Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng - Chương 45: Cái Hẹn Đêm Trước Giáng Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng


Chương 45: Cái Hẹn Đêm Trước Giáng Sinh


Lúc bấy giờ Ngạn Trì còn đang ở trong văn phòng, bởi vì Ngạn Tảo đã phân phó cho hắn tăng ca, không được phép đi gặp Bạch Lệ Tô.
Hắn còn đang tăng ca ở văn phòng mà không ngờ Yến Đôn lại có thể đi hẹn hò với một người đàn ông khác?
Hắn thật sự không thể tin nổi: Không phải Yến Đôn yêu thầm mình à? Sao lại đi hẹn hò với người khác được?
Ngạn Trì cúp điện thoại của Bạch Lệ Tô, hắn ngửa đầu lên nhìn về phía trần nhà với vẻ mặt khó tin.

Thư kí Chu mở cửa bước vào, nhìn thấy Ngạn Trì ngồi phịch trên ghế thì bất giác hoảng sợ, hỏi: “Giám đốc Ngạn, anh làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không ạ?”
Ngạn Trì thẳng lưng dậy, hắn lấy lại hình tượng tổng tài, liếc nhìn thư kí Chu một cái rồi hỏi: “Cậu thấy điều kiện của tôi thế nào?”
Thư kí Chu lập tức nịnh nọt: “Giám đốc Trì quả thực là người đàn ông tốt nhất trên thế giới! Phẩm hạnh đoan chính, khôi ngô, dáng người cường tráng, mạnh mẽ đẹp đẽ, thật sự là có đốt đèn cũng không tìm được một người đàn ông như anh đâu ạ!”
Ngạn Trì không hề cảm thấy thư kí Chu đang vuốt mông ngựa, hắn nghĩ anh ta chỉ đang trình bày sự thật một cách khách quan mà thôi.

Ngạn Trì gật đầu, nói: “Dựa theo cách nói của cậu, nếu người ta để ý tôi thì đương nhiên là sẽ chướng mắt mấy tên đàn ông khác đúng không?”
Thư kí Chu cảm thấy vấn đề này có hơi kì lạ, nhưng anh ta vẫn gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên rồi ạ! Nếu đã nhìn thấy sao sáng trên trời của Giám đốc Ngạn thì sao có thể động lòng với ánh sáng đom đóm được nữa ạ?”
Ngạn Trì thấy thư kí Chu nói rất có lí nên an tâm hơn một chút, lại bảo: “Người yêu thầm tôi có thể đi hẹn hò với người khác không?”
Thư kí Chu càng nghĩ càng thấy kì lạ, nhưng vẫn làm tròn bổn phận đáp: “Điều này cũng không phải là không thể ạ.”
Ngạn Trì nghe xong lại bắt đầu nổi giận đùng đùng: “Không phải cậu bảo nếu đã nhìn thấy sao sáng trên trời của tôi thì sẽ chướng mắt ánh sáng đom đóm à? Sao lại có thể được hả?”
Thư kí Chu thấy Ngạn Trì tức giận thì cuống quít giải thích: “Không phải chỉ là ‘yêu thầm’ sao ạ? Người này yêu thầm Giám đốc Ngạn, lại tự biết mình không xứng với sao sáng trên trời của Giám đốc Ngạn, cậu ta cầu mà không được nên mới rút lui mà theo đuổi thứ yếu, đi tìm ánh sáng đom đóm để thắp sáng nhân sinh, nên vẫn có thể đó ạ.”
Ngạn Trì nghe vậy: Hợp lí ghê á.
Thông suốt được điểm này, Ngạn Trì lại yên lặng thở dài: Hầy, Tiểu Yến thật là khờ mà! Sao không thử dũng cảm đi theo đuổi mình chứ? Nói không chừng mình nhất thời mềm lòng rồi đồng ý thì sao?
Ngạn Trì cũng tự thấy kì lạ, ban đầu khi nghĩ Yến Đôn yêu thầm mình, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn đuổi người ta đi.

Thế nhưng khi Yến Đôn bị Hoa Đại Mạo cạy góc tường*, Ngạn Trì lại không chịu nhượng bộ, tăng lương để giữ người ta lại bên mình.

Bây giờ khi biết Yến Đôn đi hẹn hò với người khác thì hắn lại cảm thấy cồn cào, không hề dễ chịu chút nào.
(cạy góc tường: hớt tay trên của người khác, ở đây có nghĩa là Hoa Đại Mạo tranh thủ lôi kéo Yến Đôn về làm cho mình)
Tổng tài bá đạo chính là một loài sinh vật đầy mâu thuẫn như vậy đấy!
Mà Yến Đôn – đang đi hẹn hò – không hề biết rằng Ngạn Trì đang phát huy cảnh diễn nội tâm phong phú đến mức nào.

Bây giờ trong lòng cậu chỉ toàn là người trước mắt thôi.

Bọn Yến Đôn để xe ở bãi rồi bắt đầu đi dạo trên đường.

Thật ra số người tin vào Chúa ở trong nước không nhiều, thế nhưng số người ăn mừng Lễ Giáng Sinh thì lại vô số.

Trong trung tâm thương mại có trưng một cây thông Nô-en rất hoành tráng, nơi nơi đều phát ra các ca khúc liên quan đến Lễ Giáng Sinh.

Hai người đi đến chỗ nào thì cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lễ hội mạnh mẽ.
Lời mời này vốn là do Yến Đôn đề xuất, nên đương nhiên nhà hàng cũng là do cậu chọn.

Cậu biết rõ Ngạn Tảo là một tổng tài bá đạo, nên đương nhiên cậu phải đặt nhà hàng cao cấp thì mới coi như không có lỗi với thân phận của anh.

Suy cho cùng, tuy Ngạn Tảo giàu có, thế nhưng người ngỏ lời mời là Yến Đôn, người đặt nhà hàng là Yến Đôn, người muốn cưa anh cũng là Yến Đôn, vậy nên tất nhiên người phải bỏ tiền túi ra cũng là Yến Đôn.

Cậu đã nghĩ kĩ lắm rồi, tiền lương cả triệu một năm của mình cũng là do Ngạn thị chi trả.

Bây giờ cậu có dùng bao nhiêu tiền để mời Ngạn Tảo ăn cơm thì cũng là “lấy mỡ nó rán nó” mà thôi, nên dù Yến Đôn có trả giá xương máu thì cậu vẫn không bị thiệt.
Ngạn Tảo ngồi xuống trong nhà hàng, anh nhìn quanh bốn phía, tính toán sơ sơ thì đoán chừng bữa cơm này đã vượt mức chi tiêu của dân đi làm bình thường.

Anh thấy ngay cả bánh ngọt để ăn vặt mà Yến Đôn còn mua đồ sắp hết hạn, hiển nhiên không phải là người thích tiêu tiền, vậy tại sao cậu lại đến một nhà hàng cao cấp như vậy? Chắc hẳn là vì mình rồi.
Ngạn Tảo bèn cười, nói: “Sao lại chọn nhà hàng đắt tiền như vậy? Chọn chỗ nào phổ thông thôi, tìm nơi nào bình thường để ăn bữa cơm chiều là được rồi mà.”
Yến Đôn bị Ngạn Tảo nói vậy thì có chút ngại ngùng, cậu nuốt khan rồi mới nói: “À… Cái này…” Tâm trạng của Yến Đôn cũng giống khi chọn phong cách ăn mặc vậy: Vừa muốn thể hiện rằng mình rất để ý, lại vừa sợ lộ ra rằng mình rất để ý.
Ngẫm lại thì hơn phân nửa người yêu thầm đều tự mâu thuẫn như vậy đấy.
Yến Đôn sờ sờ mũi, cậu híp mắt nói: “Vì lúc đó tôi nhớ ra là đêm trước Giáng Sinh, sợ nhà hàng đông nghẹt, lại nghe nói nơi này còn chỗ nên mới chọn chỗ này luôn ạ.”
— Lí do này cũng khá hợp lí, thế nhưng vẫn có sơ hở chồng chất trước mặt một người thông minh như Ngạn Tảo.

Song anh lại không định vạch trần, chỉ mỉm cười nói: “E rằng tốn kém lắm, bữa này vẫn là tính cho tôi đi.”
“Sao lại thế được ạ?” Yến Đôn ưỡn ngực, “Nếu tôi mời anh thì đương nhiên là phải tính cho tôi rồi ạ.”
“Được rồi.” Ngạn Tảo cũng không có ý tranh giành, anh cho rằng hóa đơn này vẫn nằm trong phạm vi năng lực của Yến Đôn, cậu sẽ không quá gắng gượng.

Hơn nữa Ngạn Tảo cũng không thích hành vi tranh giành này lắm, giành trả tiền trước là để tỏ vẻ phong độ, nhưng nếu vì tranh giành một tờ hóa đơn mà mặt đỏ tới mang tai thì trái lại sẽ mất phong độ, mất đi mục đích.
Ngạn Tảo lại nói: “Nhưng không thể ăn không của cậu được, lần tới để tôi mời lại nhé.”
Yến Đôn nghe thấy còn có lần tới thì đương nhiên là nở hoa trong lòng luôn, nhưng trên mặt thì cậu vẫn kìm vẻ vui mừng lại, nhếch miệng nói: “Lần tới thì nói sau ạ.”
Quản lí nhà hàng tự mình đến giúp hai người gọi món.

Yến Đôn hỏi Ngạn Tảo muốn ăn gì, anh thầm nghĩ muốn tiết kiệm tiền cho cậu nên hỏi: “Hôm nay không có món nào có khuyến mãi đặc biệt à?”
Quản lí nhà hàng nghe thấy mấy chữ “món ăn khuyến mãi đặc biệt” phát ra từ miệng ông chủ lớn Ngạn Tảo thì cũng phải sững sờ một lúc.

Vả lại hôm nay còn là đêm trước Giáng Sinh, không hét giá thì thôi chứ sao lại còn khuyến mãi đặc biệt? — Nhưng quản lí nhà hàng vẫn cười, đáp: “‘Suất ăn tình nhân hai người’ này rất có ưu đãi ạ.” Tuy quản lí nhà hàng bảo là “ưu đãi”, nhưng đương nhiên suất ăn này không hề rẻ, suy cho cùng thì cũng là suất ăn tình nhân được ra mắt vào đêm trước Giáng Sinh, sao có thể có ưu đãi được?
Quản lí nhà hàng lại nói: “Rượu vang đi kèm suất ăn này là miễn phí ạ.” Cái này có thể được xem là “ưu đãi”.
Yến Đôn vừa nghe thì biết đây là “ưu đãi pha kè” rồi, thế nhưng cưa cẩm thì không thể tiết kiệm được, nên cậu bèn tỏ vẻ hùng hồn: “Vậy lấy phần đó đi.”
Quản lí nhà hàng trưng ra vẻ tươi cười: “Vậy một ‘suất ăn tình nhân đặc biệt dành cho hai người’ phải không ạ? Còn cần gì khác không ạ?”
Yến Đôn nghe thấy hai chữ “tình nhân” thì hơi sửng sốt, cậu lén nhìn Ngạn Tảo đang ngồi ở phía đối diện của bàn, khi thấy vẻ mặt anh cũng không lên xuống gì, dáng vẻ không có vấn đề.

Yến Đôn cũng không biết nên vui hay buồn, cậu cười cười rồi nói: “Sếp Tảo thấy sao ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Cứ thế đi.”
Quản lí nhà hàng cười đáp ứng, nghĩ bụng: Càng có tiền thì càng keo kiệt, uổng công bố đây diễn sâu.
Suất ăn này không khác với các món Âu phổ thông lắm, đồ ăn và nước trước mặt đều có vẻ bình thường.

Không ngờ món chính bít tết thì lại được cắt thành hình trái tim, dưới ánh nến bỗng trở nên mập mờ.
Miếng thịt bò hình trái tim này vốn không có gì, thế nhưng khi thấy Ngạn Tảo ngồi đối diện, khuôn mặt anh như nhuốm phải một chút tình cảm dịu dàng dưới ánh nến, trái tim Yến Đôn lại bắt đầu vang lên thình thịch.

Nhưng có vẻ như Ngạn Tảo không nhận ra được bầu không khí mập mờ, anh vẫn cúi đầu dùng đôi tay xinh đẹp để cầm dao cắt tảng thịt bò hình trái tim kia.
Yến Đôn nuốt nuốt, hỏi một câu có vẻ thăm dò: “Hai người đàn ông như chúng ta lại đi ăn suất tình nhân, hình như có hơi kì lạ ạ.”
Nghe cậu nói như vậy, Ngạn Tảo nhấc mi lên, cười nói: “Sao lại thế?” Nói xong, anh lại tiếp tục cúi đầu cắt thịt bò.
Vất vả lắm Yến Đôn mới lấy dũng khí hỏi dò được, vậy mà Ngạn Tảo chỉ trả lời bâng quơ bằng ba chữ.

Cậu cũng không còn cách nào nữa, chỉ đành học Ngạn Tảo mà cúi đầu cắt thịt bò, ăn không nói.
Bữa cơm này hết sức yên lặng, Yến Đôn cũng không nếm được mùi vị gì, cậu ăn xong thì quẹt thẻ trả tiền.

Vì chỉ gọi một suất ăn nên chi phí cũng không đắt lắm, so với số tiền mà Yến Đôn mong đợi thì phải ít hơn gần một nửa.

Quản lí nhà hàng cũng có chút mất mát, vất vả lắm mới có vài người giàu có tới, ấy vậy mà lại là dân vắt cổ chày ra nước!
Cũng không ngờ khi Yến Đôn đi xuống lấy xe, thì Ngạn Tảo dừng lại ở phía sau, anh quay đầu đưa cho quản lí một khoản tiền boa, an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh ta.
Trước khi Yến Đôn đi vào thang máy, Ngạn Tảo lại nói: “Trước hết đừng lấy xe, bọn mình đi dạo một lúc để tiêu thực đã, sau đó hẵng lái xe về.”
Yến Đôn cũng có ý muốn ở chung với Ngạn Tảo nhiều hơn, nên cậu gật đầu đồng ý ngay.
Hai người sóng vai đi trên đường, thấy có rất nhiều người đang dạo phố, có rất nhiều đôi tình nhân đi có đôi có cặp.

Bọn họ là hai người đàn ông cao lớn lại sóng vai nhau đi, rõ ràng có hơi đáng chú ý.

Song, Yến Đôn đã quên mất đây là một thế giới fanfic, hai nam ở cùng một chỗ không hề kì lạ chút nào.
Yến Đôn đi một cách ngơ ngác, trong lòng cậu vui vẻ cũng có, mà hoang mang cũng có: Ngạn Tảo ở cùng mình đêm trước Giáng Sinh, có phải cho thấy mình có hi vọng không?
Hai người đi vài bước về phía trước, bỗng một đứa bé bán hoa chợt nhảy ra.

Yến Đôn và Ngạn Tảo bèn dừng chân.

Thật ra đứa bé rất lanh lợi, bé liếc mắt một cái là nhìn ra được Ngạn Tảo có tiền, bé bèn nói với Ngạn Tảo: “Anh ơi, anh mua hoa hồng tặng bạn trai đi ạ!”
Trong chốc lát, hai má Yến Đôn nóng lên, cũng không biết nên nói gì.
Trái lại Ngạn Tảo lại mỉm cười, anh vui vẻ mua hết cả giỏ hoa hồng trên tay đứa bé.

Cậu bé cũng hết sức bất ngờ, bé tưởng Ngạn Tảo là người giàu có, nhưng không ngờ anh lại là một cậu ấm phá của như vậy.

Không ngờ người này chẳng hề mặc cả, nhoắng cái đã mua hết hoa hồng luôn.
Có điều đứa nhóc vẫn nở nụ cười ngọt ngào, bé thu tiền xong thì đưa lẵng hoa vào tay Ngạn Tảo, nói: “Cảm ơn anh ạ.

Chúc hai anh bên nhau thật lâu.”
Yến Đôn nghe vậy thì càng ngại ngùng hơn.
Ngạn Tảo cũng rất dễ chịu, anh chỉ cười cười nói: “Trời cũng tối rồi, thời tiết cũng lạnh, em bán hết hoa rồi thì về nhà sớm đi.” Giọng điệu như một người anh trai lớn thật sự vậy.
Cậu nhóc bị câu nói ấm áp của anh đẹp trai làm cho cảm động, có hơi hối hận vì mình vừa mới oán thầm rằng người ta là cậu ấm.

Bé đành cười ngại ngùng, xoay người rồi chui vào trong đám đông, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trên tay Ngạn Tảo cầm một giỏ hoa hồng, thật ra trông rất đẹp, may mà nhờ vẻ bề ngoài của anh, có ôm một giỏ hoa lớn cũng nom không giống một người bán hoa, mà trông giống một người mẫu đang tạo dáng hơn.

Yến Đôn đứng bên cạnh Ngạn Tảo, cậu nghĩ đến câu nói của cậu bé thì muốn hỏi anh rằng, “Cậu bé nói tôi là bạn trai của anh, bảo phải thật bền với anh, sao anh lại không phản bác?”
Thế nhưng Yến Đôn lại có da mặt mỏng, từ đầu đến cuối cũng cậu cũng không dám hỏi ra, lại nghĩ đến việc Ngạn Tảo bảo cậu bé về nhà sớm, cậu cười cười nói: “Anh có ý tốt nhưng vô dụng thôi ạ.

Bé bán xong giỏ này, e rằng còn phải bán một giỏ nữa.

Những đứa bé này toàn thừa dịp lễ mà chào hàng hoa hồng trên đường, chuyên lừa tiền của đàn ông đó ạ.”
“Vậy cứ để bé gạt người đàn ông là tôi đi.” Ngạn Tảo cười cười, anh đẩy giỏ hoa vào ngực Yến Đôn, “Cái này tặng cậu, cậu có muốn không?”
Yến Đôn nhận lấy giỏ hoa theo bản năng, cậu cảm thấy trong tay nặng trịch, hơi xấu hổ bảo: “Sao tự dưng lại tặng tôi cái này ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Cậu mời tôi ăn cơm, tôi tặng cậu quà, không phải là việc nên làm sao?”
Câu này nghe cũng không có gì sai.
Yến Đôn đành phải nhận lấy giỏ hoa, trong lòng lại nghi ngờ: Anh ấy thích mình ư? Hay là mình đang tự đa tình?
Mãi đến khi Yến Đôn về nhà, trong lòng cậu vẫn cảm thấy không chắc chắn, cậu suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng vẫn gọi điện cho Bạch Lệ Tô, kể lại chuyện ngày hôm nay, cậu nói: “Cô nghĩ có phải là tôi tự mình đa tình không?”
Bạch Lệ Tô nói: “Cậu có hào quang nhân vật chính mà, sao lại tự mình đa tình chứ? Tôi thấy cậu còn chưa đủ đa tình thì có.”
Yến Đôn nghe Bạch Lệ Tô nói vậy thì cười, cậu trở nên ngại ngùng: “Cô đừng trêu tôi nữa.

Cô cũng đâu phải không biết tôi làm gì có hào quang nhân vật chính trước mặt Ngạn Tảo.”
Bạch Lệ Tô lại nói: “Ngạn Tảo là một người khéo léo như vậy, nếu anh ấy không có ý kia thì sao lại khiến bầu không khí trở nên mập mờ như vậy?”
Yến Đôn nghe xong câu này của Bạch Lệ Tô thì có cảm giác hơi vỡ lẽ: “Cũng đúng nhỉ!”
Bạch Lệ Tô cười một chút: “Không phải là vậy ư? Cậu ngẫm lại xem, đổi lại nếu là tôi hẹn anh ấy ra ngoài vào đêm trước Giáng Sinh, anh ấy sẽ chịu ăn suất tình nhân với tôi, chịu mua hoa hồng cho tôi sao? Anh ấy không kêu tôi cút đi là lịch sự lắm rồi đó.”
Yến Đôn yên lặng trong chốc lát, lại nói: “Nhưng tôi và anh ấy có quan hệ không tồi, có thể nào anh ấy chỉ xem tôi là bạn thôi không?”
Sự khinh bỉ của Bạch Lệ Tô sắp trỗi dậy rồi: Sao không thấy anh chàng cao giàu đẹp nào đến làm bạn với mị chứ?
Bạch Lệ Tô lại bảo: “Cậu nghe chị này, đầu tiên cậu cứ chụp ảnh giỏ hoa đã mua hôm nay đi, sau đó đăng lên vòng bạn bè, bảo là cảm ơn có người đã trải qua đêm trước Giáng Sinh cùng tôi — Nhưng tuyệt đối đừng chỉ đích danh tên của Ngạn Tảo.

Cậu xem anh ấy có like cho cậu không.

Nếu anh ấy không để ý đến cậu thì có lẽ là chẳng có ý gì đâu, nhưng nếu có like thì phải đến tám phần là có ý đó.”
Yến Đôn cảm thấy Bạch Lệ Tô thực sự là một bà chị có kinh nghiệm cuộc sống, nên cậu bèn nghe theo sự dặn dò của cô, cậu chụp ảnh giỏ hoa kia, còn thêm cả filter rồi mới đăng lên vòng bạn bè, kèm với một câu mập mờ không rõ “Cảm ơn có người đã đón đêm trước Giáng Sinh cùng tôi, Merry Xmas”.
Tạm thời chưa nói đến việc Ngạn Tảo có phản ứng như thế nào, trái lại, sau khi Ngạn Trì nhìn thấy thì hắn tức giận đến mức bóp nát ly thủy tinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN