Thế Giới Của Anh
Phần 23
Ánh nhìn của Phương khiến Quân thật sự ái ngại ,anh ta cười nhạt…
-Em đi khám à
-Còn anh ở đây cũng đi khám à?
Hương ra vẻ khổ đau đẩy Quân ra” Là do chị,chị ốm nên anh Quân mấy ngày nay phải túc trực chăm sóc cho chị,anh về đi vợ anh đang bầu bí mệt,em tự đi được mà”
Hương bước đi ánh mắt láo liên rồi giả vờ lảo đảo…Quân đỡ Hương “ Đang yếu đừng có hoạt động mạnh”
Phương bật cười vẻ mỉa mai,cô ánh mắt cay cú nhìn Hương…Quân đang định nói với Phương thì Phương nói trước…
-Anh bận mà,em thì đang rảnh,để em chăm sóc cho chị ấy thay anh…anh yên tâm em sẽ túc trực ở bên chị 24/24 …
-Em đang bầu bí ,anh nghĩ k cần đâu…
-Em làm được mà,việc nào em cũng làm được hết luôn ý,gái quê mà đơn giản lắm nhất là chăm sóc bạn anh em làm hết lòng luôn…
Hương cười gượng xua tay vẻ yếu ớt mệt mỏi
-Anh về đi em ổn ,đưa vợ về đi anh đứng nóng lâu k tốt đâu,em tự đi được giờ em ngủ một giấc là khoẻ
Phương đon đả : Để vợ chồng em đưa chị về,anh nhỉ, ai lại để chị ấy tự đi…
Hương cười nhẹ : Vậy cũng được ( gượng gạo)
Lên trên xe Phương lên trên ngồi để Hương ngồi sau ,Hương nhìn Quân và Phương ngồi trên còn mình như kẻ thừa…cô ta tức nắm chặt tay…
Phương vẫn nói chuyện rất vui vẻ
-Chị bây giờ ở đoạn nào ạ
Quân gượng gạo : Ở nhà cũ của anh,anh k muốn cô ấy phải sống ở khách sạn
-Ơ chị Hương chưa có nhà ạ
Câu hỏi xoáy thẳng vào Hương,cô ta sang chảnh lắm tiền mà lại chẳng thể tự mua cho mình được một căn nhà…hay là cố tình để ở lại nhà Quân giữ chỗ…Hương cười nhẹ
-Chị đang tìm mà chưa có căn nào phù hợp khi nào tìm thấy chị sẽ đi
-Ui đang quen đâu thì ở luôn đó chị ạ,nhà đó vợ chồng em để đó không ở chị cứ ở thoải mái chị ạ…k đâu bằng chỗ quen cả ( nói câu đó rồi cười với Quân)
Quân nhìn Gương thấy Hương đang nhìn Quân qua gương chiếu hậu,cô ta ra vẻ ánh mắt buồn giận dỗi…
Đến cửa nhà …Hương tự nói “ Anh về đi em vào được”
Quân gật nhẹ “ Vậy anh về đây chú ý sức khoẻ”
Lên trên xe Quân thấy Phương vẫy tay chào Hương “ Em chào chị em về đây ạ”
Xe vừa quay đầu Quân nắm tay Phương…Phương giật ra gương mặt thay đổi hẳn…cô mặt lầm lỳ…Quân hiểu ý
-Anh k thể làm gì khác
-Chuyện này sẽ kéo dài đến khi nào
-Anh yêu cô ấy đã 13 năm rồi em phải hiểu cho anh…k thể một sớm một chiều mà anh có thể …thôi k nói nữa,em hiểu sao cũng được…
Phương bật cười
-Đúng rồi tôi nghĩ sao mà chẳng được…
-Đừng có hơi tí là giận dỗi,em nên nhớ chúng ta kết hôn vì đứa bé
-Tôi hiểu mà,tôi đâu có nói gì thêm,anh k cần lớn tiếng…tôi tự biết thân biết phận mình…
Quân chột lại k nói gì nữa…
Phương cay cú,khi Quân đỗ xe xuống mua xăng…Phương mở cửa xe đi xuống …Quân quay lại đã k thấy cô trên xe…anh ta nhìn xung quanh không thấy Phương…
Tôi đi bộ trên con phố gần trường học…đứng từ xa nhìn trường tôi thèm được tới trường rất nhiều,vì chuyện mang thai nên tôi phải tạm dừng mơ ước sau cánh cổng đó…ai sẽ trả lại những ngày tháng vui vẻ cho tôi đây…
Hoa nghe máy khi Quân hỏi Phương…cô đang làm vội bỏ việc chạy đi tìm Phương…
-Phương đi từ sáng đến giờ này không về,điện thoại để ở nhà không mang theo…em biết Phương hay đến chỗ nào em bảo anh với nhé…
-Em đi tìm xem sao có gì em gọi…
Thầy Lương đi từ trường đi ra ,anh ta đi qua hàng cây gần trường,trên chiếc ghế đá,anh ta thấy Phương đang ngồi một mình…Lương phanh kít xe…anh ta kéo kính
-Ơ Phương,sao lại ngồi đây…
Lương thấy Phương đỏ đôi mắt…
-Em nhớ trường nên qua thôi ạ
-Sắp sinh rồi đi lại cẩn thận ,anh đèo em về nhé
-Em đi về được,thầy đi đi ạ…em bảo bạn đón rồi
-Vậy anh về trước nhé…
Lương nhìn gương phản chiếu hình ảnh của Phương ở ngay phía sau cho đến khi xe rẽ khuất…
Phương buồn bã đứng dậy…cô mở ví ra thấy trong ví có 800…mua tạm ổ bánh mỳ ăn,Phương mua thêm hộp sữa tươi rồi uống hết…vào một nhà nghỉ Phương vào ngủ…nằm trằn trọc rồi Phương cũng lịm dần đi vẻ mệt mỏi…
Hoa gọi lại cho Quân
-Em không liên hệ được với nó ạ,thật đấy ạ,không tìm thấy…giờ muộn rồi chắc nó vào đâu đó ngủ thôi,anh đừng lo quá
-ừ anh cám ơn em…
Quân định nhấc máy gọi truy tìm Phương rồi anh ta khựng lại…Quân chọn ngồi dưới nhà chờ Phương về cho tới sáng…cả đêm anh ta thức trắng ,nhìn trên bàn hộp sữa bầu của Phương Quân thổi phù mệt mỏi…
Sáng điện thoại reo,anh ta nghĩ Phương nhờ ai gọi về đón…thấy là Hương gọi thì Quân chợt tắt nụ cười…
-Anh ăn sáng chưa,mình đi ăn sáng nhé
-Không được rồi,anh bận.
-Nếu anh ngại thì để em qua rủ Phương đi cùng cho tiện…
-Không cần đâu,anh có việc em ăn đi ,thế nhé
Quân cúp máy…Hương cười nhẹ …cô ta cho cô Thìn tiền để báo cáo tình hình bên đó,Phương đi cả đêm k về khiến Hương như bước đầu thành công…
Tôi sáng dậy rửa mặt rồi ì ạch đi trả phòng,tôi quyết định về quê nên ghé vào siêu thị mua sữa và chút đồ…
Tại siêu thị khi Hương đang chờ bạn cô ta ở quán cafe bên ngoài siêu thị thì thấy P đi vào…Hương cười khẩy nhẹ…Cô ta gọi cho Quân
-Em đau bụng quá k lái nổi xe anh đến đưa e đi được không ạ
-Em ở đâu?
Tôi đang loay hoay mua đồ xong sách ra ngoài nhìn ví còn hơn 200 đủ tiền về quê…tiếc là k mang điện thoại theo…may là xe khách hay đỗ ở đây giờ mình biết…
Phương ra đến ngoài thấy tiếng kêu “ A…sao vậy nhỉ”
Phương quay ra nhìn…đúng thấy Hương đang ngã vào Quân ở quán cafe …Quân đỡ Hương thẳng dậy “ Hay là em bị đau dạ dày rồi”
Hương xua tay: Em ổn rồi
Cô ta thấy Phương đang nhìn liền giả bộ “ Ơ Phương”…
Quân ngẩng lên nhìn ,Phương cười khẩy cái rồi quay bước đi…Hương đẩy Quân “ Anh đi đi nếu không cô ấy hiểu lầm nữa,cả đêm đã không về rồi”
Quân quay sang nhìn Hương: Sao em biết Phương cả đêm k về…
Hương chợt ấp úng…Quân vội chạy theo sau gọi Phương…
-Phương…đứng lại anh bảo…
Phương cố đi nhanh hết sức ra bên ngoài…cô thấy xe khách đã tới…Phương đang định lên thì Quân tóm tay…” Anh bảo đứng lại”
Xe khách rời đi,Phương giật tay mạnh khỏi Quân…
-Tôi sẽ giữ cho con ổn anh k cần quá lo
-Anh lo cho em cho cả hai…em nói vậy là ý gì?
-Tôi đi qua đêm anh chẳng mừng quá nhỉ,được ở bên người mình thương,sáng dậy cùng nhau cafe trò chuyện cuối tuần ,sống như vậy là đáng sống mà
-bỏ kiểu ăn nói đấy đi…đi về thôi
Quân kéo tay Phương giật ra
-Nhà nào,nhà tôi ở quê mà,tôi chỉ là sống ở nhờ nhà anh…giờ tôi thấy k thể ở cùng anh được,anh dọn qua đó sống đi…tôi thấy sống kiểu này nhục lắm
-Nói ngang như cua,đi về…
Quân cứ kéo tay Phương đi ngay trước mặt Hương…
-Không về bỏ ra…
Quân đẩy PHương vào xe …Hương đứng ở ngay đầu mũi xe Quân nói luôn “ Bây giờ em có đau cũng tự đến viện được rồi đấy”…
Quân nói lừ mắt nhìn Hương…cô ta cay cú khi thấy Quân đang cài dây an toàn cho vợ còn Phương đang nằng nặc muốn đẩy Quân ra xa…
Xe đi Hương tức rơi nước mắt “ Lửa gần rơm lâu ngày cũng có chuyện,vậy mà anh nói trái tim anh chỉ có tôi,phải xoá nó khỏi anh càng sớm càng tốt”….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!