Quân Hôn Cũng Có Ái
Chương 14
Lâm Hạ phát sốt rồi, nhưng vào buổi tối lại hạ nhiệt, bởi vì có người lấy đá lạnh hạ nhiệt vật lý cho cô. Cô không biết người đó là ai, hoặc là biết, nhưng lại không dám đoán mò.
“ Bác sĩ nói may là cậu hạ nhiệt nhanh, nếu không bởi vì phát sốt mà dẫn đến nhiễm trùng vết thương thì rất rắc rối. ” Tiêu Nguyệt Nhi vừa gọt táo vừa ríu rít nói: “ Cậu nói xem, là ai đã đem đá đặt ở dưới người của cậu để hạ nhiệt cho cậu thế?”
“ Không biết nữa, lúc đó tớ đã ngủ mất. ”
“ Một chút cảm giác cậu cũng không có sao?”
Lâm Hạ nghĩ ngợi một hồi, rồi giơ bàn tay của bản thân lên nhìn nhìn: “ Lúc đó tớ cảm giác có một bàn tay gắt gao bọc chặt lấy tay tớ, nhưng mà tớ không biết đó là giấc mơ hay là hiện thực?”
“ Đó nhất định là mơ rồi. ” Tiêu Nguyệt Nhi đem quả táo đã gọt vỏ xong tách ra làm đôi, đem một nửa kia đưa qua cho Lâm Hạ. “ Có phải cậu mơ thấy anh trai tớ không?”
Lâm Hạ nhìn nửa miếng táo kia một lúc, nói: “ Tớ không thể ăn táo. ”
“ Xém chút nữa tớ quên mất. ” Sau đó đem một miếng táo còn lại bỏ vào trong miệng cắn một ngụm, “ Lâm Hạ, Tả Tiểu Linh đã giúp cậu xin nghỉ một tuần lễ, cho nên mấy ngày này cậu cứ yên tâm ở đây đi.”
“ Ừm, tớ biết rồi, Nguyệt Nhi, hôm nay cậu hãy về nhà đi, đừng ở đây cùng tớ nữa. ” Lâm Hạ nói.
“ Lỡ như buổi tối cậu có gì cần giúp thì phải làm sao? Tớ vẫn là nên tiếp tục ở đây vậy. ”
Nhìn thấy quầng thâm ở dưới mắt của cô ấy, Lâm Hạ kiên trì. “ Hiện tại tớ cũng đã hết sốt, buổi tối không phải lúc nào tớ cũng đi toilet, cậu không ở đây cũng được. Càng huống hồ, ngày mốt cậu phải quay về trường học rồi, không nghỉ ngơi cho tốt làm sao đi học chứ? Điều quan trọng nhất là không bao lâu nữa là phải thi cuối kỳ rồi, cậu đừng quên là, nếu như thành tích hoá học không đạt tiêu chuẩn thì dì nhất định sẽ không vui đâu. ” Thấy Tiêu Nguyệt Nhi tựa như vẫn là không đồng ý, Lâm Hạ chỉ có thể nói: “ Nếu không ngày mai cậu đến sớm một chút, vừa hay cầm sách hoá và đề thi thử đến đây, tớ dạy kèm cho cậu?”
Sau khi Tiêu Nguyệt Nhi đi, Lâm Hạ chống người ngồi dậy. Cảm giác của cô không hề sai, buổi sáng có người đi vào, cũng có người kéo lấy tay của cô, đồng thời còn kê đá cho cô. Nhưng nếu như là anh ấy, thế tại sao anh ấy lại không xuất hiện?
Hơn nữa, anh đã nói với cô là phải đi làm nhiệm vụ, gần một tháng có thể không có cách nào liên hệ với cô được, sao mà mới có mấy ngày anh ấy đã đến đây vậy?
Lắc lắc đầu, không nghĩ ra được thì không thèm nghĩ nữa, đang muốn nằm xuống, âm thanh của tiếng mở cửa chợt vang lên. Lâm Hạ tưởng rằng là Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên quay lại, liền cười rồi nói: “ Sao lại quay về rồi?”
Lời nói vừa dứt, cô liền bị một bàn tay bịt lấy miệng, tiếp đến, một con dao nhỏ kề sát vào cổ của cô.
Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên ở bên tai của cô: “ Đừng có lên tiếng, nếu không, tôi sẽ không khách khí với cô!”
Lâm Hạ trừng to đôi mắt nhìn về phương hướng cánh cửa, bên tai nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đàn ông, cánh tay bởi vì sợ hãi mà hơi hơi run rẩy. Trong hành lang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, người đàn ông duỗi tay ra bấm vào nút hiển thị đang nghỉ ngơi ở trên đầu giường, sau đó đem đèn tường và đèn bàn toàn bộ tắt hết đi.
Có lẽ là bởi vì bóng tối đã cho người ta dũng khí, Lâm Hạ ngược lại không sợ nữa.
Cho đến khi những tiếng bước chân kia rời đi, điện đèn mới sáng trở lại. Người đàn ông đó đi đến trước mặt của cô, Lâm Hạ cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của hắn ta.
Nói thế nào nhỉ, đó có vẻ là một người con lai, tuổi tác có lẽ khoảng chừng 30 đến 40 tuổi. Ngũ quan tổng thể mang lại cho người nhìn cảm giác chấn động tương đối mãnh liệt, nếu như chưa từng thấy qua Tiêu Thần, Lâm Hạ nhất định sẽ bị dung mạo của người đàn ông này làm dao động, bởi vì thực sự quá đẹp mất đi.
Sau khi nhìn thấy dung mạo của Lâm Hạ, người đàn ông trừng to đôi mắt, đôi môi mấp máy vài lần, trên mặt loé qua thần sắc đau khổ, một hồi lâu sau mới hỏi: “ Cô tên là gì thế?”
Lâm Hạ nhíu nhíu mày, không cam không nguyện mà trả lời: “ …Lâm Hạ. ”
“ Cô họ Lâm?!” Người đàn ông kinh ngạc, tựa hồ trong sự kinh ngạc còn mang theo chút thất vọng.
“ Đúng vậy. ”
“ Cô của cô tên là gì?” Người đàn ông lại hỏi.
“ Tôi không có cô. ”
“ Cô nói tầm bậy cái gì thế?” Người đàn ông đột nhiên bóp lấy cổ của cô, hét lớn nói: “ Sao cô lại không có cô được?”
Lần này Lâm Hạ cũng tức giận, cô trừng lấy người đàn ông: “ Nếu anh đã cho rằng tôi nhất định có người cô, thế anh còn hỏi tôi làm gì chứ, dù gì tôi trả lời cái gì cũng đều là sai!”
Người đàn ông ngàn vạn không hề ngờ đến, Lâm Hạ nhìn trông có vẻ ngoan ngoãn nhát gan, nhưng lại có thể ở dưới tình huống nguy hiểm rõ ràng mà phản bác lại lời nói của hắn như thế.
“ Tôi hỏi cô, ba của cô có phải tên là Lâm Hoa không?”
Thân thể của Lâm Hạ cứng ngắc, “ Sao anh lại biết được?”
Người đàn ông nói: “ Tôi nói cho cô biết, cô có một người cô, cô ấy tên là Lâm Khả Khả. ”
“ Không thể nào, nếu như tôi có cô, thì tại sao ba của tôi lại chưa từng nói với tôi?”
Người đàn ông mất kiên nhẫn mà chau mày lại, vốn không có trả lời vấn đề của cô, mà là chìm đắm vào trong một loại hồi ức đau khổ. Hắn trước giờ chưa từng quên đi người phụ nữ ấy, cô ấy đã gặp được hắn khi tuổi tác nhỏ bằng cỡ Lâm Hạ đây, sau đó đã theo đuổi hắn tận mười năm, cuối cùng cũng thu phục được trái tim của hắn. Nhưng vào lúc bọn họ sắp kết hôn, cô ấy lại vì hắn mà chết, tạo thành điều hối tiếc mà cả đời này hắn không có cách nào vãn hồi được.
Lâm Hạ ôm lấy bụng, bên ấy tựa hồ như đã rách ra một chút rồi, trong nội tâm của cô đang cầu nguyện cho người đàn ông này nhanh chóng rời đi, nhưng người này không những không đi, ngược lại lấy ra một bức ảnh.
“ Đây là?” Người trên bức ảnh sao lại trông giống cô thế này? Nếu như không phải vì cách ăn mặc của cô ấy khác với bản thân mình, Lâm Hạ có thể sẽ hoài nghi rằng bản thân mình đã từng ở nơi đó chụp bức ảnh này.
Người đàn ông trả lời: “ Cô của cô, Lâm Khả Khả. ”
Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng vào lúc đóng cửa, người đàn ông lại nói thêm một câu: “ Lâm Hạ, tôi là Hứa Dương, là dượng của cô. ”
Lâm Hạ cầm điện thoại lên, xung động muốn gọi điện thoại về nhà, nhìn thấy thần sắc vừa rồi của Hứa Dương, hắn không giống như đang gạt người, nhưng nếu như cô thật sự có một người cô, thế thì tại sao ba mẹ của cô lại chưa từng nói qua với cô, thậm chí đến cả anh trai và những người khác ở trong thôn cũng chưa từng nhắc đến?
Người phụ nữ ở trên bức ảnh đúng thật là trông rất giống cô, cơ hồ như là cùng một khuôn đúc ra, nhưng Lâm Khả Khả trông có vẻ tinh xảo hơn, khuôn mặt của Lâm Hạ thì hơi có vẻ non nớt.
……….
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Nguyệt Nhi đã cầm lấy quyển sách hoá cùng với vài tờ đề thi thử đến tìm Lâm Hạ, hơn nữa còn thuận tiện mang theo vài tài liệu cơ bản để Lâm Hạ ôn tập.
Vào lúc xế chiều Tả Tiểu Linh cũng đến đây, trên lưng đeo một cái cặp sách, có những thứ là do Lâm Hạ bảo cô mang theo, còn những thứ khác cũng là tài liệu ôn tập. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, cô ấy và Tiêu Nguyệt Nhi đều bắt đầu căng thẳng lên.
Những ngày sau đó, bởi vì Tiêu Nguyệt Nhi và Tả Tiểu Linh phải đi học, bọn họ bình thường chỉ có buổi tối mới có thể đến đây thăm cô. Vào ban ngày, Từ Hiểu thường hay đến đây nói chuyện cùng cô, nếu như không có ai, Lâm Hạ sẽ thường đi xuống khuôn viên bệnh viện để tản bộ. Cùng buôn chuyện, tâm sự với những người già nằm viện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lướt một cái một tuần lễ đã qua đi rồi. Trong một tuần này, Lâm Hạ luôn cảm giác có mấy cặp mắt cứ nhìn chằm chằm lấy cô, nhưng mỗi lần quay đầu lại đều không phát hiện ra điều gì. Cô đem những điều này đổ lỗi rằng là do bản thân mình đã nghĩ quá nhiều, cũng không thèm quan tâm nữa.
Từ Hiểu vốn dĩ nói muốn làm thủ tục xuất viện cho cô, nhưng trước khi bà ấy đến thì Lâm Hạ đã làm xong hết rồi, tiền là lấy từ trong thẻ của Tiêu Thần.
Lúc trả tiền, Tiêu Nguyệt Nhi vừa hay nhìn thấy tấm thẻ ở trong tay Lâm Hạ, tức khắc hai mắt sáng lên, “ Không tồi không tồi, anh trai tớ yêu đương thế mà cũng học được cách suy một ra ba rồi. ”
“ Cái gì mà suy một ra ba?”
Tiêu Nguyệt Nhi vội vàng vẫy tay: “ Không có không có, chắc chắn là cậu nghe nhầm rồi. ”
Lâm Hạ phỏng đoán một hồi, nói: “ Ý của cậu chính là cậu bảo anh trai của cậu đem thẻ đưa cho tớ sao?”
“ Chuyện này thật sự không có. ” Thấy đã không còn giấu được, Tiêu Nguyệt Nhi đành ngoan ngoãn mà nói ra: “ Thực ra tớ chỉ nói với anh ấy rằng, nếu như thật sự có ý định sống hết cuộc đời cùng với một người, có thể đem toàn bộ quyền hành kinh tế trong nhà giao cho cô ấy. Có như thế, cho dù người ấy không yêu bạn, cũng sẽ cảm động. Còn nữa, phụ nữ đều yêu sự lãng mạn, mà nhà hàng Tây chính là một nơi rất lãng mạn. ” Có trời mới biết, cô chỉ là tuỳ miệng nói chơi mà thôi, vốn không có ám thị bảo Tiêu Thần đem tiền giao cho Lâm Hạ, ai biết được anh trai của cô thế mà lại làm theo.
Cho nên vào hôm sinh nhật của cô, Tiêu Thần đưa cô đến nhà hàng Tây, đưa cô đến căn biệt thự của anh, thậm chí còn đem toàn bộ tiền tiết kiệm của anh giao cho cô, mục đích anh làm thế này, chỉ là vì muốn để cô biết rằng, anh thật sự muốn sống cùng cô đến hết đời?
Lâm Hạ đột nhiên có một nỗi xung động, cô muốn gọi điện thoại cho Tiêu Thần, cho dù anh đang bận, không có thời gian, cô chỉ là muốn nói với anh một câu.
“ Nguyệt Nhi, cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ có chuyện. ” Nói xong cô liền xoay đầu đi về phía nhà vệ sinh bên kia.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của phụ nữ, cô nghe theo sự chỉ đạo của giọng nữ ấy ấn vào nút để lại lời nhắn, Lâm Hạ đem điện thoại đặt ở bên tai: “ Tiêu Thần, đợi sau khi em trưởng thành rồi, chúng ta cùng nhau sống hết đời nhé. ”
Ở trong một góc khuất tối nằm cạnh nhà vệ sinh, có một người đàn ông mặc quân trang đang nhìn chằm chằm lấy Lâm Hạ đi vào nhà vệ sinh, sau đó trở ra, mang theo gương mặt đầy nước mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!