Quân Hôn Cũng Có Ái
Chương 26
Từ nhỏ Lâm Hạ đã là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, khi phần lớn những đứa trẻ ở trong thôn vẫn còn trong cánh đồng của thôn vui náo đùa giỡn, thì sáng hôm nào cô cũng phải cầm một cái bàn giặt cùng với hai xô quần áo đi đến con sông nhỏ ở bên cạnh thôn để giặt quần áo, hơi cao lớn một chút liền bắt đầu tập nấu cơm rồi.
Có thể nói, chỉ cần ở trong nhà, cô liền bắt đầu bắt việc nhà không ngưng không nghỉ, nhưng cô chưa từng than thở lấy một câu, trước giờ chỉ biết mỗi nhẫn nhịn chịu khó.
Có những năm không được như ý, ba Lâm mẹ Lâm thỉnh thoảng còn đem những chuyện tức giận ở bên ngoài xả lên người của cô, cô cũng chỉ biết im lặng chịu đựng. Hành vi của bọn họ trực tiếp dẫn đến việc Lâm Hạ càng lúc càng trở nên yên lặng, nhưng cũng không lạnh nhạt, bởi vì cô còn có một người anh trai, Lâm Vĩ lúc nhỏ vô cùng ham chơi, trèo cây lấy trứng chim, xuống sông ruộng mà mò cá, thành thạo hết tất cả mọi thứ. Chỉ có khi đi theo Lâm Vĩ lang thang khắp mọi nơi Lâm Hạ mới có thể cảm nhận được tuổi thơ thật sự của mình, nhưng sau này, Lâm Vĩ đi làm lính rồi, cô rất thương tâm, nhưng cũng rất kiêu ngạo, bởi vì cô có một người anh trai là quân nhân. Nhưng sau năm sau, cả gia đình được thông báo rằng Lâm Vĩ trong một lần diễn tập quân sự đã bị trọng thương ở chân, đồng thời có thể nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn.
Vào lúc này, trong nhà lại càng thêm khốn khó, ba Lâm mẹ Lâm lại càng không đối xử tốt với cô, cô không trách ba Lâm mẹ Lâm, bởi vì cô biết, bọn họ quá khổ quá mệt nhọc, cần có một phương thức để phát tiết, mà cô thân là một đứa con gái, nguyện ý làm đối tượng để cho họ phát tiết.
Tuy là như thế, nhưng trong lúc cô bị mắng đến ngóc đầu không nổi trong lòng vẫn là không tránh khỏi cảm thấy tủi thân, lại cộng thêm việc anh trai mỗi ngày đều đắm chìm trong cảm xúc ưu thương, Lâm Hạ ngày qua ngày, đã trở thành một người có tính cách trầm mặc ít nói, đối đã với tất cả mọi người hoặc là mọi chuyện lại càng thêm lạnh nhạt thờ ơ.
Cho đến khi lên cấp ba, cho đến khi cô gặp được Tiêu Thần.
Tả Tiểu Linh đã từng hỏi cô rằng, tại sao tính cách của cô và Tiêu Thần đều tương đối lạnh nhạt thế, theo lý mà nói, hai người như thế này thì mức độ phù hợp sẽ rất thấp, nhưng cô và Tiêu Thần hai người nhìn vào, tại sao lại phù hợp đến như thế chứ?
Khi ấy Lâm Hạ nghĩ, điều này có lẽ chỉ có thể dùng duyên phận để giải thích. Mỗi lần cùng Tiêu Thần ở bên nhau, cho dù không nói chuyện, thậm chí ánh mắt không cần giao lưu, cô cũng đều có thể cảm giác được có một ấm áp chảy vào trái tim của cô. Thậm chí có những lúc, ở trước mặt Tiêu Thần, cô đều cảm thấy, đó mới là sự vĩnh hằng chân chính.
Nghĩ thế này có lẽ hơi già mồm, nhưng trên mọi chuyện khi đối mặt với Tiêu Thần, cô không để tâm đến việc già mồm một chút.
Trước đó lý do ba Lâm đồng ý chuyện của cô và Tiêu Thần, là bởi vì câu nói ‘con yêu anh ấy’ kia của Lâm Hạ, câu nói ấy quá đỗi chấn động, cơ hồ như khiến ông ấy muốn nói mà không được.
Lâm Hạ trước giờ chưa từng ở trước mặt ông tranh luận qua điều gì, mà lần này cô cố chấp như thế, chắc hẳn đối với cô mà nói, Tiêu Thần vô cùng quan trọng, những năm qua ông thật sự đã nợ Lâm Hạ quá nhiều rồi, hiện tại chuyện duy nhất ông có thể làm chính là chuyện của hai người bọn họ, cũng xem như giúp Lâm Hạ hoàn thành một phần tâm nguyện vậy.
“ Ba nó à, ông thật sự đồng ý chuyện của Tiểu Hạ và Tiêu Thần rồi sao?” Trước khi ngủ, mẹ Lâm hỏi.
“ Tiểu Hạ nhìn vào thì chúng ta bảo gì nghe nấy, nhưng khi con bé thật sự muốn chấp nhất về một chuyện gì đó, nó sẽ càng cố chấp hơn bất kỳ ai. ” Ba Lâm tuy là chẳng đi học được mấy năm, nhưng khi còn trẻ lúc ở bên ngoài đi làm vẫn có xem qua một số sách vở, cho nên có những chuyện, ông cũng có thể nhìn rất rõ ràng. “Hơn nữa, đứa nhỏ này mấy năm nay đã quá cực khổ rồi, tôi nhìn ra được, Tiêu Thần thật sự rất thương con bé, nếu không cũng sẽ không chữa bệnh cho bà và Lâm Vĩ, càng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này. ”
Mẹ Lâm bật cười gật gật đầu, thực ra bà cũng rất thích Tiêu Thần, chỉ là vẫn luôn để ý việc tuổi tác của anh lớn hơn Lâm Hạ quá nhiều, nên mới luôn không đem sự hảo cảm của bà đối với anh bộc lộ ra ngoài. Hiện tại sau khi đã gỡ xuống nút thắt, càng nhìn càng thấy thích Tiêu Thần, không những trông đẹp trai tuấn tú, đối với bọn họ cũng rất lễ phép, vừa nhìn liền biết là rất có gia giáo.
Nhưng ngày hôm sau, Tiêu Thần lại cho bọn họ một cú sấm sét giữa trời quang.
Tiêu Thần nói: “ Con muốn nhanh chóng đính hôn cùng Lâm Hạ. ”
Dưới quê có một tập tục, chính là cô dâu mang thai rồi mới chọn lựa việc đính hôn trước, đợi sau khi đứa trẻ được sinh ra rồi mới tổ chức lễ cưới cho cô dâu chú rể. Cho nên Tiêu Thần vừa nói xong, bọn họ liền vô thức mà đem tầm mắt nhìn về hướng phần bụng của Lâm Hạ.
Lâm Hạ nhìn thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào bụng của mình, liền biết bọn họ đang nghĩ những gì, mặt nhịn lại đến ửng đỏ, xấu hổ mà nói: “ Ba mẹ, không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Ba Lâm vô thức thuận theo cô hỏi: “ Thế thì tại sao chứ?”
Lâm Hạ nhìn Tiêu Thần tức giận vểnh vểnh môi nói: “ Có thể là bởi vì anh ấy lớn tuổi rồi đấy. ”
Đôi mắt của Tiêu Thần quét qua đó, doạ cho Lâm Hạ rụt cả cổ lại, trong miệng lẩm bẩm nói: Vốn dĩ là thế mà, càng huống hồ, không nói như thế, ba mẹ em làm sao đồng ý với anh chứ.
Tuy rằng giọng nói vô cùng nhỏ, nhưng Tiêu Thần thân là lính đặc chủng làm sao có thể không nghe thấy chứ, khoé môi của anh hơi kéo lên, bởi vì cô gái nhỏ dễ thương của anh.
Ba Lâm nghĩ cũng đúng, Lâm Hạ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng Tiêu Thần tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đợi không kịp nữa rồi, dù gì cũng đã đồng ý chuyện của hai người họ rồi, đồng ý thêm việc hôn sự của bọn họ thì có làm sao chứ?
“ Được thôi, nhưng trước khi đính hôn, tôi muốn gặp ba mẹ của cậu. ”
Tiêu Thần cười cười trả lời nói: “ Điều này là tất nhiên rồi ạ, con vừa từ bộ đội đến đây còn chưa về nhà, đợi lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho họ đến đây cùng chú và dì thảo luận chuyện của con và Lâm Hạ. ”
Vừa nghe thấy anh nói trực tiếp từ bộ đội đến đây, trong lòng Lâm Hạ dâng lên sự ngọt ngào, chứng minh rằng anh vốn không có sống trong quá khứ, mà là giống như cô, chờ đợi tương lai.
Lúc chập tối, Lâm Hạ kéo lấy Tiêu Thần đi dạo nơi mà khi nhỏ cô đã thường ở đấy, thậm chí còn đưa anh đi gặp những người mà cô rất kính trọng, ví dụ, Lâm Đại Sinh.
Khi Lâm Hạ tám tuổi có một lần đi đến ruộng rau cải dầu để nhổ cỏ, bởi vì cái rổ đựng cỏ đựng đầy ắp lên, cho nên cô cầm không nổi. Khi ấy đang là giữa trưa, Lâm Hạ xách đến nỗi cả mặt đầy mồ hôi, đúng lúc Lâm Đại Sinh đi ngang qua, ông ấy tuỳ tiện giúp cô xách cái rổ về nhà. Nhưng từ đó về sau, ông ấy mỗi lần quay về gặp được Lâm Hạ, đều phải nói: Cháu có còn nhớ năm đó bởi vì không nhấc nổi cái rổ mà khóc đến mắt mũi tèm nhem hay không?
Lâm Hạ vô số lần nói với ông ấy, cô không có khóc, chỉ là mồ hôi chảy quá nhiều thôi, nhưng lần sau gặp mặt, ông ấy vẫn là nói câu nói ấy, sau này Lâm Hạ tuyệt vọng rồi, cũng lười cùng ông ấy tranh biện.
Lâm Đại Sinh là một ông lão năm mươi mấy tuổi, con trai con gái đều tương đối có tiền đồ đi đến Bắc Kinh làm việc hết rồi, đã nhiều lần bảo ông đi theo cùng, nhưng ông lại không nỡ rời xa những người trong thôn, mặc cho con trai con gái có năn nỉ thế nào, cũng không mềm lòng.
Sau khi Lâm Vĩ bị thương đôi chân, ông ấy cầu xin con trai của mình đi tìm bác sĩ cho Lâm Vĩ, lúc mẹ Lâm bệnh nằm liệt giường, ông ấy thậm chí thiếu chút nữa đã đem hết toàn bộ tiền tiết kiệm của bản thân đưa cho mẹ cô chữa trị. Có thể nói, Lâm Đại Sinh là người duy nhất giúp đỡ bọn họ trong lúc cuộc sống của bọn họ khó khăn nhất, tuy rằng hiệu quả không lớn, nhưng Lâm Hạ vẫn luôn rất kính trọng ông ấy.
“ Ông nội Lâm, cháu đến thăm ông này. ” Lâm Hạ cười tươi gõ lên cửa nhà của Lâm Đại Sinh, hơn nữa còn quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với Tiêu Thần. Tiêu Thần bật cười, dịu dàng xoa xoa đầu của cô.
Vừa mở cửa, Lâm Hạ liền nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng luôn mang nụ cười rạng rỡ của Lâm Đại Sinh.
“ Tiệu Hạ, quay về rồi đó à. Mau vào đây, ông đã đoán được là cháu cũng sắp về rồi, nên cố ý đến nhà Lâm Nhị Gia ở cạnh bên lấy một ít khoai môn nhỏ, ông nhớ cháu thích ăn món này nhất. ” Đột nhiên nhìn thấy Tiêu Thần, liền hỏi Lâm Hạ: “Đây là?”
“ Bạn trai của cháu Tiêu Thần, là một quân nhân đó nha. ” Lúc nói đến hai chữ ‘quân nhân’ trong ngữ khí của cô tràn ngập sự kiêu ngạo.
Lâm Đại Sinh bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt của Lâm Hạ trong lòng được an ủi hơn nhiều, đứa nhỏ này, đã có bao nhiêu năm chưa cười tươi được như thế này rồi?
Lâm Hạ vừa ngồi xuống, Lâm Đại Sinh liền bưng đến vài củ khoai môn đã được nấu chính, Lâm Hạ không chút khách khí mà từ trong cái chén lấy ra một củ khoai môn vừa nhỏ vừa mềm bắt đầu lột vỏ, trong khi đó còn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tiêu Thần nói: “ Cái này ăn vào rất mềm, mùi vị tương đối không tệ, khi còn nhỏ em thích nhất là ăn cái này đấy. ”
Tiêu Thần cũng lấy một củ lên ăn thử, thực ra mùi vị rất nhạt, nhưng cảm giác thực sự cũng không tồi.
Lâm Đại Sinh vẫn luôn nhìn thấy hai người bọn họ tương tác qua lại, một hồi lâu sau mới hỏi: “ Tiểu Hạ, quay về lúc nào thế?”
“ Cháu đã quay về được vài ngày rồi, trước đó bởi vì ba ba phải xây tường che cho nhà mới, cháu phải giúp ba ba chuyển gạch, cho nên vẫn luôn không kịp đến thăm ông ạ. ”
Những năm cô học cấp ba này, mỗi lần về nhà đều sẽ đến thăm hỏi Lâm Đại Sinh, những lần trước còn mang theo cả quà vật, nhưng sau khi bị ông ấy hung hăng mà mắng cho vài lần cô đã không còn dám cầm theo bất cứ món gì nữa. Trước đó Tiêu Thần còn muốn đến siêu thị mua ít đồ rồi mới đến thăm ông ấy, nhưng bị cô cưỡng ép cự tuyệt rồi. Nói lần này chỉ là đơn thuần đi thăm Lâm Đại Sinh mà thôi, không cần làm trang trọng vậy đâu, ông ấy sẽ không vui, đợi lần sau lúc chính thức đi chào hỏi rồi hãy mang quà vật đến đấy.
Tiêu Thần hiểu rõ ý tứ của cô, anh hiện tại vẫn chỉ là bạn trai của cô, đợi sau khi bọn họ đính hôn rồi ổn định mọi chuyện xong hết, anh sẽ chính là chồng chưa cưới của cô, đến lúc đó không mang quà vật đến mới là không hợp tình đấy.
Sau khi đi ra khỏi nhà của Lâm Đại Sinh hai người họ không có trực tiếp về nhà, mà là đưa anh đến một ngọn núi nhỏ ở gần đấy.
Lâm Hạ biết, thân là lính đặc chủng, anh cũng không ít lần lên núi, nhưng không biết tại sao, cô đặc biệt muốn để anh biết đến những nơi mà khi nhỏ cô thường hay lui đến.
“ Khi còn nhỏ em thường hay đến đây để thu nhặt những chiếc lá thông khô. ” Đi đến một mảnh rừng thông thật lớn, Lâm Hạ chỉ vào một mảnh đất trống không trơ trụi rồi nói. Bởi vì trước đây có quá nhiều người đến nơi này nhặt lá, cho nên mảnh đất này cơ hồ như không có cỏ mọc lên.
Trong đầu của Tiêu Thần xuất hiện một hình ảnh, Lâm Hạ dùng cái đòn gánh gánh hai cái rổ đựng đầy lá thông, gian nan mà đi xuống núi, trên mặt ửng đỏ, không biết là bởi vì ánh nắng quá lớn, hay là bởi vì lực cô cần sử dụng quá lớn.
“ Khi còn nhỏ em thích nhất là làm hai việc, việc thứ nhất chính là vào ruộng nhổ cỏ, việc còn lại chính là lên núi thu nhặt lá thông. ” Trên mặt Lâm Hạ xuất hiện một cảm xúc hoài niệm, trông giống như đang nhớ nhung một người đã rất lâu không gặp mặt.
“ Làm việc mà em cũng vui vẻ à?” Tiêu Thần xoa xoa đầu của cô, có chút đau lòng vì cô.
“ Em vui vẻ không phải bởi vì làm việc. ” Lâm Hạ giải thích nói: “ Em vui vẻ là vì dù gì cũng phải làm việc, có thể chọn lựa việc mình thích làm là một chuyện hạnh phúc biết bao. ”
Nhìn thấy nụ cười trong sáng của cô, trong lòng Tiêu Thần dâng lên một mảnh an tâm: “ Lâm Hạ, hoá ra anh đã quyết định một việc vô cùng chính xác. ”
“ Là gì thế?”
“ Chọn em, là một việc mà anh đã làm chính xác nhất. ”
Ở một thế giới càng lúc càng vật chất này, trong lòng của mỗi người đều có một tiểu nhân tham lam sống trong đấy, duy nhất chỉ có cô gái nhỏ ở trước mắt, bạn chỉ cần cho cô ấy một chút xíu, thì cô ấy sẽ rất thoả mãn, thoả mãn đến nỗi tựa hồ như đã có được cả thế giới vậy.
Sau khi trải qua chuyện của Trệu Ngưng Ngọc, Tiêu Thần chưa từng tham vọng về tình yêu, cho dù sau này gặp được Lâm Hạ, cũng chưa từng nghĩ qua rằng sẽ từ trên người của cô nhận được một phần tình yêu. Mà khi ấy anh cố chấp như thế muốn cùng Lâm Hạ ‘qua lại’, anh chỉ cho rằng là bởi vì nội tâm của mình vẫn còn tồn tại một chút bốc đồng. Say này, khi hai người tiếp xúc với nhau, sự tín nhiệm của Lâm Hạ đối với anh cùng với sự ỷ lại thỉnh thoảng sẽ bộc lộ ra ngoài, khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng tất cả những điều này, vĩnh viễn không chấn động bằng một khắc Lâm Hạ nói lời yêu anh. Nếu như nói anh trước đây là thỏa mãn, thế thì một khắc ấy, anh chính là viên mãn rồi.
Đời này, duy nhất có hai việc khiến anh khó mà buông xuống được, việc thứ nhất là khiến cho bản thân anh càng lúc càng có giá trị trong sự nghiệp quân đội, việc còn lại chính là Lâm Hạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!