Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí
Chương 166: Uống Rượu Độc Giải Khát
[…5
–Nhìn thấy Vệ Tử Khâm công danh huy hoàng, thân làm phụ mẫu, bọn họ không chỉ không vui vẻ, trái lại, còn nảy sinh lòng đố kị đối với hắn.
–Đặc biệt là vương gia, bởi vì sợ hãi Vệ Tử Khâm sẽ trả thù chính mình, lão liền liên hợp với phó tướng của hắn, dùng tiền tài cùng địa vị đến mua chuộc đối phương.
–Nhưng đỉnh điểm nhất lại là khi, Vệ Tử Khâm sau khi trở về vương phủ, lần đầu tiên sau năm năm đến gặp mẫu phi của mình, thì thứ đập vào mắt hắn lại là hình ảnh bà cùng nam nhân khác tằng tịu với nhau.]
[…6
–Trong lúc giận dữ, Vệ Tử Khâm đã ra tay chém giết tên gian phu này.
Nhưng cũng bởi vì vậy, lại bị vương phi tát tai, thậm chí suýt chút liền bị bà tự tay bóp chết.
–Thế nhưng, tuy mưu sát bất thành, nhưng bởi vì tình lang chết thảm ở trước mắt, vương phi vẫn vô cùng căm hận Vệ Tử Khâm.
Thậm chí, khi biết được mưu đồ của vương gia, bà ta không những không phá vỡ, mà còn ở sau lưng trợ giúp một tay.]
[…7
–Cuối cùng, trong lúc ra trận, bởi vì bị thủ hạ phản bội, binh lính của Vệ Tử Khâm liền thất bại tan tát, bản thân hắn cũng không thể không cưỡi ngựa đào vong.
–Nhưng rốt cuộc, vẫn là bị gian tế do vương phi đưa tới bên người hắn một đao chém giết, hóa thành một bộ thi thể không đầu.
–Mà phần đầu của hắn, cũng bị gian tế đó mang đi, dùng để làm chiến lợi phẩm cho vương phi.]
[…8
–Bởi vì thân thể không toàn vẹn, hơn nữa còn phải phơi thây nơi hoang dã.
Sau khi chết, oán khí ngút trời, lại hấp thu vô số lệ khí lắng đọng trêи chiến trường, Vệ Tử Khâm vừa thành quỷ, liền đã hóa thành hung thần.
–Hắn quay về, huyết tẩy cả vương phủ, đem hung thủ đều giết chết.
Nhưng dù vậy, đầu đã thất lạc, hắn vẫn không thể phát huy ra được toàn bộ thực lực của mình.]
[ Yêu cầu nhiệm vụ : bình ổn lại tâm tình cuồng bạo của quỷ hầu gia, mang đầu trả cho hắn.
–Phần thưởng : Khả năng cao cứu vớt được hình tượng bết bát của bản thân trong lòng quỷ hầu gia, giảm xuống độ cừu địch của hắn.
–Thất bại trừng phạt : Bị chém chết tươi!]
[ Cảnh báo : Nhiệm vụ có độ nguy hiểm rất cao, gần như bất khả khống, thỉnh người chơi thận trọng ứng đối.
Bởi vì mỗi hành động của ngươi đều sẽ dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi!!!]
Âm thanh của hệ thống gần như là đinh tai nhức óc vang vọng trong não hải của Diêu Vũ, tràn đầy cấp bách.
Lúc này, theo tiếng vó ngựa đến gần, Diêu Vũ liền xoay người, quả nhiên ngay tức khắc đã có thể thấy được thân ảnh uy phong lẫm liệt đang cưỡi lấy một đầu bảo mã, giơ ngang trường thương, lao nhanh về phía mình của Vệ Tử Khâm.
Mỗi nơi hắn đi qua, khung cảnh đều sẽ phủ lên một tầng tiêu điều, không ngừng hủ bại, lui lại đằng sau.
Chỉ là, không giống với lần trước chạy trối chết, hiện tại, nhìn thấy quỷ hầu gia, Diêu Vũ lại giống như gặp được cứu tinh, hai mắt cũng sáng bừng, không chút do dự liền chuyển hướng, chạy về phía đối phương.
Ở phía sau, không còn bị ánh mắt của đầu lâu ảnh hưởng, tốc độ khuếch tán quỷ vực của Mặc Phong liền tăng nhanh rất nhiều.
Nhất là khi nhìn thấy hành động này của y, hắn liền càng thêm không dám khinh thường, nhanh chóng truy đuổi.
Không biết bởi vì cảm nhận được khí tức của Mặc Phong, hay bởi vì nhận thấy Diêu Vũ đang chạy về phía mình là một chuyện rất quái dị.
Lúc này, Vệ Tử Khâm lại đột ngột ghì chặt dây cương, trực tiếp ngừng lại tại chỗ, không tiếp tục tiến lên nữa.
Dù cho, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng đầu của bản thân đang cách đây rất gần…
Nhìn thấy Vệ Tử Khâm ngừng lại, hai mắt Diêu Vũ liền tối sầm, không khỏi thầm nghĩ vì sao đám lệ quỷ này đều cảnh giác cao độ như vậy nha? Căn bản là không dễ lừa chút nào.
Thế nhưng, thời khắc này, biết rõ trước mặt có mãnh thú, nhưng sau lưng lại là vực sâu, thân bất do kỷ, Diêu Vũ cũng chỉ có thể chạy trêи con đường tìm chết không lối về này.
Ngày càng đến gần, Diêu Vũ đã có thể mơ hồ cảm thụ được cảm giác âm lãnh trêи người Vệ Tử Khâm cùng một thớt quỷ mã kia.
Thế nhưng, song song với đó, khí tức nguy hiểm ở phía sau cũng đã sớm dán vào sau ót của y, có lẽ không bao lâu nữa, y liền phải triệt để bị quỷ vực của Mặc Phong bao trùm.
Chỉ là, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, đầu óc Diêu Vũ lại càng thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Y biết rõ, kế tiếp, bản thân cần phải làm gì.
Đầu tiên, phải nhường không đầu tướng quân trở thành một quỷ hầu gia hoàn mỹ vô khuyết, sức chiến đấu tăng mạnh một bậc, chí ít, phải có thể cùng Mặc Phong vật cổ tay.
Thứ hai, phải khiến hắn cam tâm tình nguyện bảo hộ, đứng về phía y!
Suy nghĩ này của Diêu Vũ có thể nói là vô cùng điên cuồng, gần như là uống rượu độc giải khát.
Nhưng cố tình, y lại không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
Nghĩ là làm, giây phút vừa đạp chân đến biên giới quỷ vực của Vệ Tử Khâm, mơ hồ phát hiện thân thương đang từ từ nhấc lên của hắn, Diêu Vũ liền đã không chút do dự, dùng hai tay đem đầu của hắn nâng lên cao.
Đồng thời, y cũng lập tức lớn tiếng tuyên cáo trận doanh của mình :“Vệ tướng quân, khoan hãy động thủ! Ta là đến tiễn đưa đầu cho ngươi!”
Chỉ vừa dứt lời, bước chân Diêu Vũ cũng đã đạp vào trong quỷ vực của đối phương.
Gần như trong nháy mắt, lấy đế giày của Diêu Vũ làm điểm bắt đầu, trêи mũi giày của y liền đã xuất hiện một vệt ố vàng.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, bởi vì lúc này, không biết có phải nghe hiểu những gì Diêu Vũ nói hay không, Vệ Tử Khâm đã khống chế quỷ vực, không để nó tổn thương đến y nữa, tạm để y chui vào..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!