Quân Hôn Cũng Có Ái - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Quân Hôn Cũng Có Ái


Chương 24


“ Đội trưởng, chúng ta lại treo thêm một cái. ” Hồng quân Cao Chí Toàn nói với An Nam.

An Nam bẻ lấy một nhánh cây nhỏ ở bên cạnh hung hăng ném lên trên đất, còn không quên đạp thêm một phát: “ Tên tiểu tử Tiêu Thần đi theo tôi nhiều năm thế rồi, cậu ta hiểu tôi cũng giống như tôi hiểu cậu ta vậy, cho nên chúng ta cần phải thay đổi chiến lược. ”

“ Chiến lược gì thế?”

An Nam nham hiểm mà cười cười: “ Tôi lớn lên ở nơi rừng rậm, đánh du kích là thế mạnh của tôi, một khi tiến vào rừng rậm rồi chính là thiên hạ của tôi, cho nên vì muốn đối phó tôi, cậu ta nhất định sẽ không chọn nơi này. Cao Chí Toàn, thông báo một nửa số người theo tôi cùng bao vây bên ngoài vùng đất lau sậy ấy, những người còn lại tiếp tục ở ở đây tiêu diệt những tên lam quân khác.

“ Phái một nửa số người đi đối phó với trung đội, có phải có chút chuyện bé xé ra to không?”

An Nam cười khinh một tiếng, “ Cao Chí Toàn, cậu chưa đối lập qua với cậu ta cậu sẽ vĩnh viễn không thể biết được năng lực của tên tiểu tử Tiêu Thần này mạnh đến cỡ nào, cậu ta đã sớm không còn là tên tiểu tử ngốc nghếch của năm đó nữa rồi. Nếu như chúng ta giết Tiêu Thần rồi, thế thì những lam quân còn lại sẽ không đủ trở thành uy hiếp. ” Tiêu Thần của năm đó rất xung động, tuổi trẻ hừng hực, mà anh của hiện tại đã trở thành một ngôi sao sáng rực rỡ nhất của bộ đội đặc chủng Trung Quốc, anh bình tĩnh, nhìn xa trông rộng, năng lực tác chiến đơn độc  không ai có thể sánh được, chỉ có chuyện bạn không tưởng tượng được, chứ không có chuyện mà anh không làm được.

Khi một nửa số người hồng quân đang chầm chậm bao vây lấy vùng lau sậy, thì khu rừng rậm ở phía sau lưng bọn họ chợt vang lên một trận tiếng súng bắn ra, ở phía trên khu rừng có hàng loạt hàng loạt đám sương mù màu xanh bốc lên.

“ Đội trưởng, một đội người kia của chúng ta đã giết những lam quân phục kích trong khu rừng rồi. ” Cao Chí Toàn hưng phấn nói.

An Nam hơi hơi nhíu mắt lại, điềm tĩnh mà nói: “ Người chết không phải là lam quân, mà là hồng quân của chúng ta. Cao Chí Toàn, thông báo tất cả mọi người rút lui, chúng ta đã trúng kế của Tiêu Thần rồi. ”

Nhưng vào lúc bọn họ xoay người rút lui, trong bụi lau sậy vang lên âm thanh nhè nhẹ, tiếp đó là giọng nói của Đoạn Trần vang lên: “ Không được động đậy! Toàn bộ bỏ súng xuống, giải phóng quân đối đãi tù binh. ”

An Nam nhìn những hồng quân bị bao vây, bất lực mà cười cười, sau đó nói lớn: “Đều bỏ súng xuống hết đi, chúng ta thua rồi. ” Xoay đầu hỏi Tiêu Thần: “ Cậu có phải sớm đã đoán được tôi sẽ biết cậu ở trong vùng lau sậy rồi không, cho nên cậu tương kế tựu kế trốn trong bụi lau sậy, sau đó phái một số người giải quyết những người khác của tôi, nhân lúc tôi còn đang cho rằng cậu có thể ở trong bụi rậm thì cậu lại từ trong bụi lau sậy bọc đánh ở sau lưng bọn tôi?”

Tiêu Thần chỉ nói một câu: “ Bởi vì tôi quá hiểu anh, cũng giống như anh hiểu tôi vậy đấy. ”

Cuối cùng, cuộc diễn tập quân sự nhỏ kéo dài tận hai ngày hai đêm này đã kết thúc với thắng lợi thuộc về đội lam quân.

Vừa xuống máy bay trực thăng, Tiêu Thần liền nhìn thấy Triệu Ngưng Ngọc mặt cả thân quân trang, đứng ở trên vùng đất bằng phẳng dành cho máy bay hạ cánh. Cô ta rực rỡ ý cười mà tiến lên trước, đôi mắt dịu dàng mà nhìn chằm chằm lấy Tiêu Thần, nói: “ Tiêu Thần, chúc mừng anh chiến thắng rồi, em ở trước màn hình đều thấy hết rồi, một trận này anh đánh vô cùng hoàn mỹ. ”

“ Thế thì, vẫn phải làm phiền Triệu chủ nhiệm dựa theo thành quả diễn tập của chúng tôi mà lập ra kế hoạch huấn luyện rồi. ” Tiêu Thần nhàn nhạt mà nói, lễ phép mà xa lạ.

Triệu Ngưng Ngọc mím mím khoé môi, trong nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lúc này An Nam tiến lên phía trước vỗ vỗ vào bả vai của Tiêu Thần, chế giễu nói: “Tiểu tử cậu đến một chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc cũng không có, cũng phải, hiện tại cậu đã có cô vợ bé nhỏ ở trong lòng rồi, làm sao có thể nhìn thấy người khác nữa chứ. Thế này đi, tôi cho cậu nghỉ phép vài ngày, quay về cùng cô gái nhỏ của nhà cậu chân chính định tình lại đi. ”

Tiêu Thần lúc này mới lộ ra một chút ý cười: “ Được. ”

Nghe thấy thế, Triệu Ngưng Ngọc cũng không quan tâm đây là đang ở nơi đông người, một phát kéo lấy tay của Tiêu Thần, khẩn cầu nói: “ Tiêu Thần, cô gái nhỏ kia căn bản không thích hợp với anh, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ. ”

Tiêu Thần hất bàn tay của cô tar a, lạnh lùng mà nói: “ Triệu Ngưng Ngọc, việc Lâm Hạ có thích hợp với tôi không, tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, càng huống hồ, chuyện của tôi và cô ấy, không có chút quan hệ nào với cô cả. ”

“ Tiêu Thần…..”

………………

Trong hai ngày Tiêu Thần đi diễn tập quân sự, Triệu Ngưng Ngọc lại đến tìm cô thêm một lần nữa. Lần đó cô ta ỷ bản thân mình thân thủ tốt, vào lúc Lâm Hạ mở cánh cửa ra liền mạnh mẽ đẩy mạnh cửa lớn ra, Lâm Hạ bị lực hất của cánh cửa đẩy ngã xuống đất, trán đập xuống đất sưng lên một cục u lớn. Nhưng Triệu Ngưng Ngọc không thèm nhìn cô lấy một cái, trực tiếp đi về phía cái túi đồ ở trên bàn kia, không nói hai lời đã mở nó ra.

Đó là một quyển album ảnh dày cộm, trên mỗi tấm hình chỉ có một đôi nam nữ mặc quân trang, nhìn vào trông xứng đôi không gì sánh bằng, đó là Tiêu Thần và Triệu Ngưng Ngọc vào sáu năm trước.

Lâm Hạ thề là, cô chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Thần cười như thế này, cứ giống như toàn thế giới chỉ còn lại mỗi Triệu Ngưng Ngọc vậy, cho nên trong ánh mắt của anh chỉ nhìn thấy cô ta mà thôi. Ánh mắt ấy chuyên chú biết bao, ôn nhu tình cảm biết bao, là điều mà cô chưa từng nhìn thấy qua trong đôi mắt của Tiêu Thần. Cô đột nhiên cảm thấy ảo não, ảo não bản thân mình tại sao lại nhỏ hơn anh nhiều đến như thế, tại sao lại gặp anh muộn đến như thế.

Cô nghĩ, lúc ấy anh rất hạnh phúc nhỉ, có thể ở cùng với người mà mình yêu. Nhưng người ấy lại phản bội anh, khiến anh từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục. Không biết anh của lúc ấy làm thế nào mà vượt qua được, nếu đã trải qua việc bị phản bội lại mất đi người mà mình yêu thương, trong lòng chắc hẳn rất khó chịu nhỉ.

Sau khi trải qua biến cố như thế này Tiêu Thần đã không còn yêu thêm bất cứ ai nữa nhỉ, thế thì tại sao anh lại chọn cô? Lẽ nào đây là sự tạm bợ sau khi thất vọng với thứ được gọi là tình yêu? Nếu như không thể cùng người mình yêu hợp thành một gia đình, thế thì việc một nửa sau này là ai đối với anh mà nói, không quan trọng chút nào nữa đúng không.

Cho nên ban đầu anh nói, chúng ta thích hợp.

Bởi vì cô là người thôn quê, ở phương diện hôn nhân rất truyền thống là sẽ không lựa chọn phản bội, cho nên mới khiến anh đem ánh mắt đặt lên trên người cô?

Không, không thể như thế này được, Tiêu Thần là người tốt đẹp như thế, anh đáng lẽ phải được hạnh phúc, chứ không phải sống trong một quá khứ đau khổ như thế này. Chỉ là tạm thời người ấy có lẽ vẫn chưa xuất hiện mà thôi, chứ không chứng tỏ rằng không có cái người ấy.

Lâm Hạ như bị xối nước lên đầu, trong đầu là một mảnh tỉnh táo. Nếu như cô cứ  tiếp tục bá chiếm lấy cái thân phận bạn gái của Tiêu Thần, thế chẳng phải là cô đang chặt đứt sự hạnh phúc của Tiêu Thần sao?

Nhưng trong đầu cô lại có một người đang nói tiếp: Lâm Hạ, có rất nhiều chuyện không thể nhìn ở bên ngoài, Tiêu Thần đã từng nói, nếu có chuyện gì cô có thể ở trước mặt hỏi anh, cho nên đừng có nghi ngờ thêm gì nữa.

Nhưng mà, một cú điện thoại chợt làm loạn đi kế hoạch của cô.

Điện thoại là ba Lâm gọi đến, trong lúc làm nông mẹ Lâm đột nhiên ngất xỉu ở trong vườn, vốn dĩ muốn gọi điện cho Lâm Vĩ, kết quả gọi không thông, cho nên ông ấy chỉ có thể gọi cho Lâm Hạ mà thôi.

Lâm Hạ lo lắng mẹ mình là bệnh cũ tái phát, vì thế cô thu dọn lại đồ đạc của bản thân mịn, đem chìa khoá đưa cho một vị cảnh vệ viên, sau đó bảo người ta đưa cô ra khỏi căn cứ. Bởi vì quá gấp gáp, đến cả điện thoại cô cũng quên cầm theo.

Lúc này, Tiêu Thần đang ở trong bụi lau sậy đợi An Nam bước vào trong cục diện mà anh đã thiết kế.

……………….

Khi Tiêu Thần họp xong quay về đến nhà, anh không có nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hạ, nhưng lại nhìn thấy Triệu Ngưng Ngọc mặc quần áo ở nhà đang bận rộn ở trong bếp.

Tức khắc, sắc mặt của anh liền trầm xuống: “ Triệu Ngưng Ngọc, cô ở đây làm gì thế?”

“ Nấu cơm cho anh nha!” Triệu Ngưng Ngọc xoay đầu qua nở một nụ cười ngọt ngào với Tiêu Thần, “ Lúc trước không phải anh nói khuyết điểm lớn nhất của em là không biết nấu ăn sao, hiện tại em rất lợi hại đấy nhé, đợi một lát anh nếm thử là sẽ biết ngay. Aiya, ngây ra đó làm gì thế, mau đi rửa tay đi nha. Không rửa tay không được ăn cơm đâu đấy. ”

Tiêu Thần chau chặt chân mày, lười để ý đến cô ta, xoay người liền đi vào phòng ngủ tìm Lâm Hạ, nhưng không có một thứ gì hết, đến cả vali hành lý của cô cũng đều không cánh mà bay rồi.

“ Triệu Ngưng Ngọc, Lâm Hạ đâu?” Anh phải sớm nghĩ đến chứ, nếu như cô ở đây, thì cô sẽ không để cho Triệu Ngưng Ngọc ở trong tổ ấm nhỏ thuộc về hai người bọn họ rồi.

Động tác xào rau của Triệu Ngưng Ngọc đơ lại, gượng cười nói: “ Làm sao em biết được cô ta ở đâu chứ? Câu hỏi này của anh thật kỳ quái nha. ”

“ Nếu cô đã nói không biết, thế thì, mời cô rời khỏi ngôi nhà của chúng tôi. ”

“ Tại sao chứ, Tiêu Thần? Người ở cùng anh vốn dĩ chính là em, nhưng hiện tại nó lại trở thành nhà của hai người, còn em lại trở thành người ngoài sao?” Triệu Ngưng Ngọc khóc lóc nói, xoay người xông vào lòng của Tiêu Thần: “ Tiêu Thần, chúng ta làm lại từ đầu có được không, trước đây là em đã làm sai rồi, em sửa đổi còn không được sao? Chỉ cần anh cho em thêm một cơ hội, em nhất định sẽ làm một người vợ tốt, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh sánh vai cùng anh. Lâm Hạ còn quá nhỏ, cô ta không thích hợp với anh, chỉ có hai chúng ta mới xứng đôi thôi. ”

Tiêu Thần một phát kéo Triệu Ngưng Ngọc ra, trong mắt hiếm khi xuất hiện một tia tức giận: “ Triệu Ngưng Ngọc, một là hiện tại cô nói cho tôi biết Lâm Hạ đang ở đâu, hai là cô cút đi cho tôi!”

“ Cô ta đi rồi! Một cô gái nhỏ tuổi như cô ta làm sao có thể chịu đựng được việc chồng tương lai cũng mình thỉnh thoảng sẽ rời khỏi mình, cho nên cô ta đi rồi. Anh xem, chỉ có em mới có thể chịu đựng những ngày tháng không có anh, cô gái kia vẫn còn quá trẻ, còn chưa hiểu về tình yêu. ”

Câu ‘cô ấy đi rồi’ cứ quanh quẩn ở trong đầu của Tiêu Thần, anh đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong trái tim rất đau đớn, ngước mắt lên nhìn Triệu Ngưng Ngọc ở trước mặt khóc đến thương tâm, cảm thấy tâm trạng càng phiền loạn hơn nữa.

Xoay người lại quay về bên phòng ngủ, thu dọn một ít hành lý đơn giản, lúc chuẩn bị rời đi liền nhìn thấy quyển album kia, tức khắc trong lòng anh liền sáng tỏ.

“ Tiêu Thần, anh muốn đi sao?” Triệu Ngưng Ngọc kéo lấy tay của anh.

Tiêu Thần ghét bỏ mà hất tay cô ta ra, khẩu khí tồi tệ mà nói: “ Triệu Ngưng Ngọc, đợi khi tôi quay lại, tôi hy vọng cô cùng với đồ của cô toàn bộ đều cút ra khỏi nơi này. ”

“ Tiêu Thân!”

“ Triệu Ngưng Ngọc, chuyện của năm đó tôi đã không muốn nhắc đến nữa rồi, nhưng tôi nghĩ, nếu là người có chút liêm sỉ họ đều sẽ không xem nhẹ lỗi lầm lúc trước bản thân mình đã từng phạm phải rồi lại nói rằng mình mới là người thích hợp với tôi nhất như thế. Tôi không phủ nhận, năm đó tôi đối với cô đích thực là có tình cảm, nhưng, đó cũng chỉ là khi xưa mà thôi, tôi của hiện tại đối với cô, không có bất cứ cảm giác gì. ” Không phải ghét bỏ, không phải hận thù, mà là thờ ơ, thờ ơ trông giống như đang đối xử với một người xa lạ vậy.

Nhìn vào bóng lưng rời đi của Tiêu Thần, Triệu Ngưng Ngọc nghĩ, cô ta có lẽ đã sớm vuột mất đi Tiêu Thần rồi, từ lúc cô ta câu dẫn được đoàn trưởng của đoàn 431 năm ấy thì đã vuột mất anh. Nhưng cô ta vẫn luôn ôm lấy mộng tưởng, cô ta mộng tưởng Tiêu Thần sẽ không ghét bỏ cô ta, anh sẽ không so đo tính toán mà ở bên cạnh cô ta.

Nhưng hiện tại, cô ta phát hiện có lẽ Tiêu Thần đã sớm không còn yêu cô ta nữa rồi, trong trái tim anh lúc này chỉ có duy nhất Lâm Hạ nhìn vào thì trẻ trung, nhưng nội tâm lại chững chạc.

Nhưng, tại sao cô ta vẫn là không cam tâm như thế? Người đàn ông ấy rõ ràng nên là của cô ta, dựa vào đâu mà để cho một cô gái chỉ mới có 18 tuổi được hời cơ chứ?!

Cô ta thừa nhận, Lâm Hạ đúng thật trông rất xinh đẹp, nhưng toàn thân cô lại tỏa ra một cỗ mùi hương quê mùa thì làm sao có thể so được với một nữ sĩ quan từ nhỏ đã sống trong thành phố, lại còn vào bộ đội như cô ta đây chứ?

Càng huống hồ, so về xinh đẹp, cô ta không cho rằng Lâm Hạ có thể sánh được với cô ta. Lâm Hạ chỉ có thể xem như không tệ mà thôi, mà cô ta lại là một Triệu Ngưng Ngọc đi đến đâu cũng đều được người khác cho là đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Ý hận mãnh liệt cùng với sự không cam tâm tràn ngập khắp toàn thân của cô ta, Triệu Ngưng Ngọc nắm chặt nắm đấm, cô ta ngược lại muốn xem thử xem tình cảm của hai người bọn họ có thật là cứng hơn vàng không!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN