Diện Sân trầm mặc.

Không biết y nghĩ đến cái gì, một lúc sau liền nói: “Chờ có thời gian sẽ đi chăm sóc cái liên hiệp đó.” Nghe có vẻ rất ‘cay cú’.

“Ta vẫn có thể tạo bug cho mi, chờ tối nay tạo ra chút bug bòn sạch cái liên hiệp đó trước đã.”

“Mị chỉ sợ, bọn họ nếu xác nhận ngài chưa bị tiêu hủy theo hệ thống, khẳng định sau này sẽ gửi đến những kí chủ khác cùng với hệ thống khác đến thế giới này để hoàn thành nhiệm vụ, hoặc truy sát ngài để xóa sổ bug.”

Diện Sân tí thì phụt ra ngụm cơm trong miệng, cười ha hả khinh bỉ cực mạnh hệ thống trong thức hải. Ngụ ý trong đó không cần nói cũng biết. Đại khái chính là: ông đây cầu còn không được, mỏi mắt mong chờ!

Một bên cùng hệ thống lâu ngày gặp lại trao đổi một chút việc ‘Luận cách chính xác để hố liên hiệp”, một bên chậm rãi ăn, Diện Sân cùng Ma Bắc Mạn cứ thế nhàn nhã ngồi đến tối muộn, lúc này mới xem như tạm hài lòng, bảo A Đường cùng quay về khách điếm.

Theo ý Diện Sân, bây giờ y có một đồ đệ nhỏ vừa mới thu nhận, lại có ba món nợ trên đầu chờ y đi đòi, vì thế không thể rời đi vị diện này ngay được, phải đòi nợ từng món một mới coi như xong.

Ghim thứ nhất chính là ghim nam chính của thế giới này, cho dù hắn là do tên tác giả gian tặc Cho Xin Chút Boa Đuê tạo nên, nhưng nợ này y sẽ tính sau nữa. Cái tên nam chính này ngoài việc làm ngựa giống hơi lâu trong tiểu thuyết khiến y ngứa mắt ra, còn có con đường thăng cấp quá cmn suông sẻ rồi đó! Cho dù trong nguyên tác có nói hắn trăm đắng nghìn cay, nhưng có cái cay đắng nào là thật đâu, hầu hết đều là định mệnh đá lót đường cho hắn cả rồi.

Nhân danh phe phản diện kiếp sống cơ hàn vùng lên từ trâu chó, Diện Sân tỏ vẻ mình không thể chấp nhận trường hợp đứa con Thiên Đạo này lớn lên ‘dễ’ như vậy được, y nhất định phải đu cho tới khi tên khốn kiếp đó ra đời, lớn lên, trưởng thành, thời thời khắc khắc mà ‘ám’ chết hắn mới thôi! Cho tên tác giả đẹp mặt!

Vã bép vô mặt hắn!

Món nợ thứ hai y ghim, chính là cái Thiên Đạo chó má của vị diện này!

Dám hại y phải chặt đứt một nửa thần hồn à, dù không nói nhưng mà cay thì y vẫn cay đấy! Tiểu nhân không bao giờ nhắc mãi mối thù trên miệng, chờ sau khi chà đạp tên nam chính chó má hả hê rồi, y sẽ tìm Thiên Đạo khốn kiếp kia nói chuyện riêng, khẳng định đập cho hắn biến mất khỏi bản đồ!

Còn món nợ thứ ba, cái này thì không cần phải nghĩ nữa, chính chính xác xác là cái Liên hiệp đùa dai đọc giả kia!

Uổng công Diện Sân y bỏ ra biết bao nhiêu ngày tháng cày chương cày bình luận, vậy mà dám hố cha y như vậy. Lần đó đọc chương cuối y phun bao nhiêu máu, y sẽ bắt cái Liên Hiệp khốn kiếp đó phun lại bấy nhiêu, thậm chí gấp đôi mới được. Sau đó lại còn muốn tính kế điều khiển y, chờ đó! Lão tổ ma đạo y không hành chết bọn họ thì y sẽ theo họ đồ đệ!

Diện Sân nghiến răng hừ hừ một tiếng lạnh lùng, làm cho A Đường đi phía trước không hiểu sao sống lưng bỗng dưng lạnh toát, da gà nổi từ xương cụt chạy dọc lên, hai chân vùn vụt bước nhanh đưa người về lại khách điếm.

Mà Ma Bắc Mạn từ đầu đến cuối vẫn đi sát bên cạnh y, lại như có như không nhìn qua đỉnh đầu y một cái, bàn tay dấu trong tay áo khẽ nắm lại, mắt sắc bén nhìn qua xung quanh.

Cũng không biết sư tôn y phát hiện ra việc gì, hoặc bất mãn chuyện gì mà lại có sát khí trầm trọng như vậy?

Nếu mà hắn phát hiện ra, nhất định giết bỏ.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Sau chương này chính thức đi vào tân thủ thôn~ chuẩn bị hành trình dắt tay nhau đi chém giết đầu tiên của hai vị nam chủ :v

Một chương hiện tại cao nhất là 2k chữ, tác giả vì có thói một khi viết là phải bùng cháy khao khát đào vào suy nghĩ của nhân vật, một chương 2k chữ mỗ vẫn cảm thấy chưa hài lòng về trình độ đào sâu, nhưng lại sợ quá lê thê khúc này khiến bạn đọc nhàm chán, về sau một chương có thể sẽ tăng số chữ lên để tạo độ hoàn hảo trong cảm nhận của mỗ, nên có lẽ sẽ hơi dài.

Mỗ đang tìm kiếm sự hài hòa lẫn trọn vẹn, nên mong các thí chủ trong nhà thông cảm 😢😢😢😂

Càng về sau nhất định sẽ càng dài và trau chuốt hơn, cảm ơn mọi người đến bây giờ vẫn luôn bên cạnh và ủng hộ mỗ nhiều đến vậy, dù cho có một khoảng thời gian mỗ dường như đã ngưng hoạt động hơi lâu, tạo ra khoảng cách với các bạn đọc.

Mong rằng chúng ta sẽ lại lần nữa nắm tay nhau và đi hết bộ truyện này, cảm ơn các bạn nhiều lắm  ^^ kiss all.

13/08/2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN