Chạy Hay Chết - Chương 86: Thuyền Cướp Biển Vùng Caribbean
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Chạy Hay Chết


Chương 86: Thuyền Cướp Biển Vùng Caribbean


Editor: Đông Vân Triều
Thẩm Phù Bạch muốn hợp tác với nhóm Tạ Trì An phần lớn là bởi vì một mình y khó có thể bảo vệ Vương Tiểu Nhiễm chu toàn, thậm chí nếu làm không tốt còn phải bồi cả mạng mình theo.

Trước mắt, Vương Tiểu Nhiễm là người khỏe mạnh duy nhất trong tất cả người chơi, nếu lọt vào tầm mắt của ngài Z sẽ chắc chắn phải chạy bạt mạng 10 phút, mà người sánh vai cùng cô cũng phải chịu hiểm nguy rất lớn.

Vì một khi chạm vào máu của Z, bệnh nhân lập tức tử vong mà.

Song, tin tức Thẩm Phù Bạch đưa tới vẫn có giá trị nhất định đối với Tạ Trì An, cộng thêm việc Thẩm Phù Bạch không hề nề hà, úp mở điểm yếu bệnh mình mắc phải nên cả hai đội đều đạt được nhận thức chung, quyết định đứng cùng một chiến tuyến.

“Chúng tôi có thể giúp hai người thoát khỏi truy đuổi của Z.” Tạ Trì An nói, “Nhưng bù lại cũng phải làm phiền hai người giúp chúng tôi tránh né ánh mắt của những người chơi khác.”
Thẩm Phù Bạch tỏ ra khá bất ngờ: “Đơn thuốc đang ở chỗ các cậu sao?”
Phạm vi hoạt động của y cả buổi chiều không nằm tại khu Khám bệnh nên không rõ mấy vị trí cụ thể của đơn thuốc.

Dù hệ thống có ra rả thông báo đơn thuốc đang ở khu Nội trú, nhưng khu Nội trú lớn nhường này, y đâu nghĩ đội của Tạ Trì An sẽ trùng hợp mang đơn thuốc.

Giang Khoát cười: “Định cướp lần nữa hả?”
Thẩm Phù Bạch: “…!Không dám.” Y bắt đầu nghi ngờ độ chính xác của việc hạ mình mời hợp tác với đội này rồi đấy.

Tuy người ta có sức chiến đấu siêu quần, nhưng y ngoại trừ có thêm một tầng bảo vệ còn phải chịu hai tầng kìm kẹp cùng một lúc!
Cảm giác bị cả người chơi lẫn NPC để ý quả thật quá đỗi thoải mái, khiến Thẩm Phù Bạch phải chối đây đẩy.

Nhưng mọi thông tin y có y đều nói ra hết rồi, không cam lòng chút nào!
Y cứ có cảm giác như mình đã lên nhầm thuyền giặc vậy.


Cả nhóm vẫn dậm chân ở tầng Sáu này, 10 phút tiếp theo mau chóng trôi hết, hệ thống lặp lại lần nữa: “Vị trí hiện tại của đơn thuốc: khu Nội trú.”
Hoàn toàn không khác gì thông báo lúc trước, nhiều lắm chỉ gợi ý rằng đơn thuốc vẫn còn đang ở khu Nội trú mà thôi.

Nhưng khu Nội trú lớn cỡ nào.

Bản đồ bệnh viện này có tất thảy hai tòa nhà, một tòa là Thăm, một tòa là Khám.

Tòa Khám bệnh có bảy tầng, thêm một nhà xác đặt dưới tầng hầm là tám, còn tòa Thăm bệnh hay còn gọi là khu Nội trú gồm sáu tầng.

Khi thông báo vị trí đơn thuốc, nếu ở khu Khám bệnh thì hệ thống sẽ thông báo chính xác đến từng khoa cụ thể, ví dụ như khoa Tim mạch, khoa Thần kinh, khoa Huyết học,….!Ai nhớ kỹ bản đồ đều có thể tìm thấy đúng tầng có đơn thuốc, thu hẹp phạm vi tìm kiếm giúp người chơi.

Nhưng một khi người cầm đơn thuốc chạy vào khu Nội trú thì hệ thống vĩnh viễn chỉ đưa ra ba chữ “khu Nội trú”, hoàn toàn không chịu chỉ rõ tầng nào tầng nào.

Nhìn từ góc độ này thì có vẻ người cầm đơn thuốc nên trốn ở khu Nội trú thì tốt hơn, tỷ lệ bị phát hiện cũng thấp hơn, tạo cảm giác độ khó Trò chơi ở khu Nội trú thấp hơn khu Khám bệnh.

Song, cõi đời này làm gì có lắm chuyện tốt như vậy.

Sở dĩ hệ thống không chỉ đích danh từng tầng trong khu Nội trú là bởi vì nơi đây còn có một vị NPC xuất quỷ nhập thần, chạm vào là chết – ngài Z.

Chỉ mình quý ngài này thôi cũng đủ để đảm đương độ khó của khu Nội trú rồi.

Thang máy tầng sáu lại mở ra lần nữa, không ai ra cũng không ai vào, nó mau chóng khép lại, tiếp tục che giấu hai xác người đầm đìa máu mủ mắt trợn ngược, chờ đợi nạn nhân tiếp theo.

Thang máy trở nên vô dụng.

Giờ đây bọn họ chỉ còn hai con đường, một là lại chạy thang bộ xuống thử vậy may, hai là phá cửa, băng qua cầu vượt để về khu Khám bệnh.

Với lựa chọn đầu tiên, họ có thể chạm mặt người chơi khác, có thể chạm mặt ngài Z hoặc chạm mặt cả hai cùng một lúc.

Còn phương án thứ hai…!cứ tìm được chìa khóa rồi nói tiếp.

Có lẽ do khu Nội trú chứa chập một bệnh nhân tâm thần, đề phòng trường hợp hắn ta trốn trại nên chất liệu đúc cánh cửa này rất không tầm thường, chí ít là với sức người đơn giản thì không thể phá nó ra được.

Tìm chìa khoá cần thời gian, mà họ hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.

Tạ Trì An đã nghe loáng thoáng tiếng bước chân giẫm xuống từng bậc cầu thang.

Có người sắp lên tầng Sáu rồi.

Không chỉ riêng cậu, tất cả ngoại trừ Bạch Bất Nhiễm đều nghe thấy.

Tạ Trì An liếc nhìn Giang Khoát, mắt khẽ dao động.

Đôi mắt nhạt màu ấy kỳ thực không ánh lên bất cứ cảm xúc gì, nhưng Giang Khoát đã hiểu ý cậu.

Cứ đánh thôi!
Vừa đơn giản vừa thô bạo.

Chuyện nào có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì lãng phí đầu óc làm gì.


Cầu thang bộ tầng Năm.

“Cái ông Đao kia không phải đi thang máy nhanh hơn chúng ta, chờ chúng ta lên được thì gã cũng xuống rồi à? Sao giờ ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy?” Một người đàn ông tóc bù xù cằn nhằn.

Gã lưng hùm, tóc vuốt keo khác tiếp lời: “Đừng nói xảy ra chuyện rồi nhé.” Một câu quan tâm bình thường qua miệng gã lại sặc mùi cười trên nỗi đau của người khác.

Gã mặt thẹo ỷ vào thân hình to béo mà bắt nạt đồng đội, độc đoán chuyên quyền, hai người đã bất mãn với gã từ lâu.

Cô ả tóc ngắn mặc dù cũng chẳng nhìn gã mặt thẹo vừa mắt, nhưng ít ra còn biết nặng nhẹ: “Ông ta mà có mệnh hệ gì thì chúng ta cũng không tốt đẹp hơn đâu.”
Kiểu gì thì kiểu, mặt thẹo vẫn là chiến binh chủ lực của đội ngũ, mất gã, xác suất bọn chúng có thể cướp được đơn thuốc cũng giảm hẳn.

Bên kia cầu thang, tên tóc xám chống nạnh chêm lời giễu cợt: “Ây cha, một mống nữa đội đằng ấy biến đâu rồi?”
Giọng gã cứ khụt khà khụt khịt, vừa khó chịu vừa khinh miệt.

Ở một góc khuất trên tầng Sáu, sáu người chăm chút dõi theo hai tổ đội đang leo cầu thang, Bạch Bất Nhiễm trông thấy gã tóc xám thì lỡ miệng bật thốt: “Đây không phải là cái tên kéo rèm cửa ban sáng sao…”
Quý Thanh Lâm nhanh tay bụm miệng cậu ta.

Anh cảm giác phía trước có ai đó sắp bùng nổ rồi đấy.


Mắt cô ả tóc ngắn sắc như dao, ả nguýt dài: “Mày quan tâm làm gì?”
“Chậc chậc, để một con đàn bà dẫn đội, thế mà còn muốn giành đơn thuốc với chúng tao à, tắm một phát rồi về mơ đê.” Gã chẳng thèm khách khí mà lên giọng, “Con gái con lứa thì có thể làm được chuyện gì cơ chứ? Động một tí là bị dọa hét lên à? Hắt xì…” Nói đến đây, gã không nhịn được hắt hơi một cái.

Thiếu nữ đứng sau lưng gã chỉ biết im lặng cúi đầu.

Trên hành lang xuất hiện thêm bảy người, một đội gồm ả tóc ngắn, hai gã đàn ông tóc xù-tóc vuốt, đội còn lại gồm tên tóc xám xịt, một cô gái nom khá trẻ và hai người đàn ông trạc hai, ba mươi tuổi.

Bọn chúng đụng mặt nhau giữa hành lang này, nhưng bởi có chung mục tiêu trước mắt là tìm cậu thiếu niên bị bệnh bạch tạng đang cầm đơn thuốc kia nên mới chưa ra tay đấm nhau.

Song, điều đó không có nghĩa là giữa hai đội không có quan hệ cạnh tranh.

Cô ả tóc ngắn cũng không vừa: “Này, đừng có mà coi thường phụ nữ, kẻo bốc cứ* ăn vã đấy.”
Gã ta vẫn khinh khỉnh: “Cả đời tao chưa từng bốc…”
Chưa nói xong mặt gã đã dùng sức mạnh của trọng lực tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Giang Khoát dùng chân đì đầu gã xuống, hắn sẵng giọng: “Nghe nói mày chính là đứa kéo rèm lúc trưa, có đúng không?”
Tóc xám: “…”
“Khiến An An bị bỏng thành thế kia?” Giang Khoát nheo mắt đầy hằn học, dùng sức di bàn chân mạnh thêm mấy phần.

Đồng đội của gã xui xẻo kia – hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi thấy thế lập tức xông lên.

Chân Giang Khoát một bước cũng chẳng dời đầu tên tóc xám, chỉ dùng tay không cũng túm được hai gã đàn ông mà ném xuống cầu thang, người chúng nện xuống bậc thang kêu “bình bịch” nặng nề, cuối cùng cả hai nằm vật trên chiếu nghỉ, đau không đứng được.

Nhóm ả tóc ngắn thấy Giang Khoát còn đang bận đối phó với người khác, lập tức đưa mắt, chuyển mục tiêu về phía Tạ Trì An – người có khả năng giữ đơn thuốc nhất lúc này.

Hai tên tóc xù, tóc vuốt lập tức lao vút về phía cậu, tính “tiền hậu giáp kích”, nhưng Tạ Trì An không cho chúng cơ hội vòng ra sau lưng cậu, giơ tay khóa cổ chế trụ tên đầu xù, sau đó dùng sức đẩy gã về phía đồng lõa còn lại, cả hai ôm nhau lăn xuống cầu thang, đâm sầm vào hai người đàn ông tam tuần đã dìu nhau dậy được một nửa nọ.

Cuối cùng, cả bốn cùng va vào tường chỗ chiếu nghỉ, lớp sơn cũ kỹ vốn bong tróc nay rơi rụng lả tả, gạch ốp tường cũng rơi mất một miếng, giáng thẳng xuống đầu tên tóc xù.

K.O.

Cô ả tóc ngắn lui về sau mấy bước.

Mắt thiếu nữ đội bên kia nghệt ra.

Vương Tiểu Nhiễm cười rất khẽ.

Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm tỏ ra thờ ơ, chúng tôi thấy mãi thành quen rồi.

Còn Thẩm Phù Bạch – người đang ôm chí quyết khổ chiến một phen: “…”
Y đâu chỉ leo lên thuyền giặc bình thường đâu, con mẹ nó cái này phải là thuyền cướp biển vùng Caribbean mới đúng.


Nếu không phải tiếng cảnh cáo “Ngày đang vi phạm quy định của Trò chơi, xin dừng lại” ngày một nhức óc, Giang Khoát rất muốn giẫm vỡ đầu tên tóc xám này như giẫm một quả dưa hấu, tốt nhất là giẫm thành một đống tro cốt luôn đi.

Hắn duy trì sức lực vừa đủ, vừa không khiến thằng cha có màu tóc chẳng giống ai này thừa cơ ngọ nguậy, vừa không đến mức để Trò chơi chen chân vào tách hai người họ ra.

Hắn cứ thế ngang nhiên lần mò giới hạn của hệ thống, đồng thời ngược chết gã.

Giang Khoát cúi người, phăm phăm giật cánh tay của gã lên trước mặt mình, hắn đọc từng chữ trên vòng tay ấy.

Họ và tên: Vương Thụy.

Tình trạng bệnh lý: Cảm mạo.

Triệu chứng: Sốt, ho khan, hay hắt xì, chảy nước mũi.

Cảm à…!
Khốn kiếp, thằng cha này đúng là tốt số thật.

Bốn kẻ nằm rạp trên chiếu nghỉ đã bắt đầu gượng được cái thân dậy, Giang Khoát liếc mắt là thấy, đá văng tên tóc xám xuống cầu thang, thân mình gã nện ngang núi người, cả đám vừa mới lồm cồm bò dậy một chút lập tức quỳ rạp hôn đất.

Ngọn núi giờ đây đã có thêm một tầng mới, tổng là năm tầng.

Hai kẻ có giới tính nữ của hai đội đã cao chạy xa bay từ lúc nào chẳng hay.

Giang Khoát lên tiếng: “Xuống lầu.”
Sáu người cứ thế thong dong đi một mạch xuống tầng Năm, không một trở ngại nào.

Đường phải nói là cực kỳ thông thoáng.

Bởi vì mọi trở ngại đều bị Giang Khoát và Tạ Trì An đá đi hết.

Lúc Thẩm Phù Bạch đi ngang qua tòa núi người kia, y phải tâm phục khẩu phục hô một tiếng “trâu bò”.


Ở tầng Năm.

“Hai người từng gặp Z ở đâu?” Tạ Trì An hỏi.

Thẩm Phù Bạch: “Z?”
Tạ Trì An: “Bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm.”
“…! Đây là biệt danh các cậu đặt cho hắn hả?” Thẩm Phù Bạch không quá để tâm vào vấn đề này, đúng là dùng một chữ cái thay cho cả cụm “người mắc bệnh truyền nhiễm” thì dễ gọi hơn thật, hơn nữa còn khiến các tổ khác có nghe lén được cũng chẳng hiểu trời trăng gì.

Y tiếp lời: “Chúng tôi gặp Z ở tầng Bốn.

Gần như cả chiều nay tôi và Tiểu Nhiễm đều chỉ lòng vòng trong khu Nội trú, thú thật, nguyên nhân chủ yếu là do không muốn gặp phải các cậu đó.”
Giang Khoát cao giọng đốp ngược lại: “Áy náy hả?”
Thẩm Phù Bạch trả lời thẳng đuột: “Bởi vì đánh không lại.

Tôi cướp đồ của các cậu, một khi các cậu thấy tôi thì tha cho tôi mới là lạ đó.”
Chỉ bằng một trận giao tranh ngắn ngủi với Tạ Trì An, y đã cảm thấy động tác ra đòn của cậu còn chuyên nghiệp hơn cả huấn luyện viên trong đoàn làm phim nữa.

Nếu không phải mắt cậu có khiếm khuyết, lúc đấy y tuyệt đối trốn không thoát.

Mà giờ đây cậu ấy còn không mù.

Lý do này, Thẩm Phù Bạch thế mà dám nói ra khỏi miệng thật.

Giang Khoát khen bừa: “Giác ngộ rất cao đấy.”
Thẩm Phù Bạch tỏ vẻ khiêm tốn: “Ngại quá.” Trước lúc Giang Khoát chuẩn bị thốt ra bất kỳ một câu mỉa mai nào khác, Thẩm Phù Bạch đã vào vấn đề một cách nghiêm túc, “Chúng tôi đợi trong khu Nội trú vốn rất bình an vô sự, mọi chuyện chỉ bắt đầu khi chúng tôi lên tầng Bốn, rồi nhìn thấy một người đi ra từ gian phòng nằm phía cuối hành lang.

Hắn mặc quần áo bệnh nhân, đưa lưng về phía chúng tôi, thoạt đầu tôi còn tưởng là người chơi nào đó, cho đến khi hắn quay người lại…!Đó là khuôn mặt mà cả đời này tôi không dám nhớ lại – Z.

Hắn vừa thấy Tiểu Nhiễm thì đã co cẳng đuổi theo, chúng tôi bèn chạy xuống tầng Ba…!rồi gặp các cậu.”
Lúc Thẩm Phù Bạch trông thấy nhóm Tạ Trì An, bởi trong đầu luôn tán thưởng sức chiến đấu siêu quần của cậu lòng y mới nhen nhóm một tia hy vọng.

Nhưng rồi y lại nghĩ, đối phương có lý nào lại chạy đi giúp y, thêm nữa bệnh nhân bọn họ không thể đụng vào tên điên đằng sau được, vậy nên y từ bỏ.

Nếu Thẩm Phù Bạch thực sự dẫn Z tới chỗ Tạ Trì An, ắt y sẽ có thêm thời gian để chạy trốn.

Song, y chẳng vì chút giây phút thèm sống ấy mà hy sinh người vô tội, nên y chọn hướng khác mà chạy.

Cũng chính vì hành động này của y mà Tạ Trì An nguyện ý hợp tác.

Còn nếu y chỉ là một kẻ ất ơ ích kỷ nào đó, chuyện moi tin tức sau đó quỵt lời, thất hứa, Tạ Trì An hoàn toàn làm được..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN