Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 140
Ăn xong cơm chiều, một đám người lại đi dạo chợ đèn lồng, hàng vạn ngọn đèn nối đuôi nhau tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến người thích thú, sau đó mọi người đi dạo một lát rồi về, Điền Kim Tùng cũng theo bọn họ về nhà, bởi vì Mạc Thiên Hàm đưa bàn quay trong nhà cho Điền Kim Tùng nghiên cứu, gọi hai anh em Vương Kỳ Vương Thụy, nâng bàn qua cách vách cho hắn!
Ồn ào qua một ngày, đến tối khi rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, Thu Nghiên lại đói bụng, bởi vì ăn chiều quá sớm, đừng nói y, người khác cũng đói bụng.
“Tướng công, đói bụng!” Thu Nghiên nằm trên giường, bĩu môi nhìn Mạc Thiên Hàm.
“Tướng công cũng đói bụng, hôm nay ăn hơi sớm chút.” Mạc Thiên Hàm vẫn chưa buồn ngủ, quần áo trên người là đồ mới, buổi chiều nấu cơm toàn thân đều là mùi khói dầu, sau khi ăn cơm liền tắm thật nhanh sau đó thay bộ đồ mới này.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tướng công đi phòng bếp nhìn xem còn có cái gì có thể làm đồ ăn khuya không, phu lang chờ ha!” Nếu đều đói bụng, Mạc Thiên Hàm cũng không vội đi ngủ, đi phòng bếp, còn dư chút rượu gạo, rượu nếp than cùng rượu nhưỡng, lại còn chút bột nếp còn thừa khi làm chè hồi tết Nguyên tiêu, thế là lấy ra chút cẩu kỷ, làm rượu nhưỡng bánh trôi thôi!
Vui sướng quyết định món ăn khuya, Mạc Thiên Hàm bắt đầu bận việc, lúc đang đào bột nếp. Đệ đệ của Trần Lôi – Trần Thiết đi vào, thấy Mạc Thiên Hàm ở phòng bếp, còn hơi sửng sốt, Trần Thiết thành thật thấy Mạc Thiên Hàm vén tay áo liền hỏi một câu: “Lão bản, ngươi cũng đói bụng a?”
“A? Ngươi cũng đói bụng?”
“Vâng, bốn người đều đói, Lôi ca kêu ta vào xem có gì ăn không?” Trong bốn người, Trần Thiết cao lớn vạm vỡ nhất, cũng dễ đói nhất.
“Được rồi, quay về nói với bọn họ, chờ một lát là được, hai nén hương nữa ngươi quay lại lấy đồ ăn khuya, thuận tiện đi hỏi mấy người của Lưu sao sao xem có ăn không? Ăn thì lão bản sẽ mang cho bọn họ.”
“Ai da, yêm liền đi!” Trần Thiết xoay người liền chạy đi báo tin tốt, lão bản làm ăn khuya!
Cách làm rượu nhưỡng bánh trôi rất đơn giản, rượu nếp than, bột nếp thêm chút nước sôi xoa thành cục bột, đắp lên vải ướt để bột nghỉ mười phút sau đó xoa thành từng cục bột nhỏ, đun một nồi nước sôi, thả vài cái trứng vào, rồi bỏ bột vào nấu sôi lên, lại thêm chút rượu nhưỡng, nấu chút liền ngừng lửa, nhân lúc còn nhiệt độ nóng liền bỏ cẩu kỷ cùng hạt mè đã xào chín vào.
Đặt mười tô vào một khay, lại chừa hai tô mang cho phu lang, Thu Nghiên đang dựa người vào cột, tội nghiệp nhìn về phía cửa, thấy Mạc Thiên Hàm bưng hai chiếc tô to, vèo một phát, xỏ giày liền chạy ra.
“Đây là cái gì?” Giống chè trôi nước lại nhỏ hơn một chút, còn có chút cẩu kỷ, trứng chần, loáng thoáng mùi rượu phất qua chóp mũi.
“Rượu nhưỡng bánh trôi, nếm thử? Ăn rất ngon.” Đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Hàm nấu món này ở đây, cho nên muốn để cho Thu Nghiên nếm muỗng đầu tiên.
“Được nha.” Vui sướng cầm muỗng nhỏ, ăn cái bánh trôi, ưm, hương vị rất ngon, dai dai ngọt ngọt lại đậm vị nếp, còn có chút mùi rượu.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!”
“Ngươi ăn trước, ta đi bưng cho Lưu sao sao bọn họ một người một tô, vừa rồi Trần Thiết đi phòng bếp tìm ăn đâu, xem ra mọi người đều đói bụng.”
“Ân ân..” Thu Nghiên trong miệng ngậm bánh trôi, không rảnh phản ứng Mạc Thiên Hàm, gật gật đầu, xem cũng chưa xem Mạc Thiên Hàm, xì xụp ăn hăng hái.
Mạc Thiên Hàm thấy y đói lả, liền múc bớt trong tô của mình qua cho y: “Ăn chậm một chút, trong nồi còn có, ta lại bưng thêm một tô cho ngươi.”
“Vậy mau đi thôi!” Cuối cùng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Thu Nghiên vẫy vẫy tay cầm muỗng, làm cho Mạc Thiên Hàm lại bưng một tô cho y, y sợ chính mình sẽ ăn hết, không đủ cho tướng công ăn.
Mạc Thiên Hàm đi phòng bếp, không thấy mười tô ban nãy, xem ra Trần Thiết đã bưng đi, hai đứa bé ăn một tô chắc hẳn cũng đủ, trong nồi còn dư khoảng một tô, Mạc Thiên Hàm múc ra tô mới, lại dọn dẹp nồi sạch sẽ, xong xuôi mới quay về buồng.
Lúc quay lại phòng, Mạc Thiên Hàm hoảng sợ, suýt nữa làm rớt chiếc tô trong tay, phu lang nhà hắn gương mặt đỏ bừng, nghe tiếng vang liền quay đầu nhìn qua, vẻ mặt là hắn chưa bao giờ thấy, đôi mắt mông lung mang theo chút ướt át, mở to tròn, đặc biệt đáng yêu.
Mạc Thiên Hàm đi qua liền thấy hai cái tô đã rỗng tuếch, Thu Nghiên “ợ” một hơi, hắn liền híp mắt nhìn tiểu phu lang của mình, đây là, say?
“Nghiên nhi, đây đều là do ngươi ăn?” Thật cẩn thận hỏi một câu, Mạc Thiên Hàm không phải chưa từng thấy Thu Nghiên say, bình thường Thu Nghiên uống chút rượu gạo xong sẽ ngoan ngoãn ngủ, cho nên hắn có chút không chắc người này uống say chơi rượu điên sẽ là dạng gì.
Tuy rằng rượu nhưỡng bánh trôi dùng rất ít rượu nhưỡng, nhương nấu một nồi to, dùng cũng không ít rượu nhưỡng, huống chi còn là rượu nhưỡng lâu năm! Thu Nghiên đói bụng tham ăn, hai tô to đều thấy đáy.
Thu Nghiên phản ứng có chút chậm chạp, y ngơ ngác nhìn Mạc Thiên Hàm cau mày, sau đó đột nhiên thân thể run rẩy, oa oa khóc lên, trong đêm đặc biệt vang dội!
“Oa! Ô ô! Xin, xin lỗi tướng công, Nghiên nhi đều ăn hết.. Ta, ta không nên.. Tướng công không có ăn! Oa!” Khóc lóc lại đột nhiên đứng lên, kết quả đứng không vững lại ngồi xuống.
Dọa Mạc Thiên Hàm vội đỡ lấy y, sợ y té ngã, thả nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, ta không có trách ngươi, đừng khóc ha, tướng công còn có đồ ăn, tướng công không bị đói đâu!”
Thu Nghiên nâng lên đôi mắt ướt át nhìn hắn: “Ngươi?”
“Đúng đúng, tướng công, ăn khuya, tướng công có ăn.” Mạc Thiên Hàm cười sờ gương mặt đỏ rực của Thu Nghiên, cảm nhận nhiệt độ hơi cao của da thịt so với bình thường: “Nghiên nhi đi ngủ trước được không?”
Thu Nghiên uống say liền muốn ngủ, nhưng vẫn muốn nhìn tướng công thì phải làm sao? Đáng thương nhìn Mạc Thiên Hàm: “Nhưng tướng công vẫn chưa ngủ.”
“Nghiên Nhi say, ngủ trước, tướng công ăn khuya xong liền về bên cạnh Nghiên nhi được không?” Không thể nói đạo lý với người say, Mạc Thiên Hàm bình thường đã quen dỗ dành Thu Nghiên, lúc này càng giống như đang dỗ một đứa con nít.
“Đúng vậy, say, tướng công đã quên tửu lượng của ngươi vốn rất ít, rượu nhưỡng bánh trôi này không thể để ngươi ăn nhiều, ăn nhiều sẽ say.”
“Đây là say sao?” Thu Nghiên cảm thấy thực mới mẻ, y sờ sờ mặt của mình, tựa hồ thật là có chút nóng, còn có, vì cái gì không cho y ăn nhiều?
Mạc Thiên Hàm thấy Thu Nghiên oai đầu nhỏ, cười vẻ mặt ngốc hề hề, tựa hồ đối lần đầu tiên hơi say cảm thấy phi thường tò mò.
“Ta còn muốn ăn!” Duỗi tay tưởng lấy tô to trong tay Mạc Thiên Hàm, nhưng vẫn luôn với không tới? Ta với! Ta lại với!
Nhìn hành động trẻ con khi say của Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm cũng không biết phải làm sao bây giờ, nghĩ dù sao cũng đã say, vậy say luôn thôi!
Hắn ngồi xuống, lại bế thu Nghiên lên, làm mèo con say ngồi trên đùi, sau đó cầm muỗng đút cho y ăn.
Thu Nghiên vẫn còn nhớ hương vị này, ăn rất ngon ăn rất ngon, y xì xụp ăn vài cái, mới xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn Mạc Thiên Hàm, lúc này nói cũng không liền mạch: “Ợ.. Tướng công.. ăn.. ánh, ôi!”
Mạc Thiên Hàm dở khóc dở cười, hẳn là tướng công, ăn bánh trôi mới đúng! Mèo con say nói còn không rõ, nhưng còn nhớ thương tướng công chưa ăn bánh trôi đâu.
“Được, tướng công ăn bánh trôi.” Mấy ngụm ăn hết bánh trôi còn lại, Thu Nghiên thấy trong tô không còn gì, mới ôm cổ Mạc Thiên Hàm cọ cọ, chép chép miệng buồn ngủ.
Bình thường Thu Nghiên sẽ không làm ra những động tác như vậy, cho nên Mạc Thiên Hàm vừa được cọ liền hơi ngẩn người, phu lang ngoan ngoãn của hắn thực ngại ngùng, ngày thường ở bên ngoài tay trong tay cũng mặt đỏ nửa ngày, lúc này uống say liền chủ động không ít, còn biết ôm hắn cọ cọ.
Tức khắc, Mạc Thiên Hàm đã bị động tác nhỏ này của Thu Nghiên chinh phục, không còn nhớ mang đồ xuống bếp, ôm phu lang lên, đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thả người xuống giường, cởi giày nhỏ ra, đắp chăn mỏng, mùa hè nóng, nhà họ chỉ đắp chăn mỏng.
Lấy ống trúc trên giường ném xuống, Mạc Thiên Hàm cũng nằm lên bên cạnh phu lang, nhìn mặt mày người này.
Chậm rãi, biến thành từng nụ hôn sâu, cừu con ngây thơ như Thu Nghiên, không hề có sức chống cự, không bao lâu đã bị Mạc Thiên Hàm sờ đến eo mềm, cả người đều say khướt, chỉ dựa vào chút bản năng yếu ớt chống cự: “Tắt đèn..”
* * *
Qua tết, Mạc Thiên Hàm càng vội, trong đất đã bắt đầu thu hoạch vụ chiêm, hắn liền bắt đầu chuẩn bị chút đậu xanh đưa đến thôn hắn mua lương thực, từ sau tin tức đậu xanh giải nhiệt lan ra, giá của đậu xanh liền hơi dâng lên, nhưng Mạc Thiên Hàm không để bụng, hắn chỉ không muốn vì mua lương thực mà dính lên mạng người, lại nói, hắn cũng không để ý chút tiền bạc kia, đậu xanh hơi quý, cũng không đắt hơn bao nhiêu.
Liên tục như vậy, những thôn được hắn tặng đậu lại rất có ấn tượng tốt về hắn, đều nhiệt tình tỏ vẻ sẽ ưu tiên đem lương thực tốt nhất trong nhà bán cho hắn.
Nhưng, Mạc Thiên Hàm cũng có chút buồn bực, bởi vì gần đây tính tình của Thu Nghiên ngày càng cổ quái, tỷ như vào sáng sớm, hắn muốn tìm Thu Nghiên lấy chút tiền tiêu vặt, bởi vì phải đi mấy cái thôn bàn chuyện thu mua lương thực, giữa trưa không thể trở về, cho nên có thể sẽ ăn cơm ở nhà nông nào đó, đương nhiên không thể ăn không, ít nhất cũng phải đưa cho người ta mưới hay hai mươi lượng bạc gì đó, còn phải dặn dò bọn tiểu nhị những chuyện lặt vặt liên quan lúc thu lương nữa..
Gọi Thu Nghiên nửa ngày, Thu Nghiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa nghe là đòi tiền, liền rất thống khoái cho hắn một lượng bạc!
Mạc Thiên Hàm: “!”
Thu Nghiên thấy hắn không đi, liền hơi thanh tỉnh chút: “Tướng công, sao ngươi còn chưa đi? Trong chốc lát không phải còn phải đi thôn khác sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!