Quân Hôn Cũng Có Ái - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Quân Hôn Cũng Có Ái


Chương 64


Không biết ba mẹ Hứa Nhược Nhược là Hứa Cường cùng Tạ Vi Vi từ đâu có được tin tức, chỉ là, bọn cô mới vừa về chưa được bao lâu, bọn họ chân sau đã liền theo đến rồi.

Lâm Hạ vốn dĩ đã đối với bọn họ vô cảm như cỏ mọc bên tường rồi, sau khi xảy ra chuyện của Hứa Nhược Nhược, cô đối với bọn họ đã chán ghét đến mức cực hạn rồi. Nuôi không dạy, là lỗi của bố mẹ, cái dáng vẻ này của Hứa Nhược Nhược, nhất định không thoát khỏi có liên quan đến cách giáo dục của bọn họ.

Lần này, cô thậm chí đến lời nói cũng đều không thèm nói với bọn họ.

“ Các người đến đây làm gì?” Lâm Hạ đứng ở trước mặt bọn họ, ngăn cản bọn họ đến gần ba Lâm mẹ Lâm, “ Nếu như tôi không nhớ lầm thì, ba mẹ của tôi chắc hẳn là không có mời các người đến đây nhỉ?”

Hứa Cường gập người lại, trong lời nói có chút lấy lòng: “ Tiểu Hạ, bọn ta là thấy con sắp kết hôn rồi, đến đây tặng quà đấy. ”

“ Không cần, quà của dì và dượng Lâm Hạ cháu đây nhận không nổi, các người về trước đi, nhà bọn tôi không hoan nghênh hai người. ” Lâm Hạ lạnh nhạt mà nhìn vào bọn họ, nói chuyện không chút nể tình.

“ Tiêu Thần, cậu có nhìn thấy Nhược Nhược nhà tôi hay không?” Tạ Vi Vi xoay đầu nhìn về phía Tiêu Thần, Hứa Nhược Nhược từng ở trong điện thoại nói qua cô ta đã nhìn trúng bạn trai của Lâm Hạ rồi, đồng thời sẽ nỗ lực để có được anh. Cho nên Hứa Nhược Nhược vừa mất tích, phản ứng đầu tiên của bà ta chính là tìm Tiêu Thần. “ Đã hai ba tháng con bé không có gọi điện thoại về nhà rồi, gọi cho nó cũng gọi không thông. ”

Nghe thấy tên của Hứa Nhược Nhược, sắc mặt Tiêu Thần lạnh tanh, anh lạnh nhạt mà nói rằng: “ Tôi cũng không biết, nhưng mà……” Nhưng mà, có lẽ các người vĩnh viễn cũng không nhìn thấy cô ta được nữa.

“ Nhưng mà cái gì?”

Tiêu Thần nắm lấy tay của Lâm Hạ đi vào trong nhà, “ Không có gì, hai vị xin hãy về cho, cũng giống như vừa rồi Lâm Hạ đã nói, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người. ”

Tạ Vi Vi cùng Hứa Cường trước giờ đối với con gái nhà mình rất có tự tin, tuy rằng cô ta ở những phương diện khác không bì được với Lâm Hạ, nhưng về phương diện sắc đẹp, so với Lâm Hạ, tuyệt đối dư dả, cho nên khi Hứa Nhược Nhược nói với bọn họ rằng cô ta đã nhìn trúng Tiêu Thần rồi, bọn họ cảm thấy vô cùng hả giận. Trước tiên đừng nói bọn họ vô cùng muốn thấy Lâm Hạ bần cùng, chỉ dựa vào gia thế của Tiêu Thần mà nói, bọn họ cũng hai tay hai chân tán thành.

Cho nên, trong tiềm thức của bọn họ, Hứa Nhược Nhược có lẽ đã câu dẫn Tiêu Thần thành công rồi. Chính vì thế, vừa rồi bọn họ thấy Lâm Hạ không hé lời, mới chuyển hướng đến Tiêu Thần.

Nhưng không ngờ rằng, Tiêu Thần thế mà còn lạnh lùng hơn cả Lâm Hạ nữa!

Lẽ nào, Hứa Nhược Nhược thất bại?!

Đột nhiên, Tiêu Thần xoay đầu qua, hơi nở nụ cười nhẹ với hai người họ: “Nếu như các người có tin tức của Hứa Nhược Nhược, vui lòng hãy nói lại cho chúng tôi biết, tôi tìm cô ta có chút chuyện. ”

Tạ Vi Vi vui mừng trong lòng, tiến lên trước một bước hỏi: “ Thế cậu có tiện nói cho tôi biết số điện thoại của cậu không? Chúng tôi có tin tức của con bé cũng dễ thông báo với cậu hơn. ”

“ Được. ” Tiêu Thần lấy giấy và bút ra, viết một dãy số điện thoại lên mảnh giấy, “ Nếu như cô ta liên lạc với các người, thì nhớ ngàn vạn lần đừng nhắc đến tôi với cô ta, tôi muốn cho cô ta một bất ngờ. ”

Hai người tưởng rằng anh đã nhìn trúng Hứa Nhược Nhược rồi, liền vội vã đồng ý.

Lâm Hạ nhìn thấy gương mặt đắc ý của hai người họ, lạnh lùng mà cười cười.

Sau khi nghe thấy lời của Tiêu Thần, Hứa Cường cùng Tạ Vi Vi liền rời đi, bọn họ đến một chuyến cũng không phải đến để tặng quà thật, chỉ là đến để thăm dò Tiêu Thần một chút mà thôi. Hiện tại đã biết Tiêu Thần có tình ý đối với con gái của bọn họ  rồi, chỉ cần tìm thấy Hứa Nhược Nhược, bọn họ liền bảo cô ta đến chia rẽ Lâm Hạ cùng Tiêu Thần ngay. Hừ, bọn họ đã không ưa Lâm Hạ lâu lắm rồi.

“ Đợi đã. ” Lâm Hạ đột nhiên lộ ra nụ cười, gọi lại Tạ Vi Vi cùng Hứa Cường đang chuẩn bị đi ra ngoài, “ Dì, dượng, vừa rồi không phải hai người nói đến để tặng quà sao?” Cô cố ý lớn tiếng nói, để mọi người xung quanh đều nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Thân thể của Hứa Cường cùng Tạ Vi Vi chợt cứng ngắc, bọn họ sớm đã biết Lâm gia sẽ lừa gạt đuổi bọn họ ra ngoài, cho nên căn bản không có chuẩn bị hồng bao, lúc này Lâm Hạ ở tại nơi đông người nói như thế, bọn họ lại không thể không cần mặt mũi mà nói không có chuẩn bị tiền mừng. Vì thế Tạ Vi Vi đem 100 tệ ở trong túi áo lấy ra đưa cho người nhận hồng bao. Kết quả bị mọi người vây quanh nhìn thấy, bọn họ vốn dĩ đã không thích cả nhà Tạ Vi Vi, cho nên có một giọng nói hét lớn nói: “Mấy anh chị em khác của họ đều cho tiền mừng tận 1000 tệ, bà chỉ cho mỗi 100 tệ thôi à?”

Hứa Cường không thể để mất mặt, từ trong túi quần lại lấy ra 900 tệ nữa. Tạ Vi Vi cảm thấy rất xót ruột, kéo lấy Hứa Cường chuẩn bị đi vào ăn cơm, bỏ ra nhiều tiền đến như thế, chung quy cũng phải ăn một chút để lấy lại chứ. Lâm Hạ lại đứng ở trước mặt bọn họ, thân mật mà khoác lấy cánh tay của hai người họ, “ Dì, dượng, Tiểu Hạ rất cảm ơn hai người đã đến đây, nhưng nếu hai người còn có việc cháu cũng không cưỡng cầu nữa. ”

Tạ Vi Vi xoay đầu qua, biện giải nói: “ Không, không phải, bọn ta không…….”

Lâm Hạ cắt ngang lời của bà ta, “ Dì, cháu thật sự không để bụng đâu, dì cùng dượng cứ về trước đi ạ. ”

Cuối cùng cũng đuổi được hai người họ ra khỏi cửa, Lâm Hạ lè lưỡi với Tiêu Thần, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện xấu, cảm thấy rất sung sướng.

“ Mẹ à, hôm khác mẹ có gặp được bọn họ thì hãy đem 1000 tệ trả lại đi, con mới không thèm nhận tiền của bọn họ. ” Cô là nghe thấy tên của Hứa Nhược Nhược mới nhất thời muốn chơi bọn họ một vố thôi, căn bản không phải muốn lấy tiền của bọn họ.

“ Đứa trẻ này thật là, sao lại nghịch ngợm như thế chứ?!”

Lâm Vĩ lại rất tán thưởng em gái: “ Con cảm thấy Tiểu Hạ làm không hề sai nha, hai người của Hứa gia này đúng thật thiếu chửi mà. ”

“ Đúng thế!” Lâm Hạ hùa theo, càng huống hồ, cộng thêm việc kia của Hứa Nhược Nhược, cô càng ghét họ hơn. Nhưng mà, cô không có nói cho ba Lâm mẹ Lâm biết chuyện của Hứa Nhược Nhược.

“ Đứa trẻ này thật là, ngày mai phải gả cho người ta rồi, sao tính tình vẫn còn nóng nảy như thế vậy hả?” Mẹ Lâm quở trách mà nhìn cô một cái, con gái mới 20 tuổi đã phải gả cho người ta rồi, người làm mẹ như bà đây vẫn thật không nỡ nha. Dù gì con gái chưa gả đi mới là con nhà mình, gả cho người ta rồi sau này chính là con nhà người khác rồi.

Tiêu Thần cúi đầu cười cười, “ Lâm Hạ thỉnh thoảng chính là như thế, phần lớn những lúc khác cô ấy vẫn là rất hiểu chuyện ạ. ”

Lâm Hạ liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “ Ý của anh là, hiện tại em không hiểu chuyện hả?”

Ba Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông vẫn luôn cho rằng con gái nhà mình lòng tự tôn quá mạnh, tuy rằng ngoan ngoãn dễ thương, nhưng tính cách bướng bỉnh vốn không quá được lòng yêu thích của người khác. Cho nên khi ấy tuy rằng đã đồng ý hôn sự của cô cùng Tiêu Thần rồi, nhưng trong lòng vẫn còn một tảng đá đang đè nén, ông vẫn luôn lo sợ con gái mình sẽ chịu ủy khuất.

Nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cưng chiều ấy của Tiêu Thần, ông liền biết, con gái đã tìm đúng người rồi.

“ Tiêu Thần, Lâm Hạ, ngày mai các con phải tổ chức hôn lễ ở thành phố A rồi, hiện tại nhanh chóng xuất phát đi. Bên đó có lẽ đã bận đến choáng váng đầu óc, các con cũng đi giúp đỡ ba mẹ con đi. ” Ba Lâm nói.

Tập tục trong thôn, con gái gả đi nhất định phải tổ chức tiệc rượu, nhưng hôn lễ lại cử hành tại thành phố, cho nên, Lâm gia tổ chức tiệc rượu sớm một ngày, ngày hôm sau sẽ đưa theo người thân họ hàng đến thành phố tham gia hôn lễ.

“ Dạ được, ba mẹ, anh trai chị dâu, bọn con đi đây. ” Tiêu Thần đem tay của Lâm Hạ nắm vào trong tay, xoay người rời đi.

…………..

Đến thành phố, trong nhà Tiêu Thần đúng thật bận đến rối loạn một nùi.

Khách sạn sớm đã được đặt, thiệp mời cũng sớm phát xong, nhưng vẫn là rất bận rộn. Đặc biệt là Từ Hiểu, chuyện gì cũng muốn đích thân làm, đến cả hình dạng món ăn của ngày mai bà cũng đều đến khách sạn xác nhận lại vài lần.

Bởi vì thời gian quá gấp, Lâm Hạ cùng Tiêu Thần không có đi chụp ảnh cưới. Nhưng Từ Hiểu đã hẹn được một vị nhiếp ảnh gia, đợi bận xong việc hôn lễ, hai người sẽ đi chụp. Bà giống như một mực sợ rằng Lâm Hạ sẽ chạy mất, cho dù là bận đến chết, cũng phải để bọn họ kết hôn trong khoảng thời gian ngắn nhất.

“ Ai ya, hai người chịu về rồi đấy à!” Tiêu Nguyệt Nhi tiều tụy mà đứng ở trước mặt bọn họ, oán trách mà nói: “ Hai người tốt thật đấy, mới có một chút mà đã trốn về đến tận quê rồi, để em một mình ở đây bị mẹ sai bảo này nọ, em sắp mệt đến hạ đường huyết luôn rồi này. Em nói cho hai người biết, hai người có thể thuận lợi mà kết hôn vào ngày mai, em chính là công thần lớn nhất đấy, không được vùi dập!”

Lâm Hạ cười cười: “ Thế thì đại công thần, cậu muốn bọn tớ báo đáp cậu thế nào đây?”

“ Tớ muốn ăn cả một bàn đầy thức ăn, Lâm Hạ cậu nấu cho tớ ăn, sau đó anh trai tớ sẽ ở bên cạnh đưa đũa múc canh cho tớ!” Tiêu Nguyệt Nhi vui vẻ cười nói.

Sắc mặt Tiêu Thần chợt tối sầm, “ Anh ở bên cạnh đưa dao cho em, em thấy thế nào?”

“ Hi hi hi, anh trai à, em đùa thôi mà. ” Tiêu Nguyệt Nhi sờ sờ mũi, lùi lại một bước, “ Thế em vẫn là muốn ăn một bàn đầy ắp thức ăn, anh trai thì không cần ở bên cạnh đưa đũa cho em nữa đâu. ”

“ Được, đợi có thời gian, cậu muốn ăn cái gì thì nói với tớ, tớ làm một bàn thức ăn thật lớn cho cậu. ”

“ Thế thì cứ quyết định vậy đi!”

…………

Ngày hôm sau cuối cùng cũng đến, Lâm Hạ mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đứng ở trước gương, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào.

“ Waaa! Thật xinh đẹp nha!” Tiêu Nguyệt Nhi ôm hai vai, nhìn vào Lâm Hạ ở trước mắt, chỉ cảm thấy cô giống như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống, váy cưới trắng tinh khôi bó chặt lấy vóc dáng ngày càng hoàn mỹ của cô, cô ấy đột nhiên ngưỡng mộ ghê, nếu như người mặc váy cưới là cô ấy thế thì tốt biết mấy nha.

“ Yên tâm đi, cậu cùng Cố Quảng Tuyên cũng sắp rồi, đến lúc đó, cậu cũng có thể mặc lên bộ váy cưới mỹ lệ làm một cô dâu xinh đẹp nhất. ” Tả Tiểu Linh ở phía sau nhàn rỗi mà nói.

“ Tiểu Linh, cậu quay về rồi!” Lâm Hạ vui mừng mà hét lên. Từ sau khi lên đại học, ngoại trừ nghỉ đông, Tả Tiểu Linh liền rất ít khi liên lạc với Lâm Hạ còn có Tiêu Nguyệt Nhi, trước lúc cô kết hôn, đã từng cố gắng muốn liên lạc với Tả Tiểu Linh, nhưng thậm chí để cả ba mẹ của Tả Tiểu Linh đều không liên lạc được với cô ấy, nói là đi Tây Tạng. Sau cùng, bọn họ mới đành bỏ cuộc.

“ Cậu còn không biết ngại mà nói tớ, đến cả kết hôn cũng không biết thông báo trước cho tớ biết, nếu không phải tớ về trước thời hạn, thế chẳng phải không thể tham gia hôn lễ của cậu rồi sao, cậu là đồ vong ân phụ nghĩa!” Tả Tiểu Linh chọc vào trán của Lâm Hạ nói.

“ Oan uổng quá, bọn tớ cũng là nhất thời quyết định ngày cưới mà, vừa quyết định xong bọn tớ liền thử cố gắng liên lạc với cậu, nhưng điện thoại của cậu căn bản gọi không thông, hỏi ba mẹ cậu, bọn họ nói cậu đi Tây Tạng hỗ trợ giảng dạy rồi, điện thoại mất rồi chưa có mua cái mới. ” Lâm Hạ trả lời.

Tiêu Nguyệt Nhi nhéo mặt của cô ấy, “ Đúng đó, bọn tớ đã tìm cậu tìm đến trăm ngàn khổ cực, nhưng cậu thì hay rồi, này, đừng nhắc nữa, nghĩ đến tớ liền muốn xử cậu!”

Ở một bên khác, Tiêu Thần vừa gọi xong một cuộc điện thoại, thần sắc nghiêm trọng, anh nói với Đường Học Khiêm: “ Ba mẹ của Hứa Nhược Nhược vừa mới gọi điện thoại cho tôi, Hứa Nhược Nhược xuất hiện rồi. ”

“ Ở đâu?” Đường Học Khiêm đứng bật dậy.

“ Đang trên đường đến đây, Học Khiêm, bảo người của cậu chuẩn bị một chút, lần này, tôi đoán rằng cái người ở phía sau cũng sẽ xuất hiện, tôi phải nhân cơ hội lần này một lưới tóm gọn bọn họ!”

“ Được. ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN