Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện
Chương 49: Kiêu căng vô địch
NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VỐN PHẢN DIỆN – LỤC NGUYỆT THANH SƠN
°°° chỉ đăng tại Wattpad °°°
Một câu của Diện Sân vừa dứt, như vứt quả bom nổ chậm vào đám đông, khắp nơi truyền đến tiếng hít khí kinh ngạc không ngớt.
Phần lớn trong số đó vẫn là người còn có chút đầu óc, từ một chiêu Diện Sân vừa tung ra lúc nãy, bọn họ cũng xem như có giác ngộ người này thuộc hạng không dễ chọc. Không phải cái loại chó mèo người qua đường muốn đá muốn khều xong cũng chẳng mảy may có chuyện gì.
Dám ngông cuồng đối đầu với Tiết gia đang như mặt trời ban trưa, thế lực hùng hậu như vậy, căn bản cũng phải là một tên ăn chơi quần là áo lượt hơn cả Tiết Chí kia. Ai cũng không dễ chọc.
“Mẹ kiếp!” Tiết Chí bị một chiêu giết người khốc liệt của Diện Sân hù dọa, phía trên hành lang chỗ mấy xác người máu vẫn còn đang không ngừng chảy ra, men theo khe hở sàn gỗ nhỏ giọt xuống dưới, từng giọt từng giọt đỏ chói mang theo mùi gỉ sắt, ám ảnh thị giác vô cùng.
Hắn sợ hãi lùi ra sau, hung hăng nắm áo một tên nô bộc gần đó, quăng người về phía trước gào to: “Mau! Mau giết chúng nó!”
Tên nô bộc kia từ nãy cũng đã sợ nhũn chân, bị Tiết Chí ném một cái, nào còn đâu sức lực để vâng lệnh đi giết người, oạch một cái liền ngã lăn ra sàn, cơ bắp trên người không khống chế được mà run lên bần bật.
Diện Sân trên lầu cao rũ mắt nhìn xuống, một con kiến ngay cả làm kẻ địch của y cũng không xứng, lại dám trước mặt y gào thét đòi giết đồ đệ của y? Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, không trừng trị thẳng tay còn tưởng mình là quả hồng mềm chắc?
Y bực tức trong người, quay người lại liền nâng chân đá vào cái xác bên cạnh.
“Rầm” một tiếng.
Xác chết mất đầu đập vào lan can, xô gãy một loạt xà chắn rồi bay thẳng ra ngoài, rơi xuống ngay chính giữa sảnh.
Cái xác bị lực đá mạnh làm xương cốt gãy vun không hoàn chỉnh, rớt xuống liền tạo ra tư thế vặn vẹo không ra hình dạng, lại thêm là một cái xác không đầu, nhìn kiểu gì cũng thấy rợn sống lưng.
“Trước đến nay kẻ trước mặt bản tôn hô giết hô đánh cũng chả ai còn sống được trên đời.” Diện Sân thanh âm quạnh quẽ truyền xuống, sau đó y khẽ động, cách không thuấn di đến trước mặc Tiết Chí, hai mắt lóe ra sát khí, trong tay cầm một thanh đoản kiếm của tu sĩ gần đó vừa bị y tiện tay lấy đi, một kiếm quét ngang, ý định muốn chẻ đôi người phía trước.
Tiết Chí sớm đã bị dọa cho chết trân, hoàn toàn không nhận ra được tình hình hiện tại.
“Dừng tay!” ngay tại lúc lưỡi kiếm sắp chạm đến đầu hắn, một thanh âm già nua mang theo uy áp vọng đến, đánh lên thân kiếm làm đường chém bị chệch đi một phân, khí cuộn bổ ngang qua mặt Tiết Chí, xẻ mặt đất phía sau hắn làm hai, vết sâu hơn chục trượng, tóe ra tia lửa.
Giết người lại bị chặn họng, Diện Sân cũng là lần đầu gặp phải tình huống này, liền đứng giữa sảnh lớn quay ngoắc đầu nhìn ra bên ngoài.
Chỗ cửa chính ngược sáng, lúc này đã sớm bị phá đến xiu vẹo. Từ xa mấy bóng người lững thững bước vào, đi đầu là một lão giả thoạt nhìn hơn ngũ tuần, tóc điểm sợi bạc, dáng lưng thẳng tắp, mắt mũi hài hòa lại uy nghiêm.
Phía sau lão giả là năm, sáu đệ tử mặc y phục xanh lam, bội kiếm vắt sau lưng, nam có nữ có, khí thế toát ra cũng rất kinh người, vừa nhìn đều chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi nhưng tu vi cũng đã ở Hoán Cốt, trong đó có cả một người đã ở Linh Huyết trung kỳ!
Lão giả bước vào đại sảnh, liếc mắt nhìn Tiết Chí vẫn đang té ngửa dưới đất thất thần, lại quay sang Diện Sân, ánh mắt đầy vẻ không đồng tình nói: “Tiểu công tử, tu vi dù có hơn người cũng không thể ỷ thế mà ức hiếp người khác? Ngươi là người của tông phái nào? Giữa ban ngày ban mặt lại dám hành động thô lỗ ác ý như vậy?”
Diện Sân phía đối diện bị thuyết giáo này làm cho ngu người, biểu cảm trong đầu lúc này là một loạt dấu chấm hỏi to đùng.
???
Cái lý luận nực cười gì đây?
Hôm nay rõ ràng là đứa nào ỷ thế hiếp người chứ?
Y nhếch môi, tiện tay vứt luôn cây kiếm sứt qua một bên, “Kẻ nào?”
“Hỗn xược! Trưởng lão Đông Quy Tông trước mặt, tiểu bối không biết sống chết dám làm càn?”
Một nữ đồ đệ phía sau tức giận rút kiếm ra, chỉ thẳng vào mặt Diện Sân quát to, đồng môn bên cạnh ả ta cũng một mặt chán ghét nhìn chằm chằm Diện Sân, tựa như y dám nói thêm một câu nào bất kính với lão giả trước mặt, bọn họ liền tước kiếm khỏi vỏ mà giết y luôn vậy.
Đám đông hóng chuyện xung quanh vừa nghe tới Đông Quy Tông, nhất thời một trận kinh hô, vẻ mặt ngạc nhiên tròn mắt nhìn nhau.
Đông Quy Tông, một trong Bát Đại Tông Môn đỉnh cấp của đại lục Thánh Linh, danh chấn thiên hạ, thế mà hôm nay ở một nơi nhỏ bé như Ngọc Thạch Thành này, vậy mà lại được trực tiếp gặp mặt! Người nọ còn là trưởng lão đấy!
Khắp cái Ngọc Thạch Thành này, còn chưa chắc có ai nhìn ra được tu vi thâm sâu của vị trưởng lão này đâu, cái này cũng quá đáng sợ rồi.
Trong lòng số ít người có suy tính, không tiếng động tự hỏi, trưởng lão Đông Quy Tông, đến nơi này làm gì?
Mà ngay lúc nữ tu kia vừa rút kiếm ra, đem mũi kiếm chỉ vào Diện Sân, Ma Bắc Mạn ở trên lầu cao nhìn thấy cũng đã không kiềm chế được sát khí, triệu ra chủy thủ từ túi trữ vật phóng thẳng về phía nữ tu, sau đó tung mình bay tới che trước mặt Diện Sân, hai mắt đỏ hồng nhìn qua cực kỳ khủng bố.
Sát khí hắn tỏa ra trong nháy mắt tựa như hóa thành thực thể, làm người xung quanh nhất thời lạnh toát cả sống lưng.
Nữ tu bị ám khí dọa tới, vội nghiêng người tránh né, nhưng do khí thế lao tới quá khủng khiếp, ả ta chỉ né được chỗ hiểm, trên lỗ tai trái vẫn bị cắt ngang qua, chảy ra một dòng máu, trông cực kì bắt mắt.
Đám đệ tử đồng môn xung quanh thấy đối phương không biết điều dám động thủ trước, không nói hai lời liền rút kiếm sau lưng ra, dưới chân vận lực, muốn lao đến một kiếm chém chết Ma Bắc Mạn.
Bất quá, bọn họ nghĩ thì hay, cơ thể lại trong nháy mắt bất động, không nghe lời chính mình.
“Thật là nực cười!” Diện Sân từ phía sau Ma Bắc Mạn bước qua, trên người lúc này nhàn nhã đều bay biến, mặt búp bê vốn dĩ hời hợt cũng đã bị một tầng lãnh ý che phủ, hai mắt như có sương mù mờ nhạt, âm u đảo qua từng người.
Uy áp trên người y trong nháy mắt bắn ra, cho dù có là lão giả trưởng lão Đông Quy Tông gì đó, cũng chỉ như trò trẻ con trước mặt y.
Diện Sân nhếch khóe môi lãnh đạm, “Đông Quy Tông, Bát Đại Tông Môn? Cái quỷ gì? Chẳng qua là một lũ phế vật cũng dám hô to gọi nhỏ với bản tôn.”
Y đi đến bên người Tiết Chí, ánh mắt như nhìn con sâu cái kiến mà nhìn vào hai tròng mắt trắng dã hoảng sợ của hắn.
“Từ trước đến giờ, bản tôn muốn ai chết, thì kẻ đó vĩnh viễn không được sống!”
Dứt lời, nâng tay, bẻ gãy cổ Tiết Chí ngay tại chỗ.
Tiếng rắc giòn tan vang lên, tựa như bóp nát trái tim những người đang có mặt hiện tại.
Bất kì một ai ngay lúc này, kể cả tên trưởng lão kia, cũng đều không thể nào ngờ tới Diện Sân nói giết liền ra tay thẳng thừng như vậy được.
Một đứa nhỏ mặt mũi như tiên đồng, thân hình còn không quá hông người trưởng thành, thế mà tâm tính lại tàn nhẫn khủng khiếp như vậy.
Tiết Chí gục trong tay y, khuôn mặt trước khi chết vặn vẹo sợ hãi, bị vặn cổ bẻ sang hướng khác nhìn cực kì quỷ dị, thân hình hắn quỳ rạp đối diện với Diện Sân, đối phương mặt mũi lạnh lùng, hai mắt giống như không chứa cả thiên hạ nhìn xuống con sâu cái kiến, mi mắt phủ xuống thành một vệt bóng mờ chắn ngang tầm nhìn, có vẻ âm u túc mục.
Hai ngón tay y kẹp lấy cằm Tiết Chí vứt người qua một bên, chậm rãi rút khăn tay ra lau đi từng ngón tay, từ đầu tới cuối khuôn mặt không hề dao động chút nào.
“Sư tôn…”
Ma Bắc Mạn đứng một bên từ đầu tới cuối chẳng kịp ngăn cản lại, trân trân nhìn sư tôn nhà mình ra tay giết người, trong mắt bực bội vùng vẫy bùng lên.
Không phải hắn muốn từ bi với ai, cũng không phải hắn e dè kẻ nào. Chỉ đơn giản hắn không muốn sư tôn của mình phải vấy bẩn đôi tay vì những kẻ không xứng này.
Muốn giết? Vậy cứ để đôi tay này của hắn tước đi mạng sống của bọn họ là được.
Sư tôn của hắn, vốn chỉ nên nhàn nhã ngồi ở một chỗ làm những việc thanh cao nhã ý, thứ phàm trần này y không cần nhúng tay! Trước đó Ma Bắc Mạn không có sức mạnh, để y phải đại khai sát giới bảo vệ chính mình, đánh đổi cả tu vi bản thân đã đủ làm cho hắn khổ sở day dứt một trận, nhưng đến cả bây giờ bản thân đã có chút thực lực, cũng không cách nào kịp thời thay y gánh vác.
Trong lòng Ma Bắc Mạn không nhịn được bắt đầu căm giận chính bản thân mình, một tia tâm ma hư hư thực thực cứ thế vô thức nảy mầm, gieo vào trong lòng hắn.
Diện Sân liếc mắt nhìn đồ đệ, thấy hắn cúi gằm mặt, thần sắc sa sầm, cho rằng hắn lần đầu thấy người chết kinh dị như vậy nên hoảng hốt, không khỏi thầm than.
Ngữ khí y nhẹ nhàng xuống hẳn, đi đến muốn vỗ đầu Ma Bắc Mạn, lại liên quan đến chiều cao, nhất thời tay nâng lên liền không biết thu lại kiểu gì để không xấu hổ, liền chuyển hướng vỗ vào lưng hắn, “Lần sau sư tôn sẽ xử lý đẹp mắt hơn chút, con quen là được, đừng sợ.”
“Thật là làm càn!”
Lúc này Diện Sân đã thu lại uy áp của mình, trưởng lão Đông Quy Tông liền cử động được, khi nhìn thấy y giết chết Tiết Chí ngay trước mắt mình, lửa giận công tâm làm cho lão không kịp suy nghĩ đến việc tại sao Diện Sân lại có thể phóng ra uy áp chèn ép được cả hắn, lại tại sao hắn đã ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong lại không thể nhìn ra được nông sâu của y, chỉ biết giận dữ gầm lên.
Thực lực Nguyên Anh đỉnh phong nháy mắt phóng ra, khách điếm nho nhỏ chẳng thể chịu nổi được một Linh Huyết nổi giận, chứ huống chi là Nguyên Anh, liền nháy mắt nổ tung, phòng ốc rầm rầm sụp đỗ, người vây xem tứ tán bỏ chạy thụt mạng.
Còn không chạy ư? Nguyên Anh đấy! Một kích cũng đủ khiến bọn họ hoá thành tro bụi về lại với đất trời, kêu cha gọi mẹ cũng không ai nghe.
Uy áp trùng điệp ập tới, phá hủy phòng ốc xung quanh, chẳng mấy chốc hơn trăm trượng lấy Duyệt Lại điếm làm trung tâm, mọi thứ bị san bằng thành bình địa, xơ xác tiêu điều, khói bụi bay ngợp trời như sương mù, giơ tay không thấy được năm ngón.
Những người không chạy kịp, bị nổ tan xác hoá thành một bãi máu.
Đám đệ tử đi theo lão giả cũng phải sử dụng pháp bảo phòng ngự cao cấp mới có thể tạm thời trụ vững được, nhưng người nào cũng mặt mũi trắng bệch.
Cả đám nhìn nha, ý nghĩ trong đầu không mưu mà hợp, cùng cho rằng một kích này Diện Sân cùng Ma Bắc Mạn chắc hẳn tiêu đời rồi.
Đang lúc mặt mày vui vẻ liếc nhìn nhau, từ trong bụi mù cách đó không xa bỗng truyền ra một tiếng “xì” khinh bỉ.
Bụi mù xung quanh Diện Sân bị thổi tản đi, lộ ra thân ảnh ngay cả một góc áo cũng không dính hạt bụi, sau lưng y là Man Bắc Mạn bị y cường thế nắm chặt vai, bên cạnh chân là huynh đệ Ô gia sớm đã hôn mê từ tám kiếp, còn có cả A Đường tình trạng cũng mơ mơ hồ hồ.
Không thể nào!?
Lão giả cùng đám đệ tử bị kinh ngạc trố mắt. Lại thấy Diện Sân khó ở nhếch khóe miệng, mặt mày viết hai chữ khinh bỉ bự chảng, “Chút trò con bò cũng muốn khua khoắng trước mặt bản tôn.”
Nói xong, tay nâng lên, thần niệm sắc bén như kim châm chọc thẳng về phía trước, xuyên qua mi tâm trưởng lão và nữ tu ban đầu dám chỉa kiếm về phía y.
Một kích, không thấy được chiêu thức, liền lặng lẽ giết chết hai người.
Thần niệm vừa đâm qua, thảm trạng hai người kia cũng không khác đám nô bộc của Tiết Chí là mấy, đầu đều bị nổ tung thành sương máu. Lại nói bị thần niệm mạt sát, hồn phách cũng không còn.
Vĩnh viễn không có cơ hội tái sinh bằng bất cứ thuật pháp gì, sưu hồn tái sinh gì đó nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Giết xong mấy tên chướng mắt, lại nhìn qua đám đệ tử khác của Đông Quy Tông đã bị doạ cho nhũn chân quỳ rạp, Diện Sân từ trước đến nay kẻ không phạm mình liền không động sát ý, liền thu hồi ý niệm, phất tay áo mang theo Ma Bắc Mạn, huynh đệ Ô gia cùng với A Đường phi hành rời đi. Nháy mắt chẳng còn lại bóng dáng.
Xuất hiện chóng vánh, giết người thô bạo, kiêu căng vô địch.
Trong lúc vô tình, dùng thực lực khó lường giết chết một Nguyên Anh đỉnh phong, thân phận của Diện Sân cùng Ma Bắc Mạn nháy mắt biến hoá trở thành con cháu gia tộc lánh đời thần bí, thân phận khó lường, không dễ chọc.
Bởi vì chỉ có gia tộc lánh đời thần bí, mới có thể ra tay không kiêng dè như vậy được, giết người một lần liền phạm trúng Bát Đại Tông Môn, từ đây kết thù, mà thân phận có thể một kích giết chết được Nguyên Anh đỉnh phong như vậy, nếu là tu sĩ tông môn, sớm đã nổi danh khắp nơi từ lâu rồi.
Nhất thời, đủ loại truyền thuyết không tiếng động lan truyền khắp nơi.
Trong đó thoại bản đáng tin nhất, nói đến Diện Sân là một trưởng lão có sở thích kì quặc của gia tộc lánh đời nào đó, yêu thích hình hài tiểu đồng, dùng hình hài đó giả heo ăn thịt hổ khiến không ít người chết dưới tay y. Bên cạnh y đi theo một đồ đệ, thực lực cũng xuất chúng, giết người như nghoé.
Nhưng từ đầu đến cuối, Ma Bắc Mạn hắn cũng chưa kịp động tới một cọng tóc của kẻ nào!!!
________________
Tác giả: Dạo này Wattpad bị sao í nhỉ, wifi nhà mỗ hồi rồi còn vào dc Wattpad nay lại bị chặn tịt ngòi luôn, lại phải fake vnp để dùng 😌😌
Ố de mấy cục cưng thấy chương này thế lào? 🤣 Đủ hống hách chưaaaaa kakakakak
28/09/2020
11:26
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!