Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng - Chương 54: Thất Bại Trong Sự Nghiệp Vạn Người Mê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng


Chương 54: Thất Bại Trong Sự Nghiệp Vạn Người Mê


Tên bắt cóc muốn trói Yến Đôn lại, song sau đó hắn lại nhận ra một vấn đề.
Trong kho hàng chỉ có hai cái ghế, ban đầu là tên bắt cóc ngồi một cái, Bạch Lệ Tô ngồi một cái.

Bây giờ Yến Đôn đến, nếu trói cậu vào ghế thì không phải tên bắt cóc không có ghế ngồi à?
“Không được,” Tên bắt cóc lắc đầu, “Đâu ra cái kiểu con tin thì ngồi còn kẻ bắt cóc thì đứng vậy chứ?”
Yến Đôn nói: “Không phải! Anh nhìn trong phim đi, toàn là con tin ngồi còn kẻ bắt cóc thì đứng không à!”
“Ồ?” Tên bắt cóc ngẫm nghĩ, nhận ra đúng là như vậy.
Yến Đôn nói tiếp: “Kẻ bắt cóc rất là đẹp trai khi đứng á.”
Bạch Lệ Tô ở bên cạnh gật đầu: “Đúng đó, cực kì ngầu luôn.”
Tên bắt cóc nghe xong thì cười khà khà: “Vậy hả?”
Tên bắt cóc tạo dáng một lúc rõ là lâu, cuối cùng hắn vẫn không đứng nổi mà bảo: “Nhưng mà như này mệt quá? Không ấy chờ đám tổng tài bá đạo đến rồi tao tạo dáng tiếp?”
Yến Đôn nói: “Thật ra lúc ở yên một chỗ thì tên bắt cóc cũng đẹp trai lắm.”
Bạch Lệ Tô ở bên cạnh gật đầu: “Đúng á, đường đường là kẻ bắt cóc mà sao lại ngồi ghế chứ? Ngồi ghế thì có khác gì mấy tên tổng tài gay lọ đâu? Ở yên một chỗ mới có cảm giác phóng khoáng và yêu tự do.”
Tên bắt cóc vừa nghe vậy thì thấy vô cùng hợp lý, hắn bèn ngồi xuống mặt đất.
Yến Đôn và Bạch Lệ Tô cùng nhau tâng bốc: “Trời ơi, sao lại có kiểu người như vậy chứ? Ở yên một chỗ mà cũng đẹp trai quá trời quá đất!”
Tên bắt cóc cười hì hì một cách ngượng ngùng, hắn nói tiếp: “Vậy bọn mày ngồi ở đây đi, tao đi ra ngoài xem mấy tổng tài bá đạo tới chưa.”
Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đều gật đầu, cả hai nhìn tên bắt cóc đi ra khỏi cửa.
Thấy tên bắt cóc đi ra ngoài, Yến Đôn bèn nhân cơ hội hỏi Bạch Lệ Tô: “Phải rồi, rốt cuộc là sao thế? Tại sao cô lại bị bắt cóc? Mà sao còn kéo theo cả tôi nữa?”
Bạch Lệ Tô nói: “Không biết thằng bắt cóc kia nghe lén được tin tức ở đâu rằng tôi là cục cưng của các tổng tài bá đạo.

Cho nên hắn mới đi bắt cóc tôi.

Tôi bảo là: ‘Tôi không phải là cục cưng của tổng tài bá đạo, Yến Đôn mới phải.

Anh có thể sử dụng tôi để kéo Yến Đôn đến, như vậy thì có thể uy hiếp được mấy tổng tài bá đạo’.”
Yến Đôn cảm thấy kinh ngạc: “Vậy mấy tấm ảnh cô bị đánh mà hắn gửi là…”
“Toàn là tạo dáng, tạo dáng cả thôi.” Bạch Lệ Tô nói.
Yến Đôn tiêu hóa nửa ngày trời rồi mới nói: “Vậy nên cô hợp tác với hắn ta để hãm hại tôi à?”
Bạch Lệ Tô cây ngay không sợ chết đứng: “Chứ sao nữa? Anh hai à, tôi là nữ phụ ác độc mà!”
Yến Đôn không nói nổi nên lời, bèn chuyển sang chuyện khác: “Vậy nên hắn ta kêu cùng lúc cả ba tổng tài lại đây hả? Nhỡ đâu hắn bị đánh chết rồi sao?”
Bạch Lệ Tô trợn tròn mắt: “Hắn là kẻ bắt cóc mà cậu còn đi lo cho hắn nữa hả? Có phải não của cậu bị hào quang thánh mẫu ảnh hưởng không vậy?”
Yến Đôn cười một cách bất đắc dĩ: “Tôi thấy hắn ta cũng rất ngây thơ, hình như không có ý làm tổn thương người khác.

Tuy hắn làm vậy là phạm pháp, nhưng hắn cũng phải nhận sự trừng phạt của pháp luật mới đúng, chứ không phải là bị mấy tổng tài bá đạo có giá trị vũ lực cao đến trần nhà xúm lại hội đồng.”
Bạch Lệ Tô cười cười: “Dùng pháp luật trong thế giới tổng tài bá đạo ấy hả?”
Yến Đôn lắc đầu, đột nhiên cậu hoảng hốt hỏi: “Sao còn chưa nhắc là nhiệm vụ đã hoàn thành vậy? Không phải tôi đã một thân một mình đến cứu cô rồi à?”
“Cậu có cứu hả?” Bạch Lệ Tô trở mình một cách khinh bỉ, “Rốt cuộc cậu có hiểu không vậy, thường thì khi mà bọn bắt cóc bỏ đi vì một vài lí do thiểu năng nào đó, chúng ta phải cắn đứt dây thừng rồi chạy ra ngoài.

Trên đường chạy ra thì tôi còn phải ngã sấp mặt, sau đó cậu sẽ phải cõng tôi.

Nhưng tôi không thể đứng đậy được, cả người cứ như bùn nhão vậy.

Song cậu vẫn không đồng ý bỏ tôi lại.

Cứ giằng co như thế thì tên bắt cóc đuổi kịp.

Hắn ta cũng nổi điên lên nên muốn làm hại chúng ta, đến lúc nghìn cân treo sợi tóc thì tổng tài sẽ lên sàn rồi đánh tên bắt cóc tơi bời.

Hiểu chưa?”
Câu nói của Bạch Lệ Tô như hàng loạt tia pháo bắn ra, khiến Yến Đôn phải ngây cả người.

Cậu vẫn còn nán lại ở câu đầu tiên: “Cắn đứt dây thừng ư?” Yến Đôn cúi đầu, đây là loại dây thừng dày cỡ một ngón tay cái lận mà!
Yến Đôn cảm thấy khó tin: “Cắn kiểu gì?”
Bạch Lệ Tô mở miệng chỉ đạo như một tiền bối: “Cậu đừng có suy nghĩ bằng lẽ thường, cứ cắn là được rồi, sức mạnh của kịch bản sẽ giúp chúng ta.”
Yến Đôn nghe mấy chữ “sức mạnh của kịch bản” thì cứ như tín đồ bị tẩy não bởi tà giáo vậy, cậu bất chấp hết khoa học mà cứ thế nghe theo lời chỉ huy, cực kì tin tưởng mà cắn vào sợi dây thừng dày cộm trên cổ tay Bạch Lệ Tô.
Ai ngờ cậu mới cắn có một cái mà sợi dây thừng kia đã đứt thành đoạn luôn!
Yến Đôn cực kì kinh ngạc: Sức mạnh của kịch bản quá lợi hại!
Sau khi Bạch Lệ Tô được thả tay ra thì cô lập tức giúp Yến Đôn gỡ dây thừng.
Hai người cởi dây thừng đâu ra đó xong thì chạy ra ngoài bằng cửa sau.
Chân Bạch Lệ Tô mang giày cao gót mà bước đi như bay, ra vẻ không thể nào vấp ngã được.

Yến Đôn đang do dự không biết có nên nhắc nhở Bạch Lệ Tô hay không, thì đã thấy cô quả là một diễn viên chuyên nghiệp.

Cô chạy đến một nơi khá sạch sẽ rồi mới ngã xuống trên mặt đất bằng phẳng.
Bạch Lệ Tô không hổ là Mary Sue, cô ngã xuống đất hết sức chuyên nghiệp, cứ thế té sấp mặt xuống đất luôn, không thương tiếc lớp trang điểm gì sất.
Cô lập tức khóc òa lên: “Ui, chân tôi bị trật rồi!”
Mọi người đều biết, trong thế giới tổng tài bá đạo, ngoài ly thủy tinh hay bị tổng tài bóp nát ra thì thứ yếu ớt nhất chính là mắt cá chân của Mary Sue.

Trong một cuốn tiểu thuyết, nếu Mary Sue không bị trật chân tận ba, bốn, năm lần gì đó thì đúng là khó nhìn mặt người khác.
Bạch Lệ Tô bắt đầu khóc hức hức: “Ôi, hình như tôi trật chân rồi, đau quá, tôi đi không nổi, ôi…”
Yến Đôn thấy Bạch Lệ Tô diễn hăng say như vậy thì cũng bị luồng cảm xúc này ảnh hưởng.

Cậu cũng rưng rưng, nói một cách xúc động: “Đứng lên đi, chị Bạch! Đứng lên đi!”
“Không được, tôi không làm được…” Bạch Lệ Tô vẫn khóc hu hu.
Tiếng khóc của Bạch Lệ Tô cực kì lớn, cuối cùng cũng dẫn tên bắt cóc tới.
Yến Đôn vội vàng che đi Bạch Lệ Tô, cậu rất ra dáng nhân vật chính mà chắn trước mặt Bạch Lệ Tô, nói với tên bắt cóc : “Anh không được làm hại cô ấy!”
Tên bắt cóc ngẩn ra, bàn tay đang vươn ra chợt cứng đờ trong không khí: “Ấy, t-tao chỉ định đỡ cô ấy lên thôi mà.”
“À… Là vậy sao…” Yến Đôn có hơi xấu hổ mà sờ sờ mũi.
Bạch Lệ Tô nghĩ bụng: Tình tiết kịch bản này không đúng! Tên bắt cóc không làm hại bọn mình thì làm sao mà tổng tài bá đạo làm anh hùng cứu mỹ nhân được?
Ngay lập tức, Bạch Lệ Tô bèn áp dụng biện pháp chọc giận tên bắt cóc, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Sao mày tốt như vậy được? Mày là một tên bại hoại làm tội ác tày trời! Mày dám bắt cóc hai người bọn tao kia mà! Mày có biết tao là ai không? Tao chính là thiên kim nhà họ Bạch! Đợi tao chạy thoát được thì tao sẽ nói ba tao mua đứt hai tay hai chân của mày luôn!”
Bạch Lệ Tô diễn ra dáng vẻ mà một nữ phụ ác độc nên có một cách hoàn hảo, Yến Đôn thấy vậy thì suýt không kìm lòng được mà dựng thẳng ngón cái lên.
Tên bắt cóc cũng không quá tốt tính, hắn nghe Bạch Lệ Tô nói vậy thì quả nhiên là nổi điên lên: “Hóa ra mày nghĩ như vậy về tao à!”
“Đương nhiên!” Bạch Lệ Tô nghểnh cổ lên, “Tao nói mày đẹp trai cũng là lừa mày thôi! Mày nhà quê quá trời quá đất luôn á.”
Tên bắt cóc giận tím người, hắn vung nắm tay lên: “Mày thấy nắm tay siêu to khổng lồ của tao không?”

Bạch Lệ Tô nhìn thấy thì cũng hơi sợ hãi mà nuốt nước bọt: Kịch bản sẽ bảo vệ nhân vật chính, nếu tên bắt cóc đánh Yến Đôn thì nhất định sẽ có anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng Bạch Lệ Tô là nữ phụ ác độc nên chưa chắc sẽ có cơ chế bảo vệ tốt như vậy.
Bạch Lệ Tô bèn thút tha thút thít đáp: “Ồ, chẳng lẽ anh định đánh phụ nữ à?”
Tên bắt cóc nghe vậy thì cứng đờ, hắn nói: “Tao không có đánh phụ nữ!”
Bạch Lệ Tô bèn thở ra một hơi: “Ò, vậy là tốt rồi.” Nói xong, cô lại bảo: “Nhưng đại ca à, tôi thấy bây giờ anh tức giận như vậy, không đánh người thì không giải tỏa được.

Nếu anh đã không đánh phụ nữ thì không ấy đánh Yến Đôn đi? Cậu ấy là đàn ông mà.”
Yến Đôn: “????”
Tên bắt cóc cũng: “????” Hắn vẫn còn sót lại một chút lý trí: “Nó không mạo phạm tao thì tao đánh nó chi?”
Bạch Lệ Tô bèn bảo: “Cậu ấy dẫn tôi chạy trốn mà! Không phải anh nên trừng phạt một chút à? Nếu không mai mốt mấy con tin mà anh bắt cóc cũng sẽ bắt chước cậu ấy, anh vừa đi ra thì họ sẽ bỏ trốn, vậy thì về sau anh còn làm ăn kiểu gì chứ?”
Tên bắt cóc nghe vậy thì thấy cũng có lý, vì thế hắn bèn khua nắm tay về phía Yến Đôn.
Mắt thấy nắm tay siêu to khổng lồ kia sẽ nện lên người mình, Yến Đôn muốn tránh đi theo bản năng, song cậu lại phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ, không thể động đậy được.
Cậu lập tức hiểu ra: Chắc chắn lại là thiết lập hố hàng gì đó của kịch bản đúng không!
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đúng ạ, quý khách thông minh quá.
Yến Đôn: Muốn chửi thề ghê.
Cơ thể của Yến Đôn bị hệ thống khống chế nên không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn tên bắt cóc xông lên đánh mình.
Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một chiếc xe việt dã đột nhiên vọt đến rồi đánh bay tên bắt cóc một cách hết sức chuẩn xác.

Yến Đôn đờ ra: Một chiếc xe lớn như vậy tự dưng xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này, ấy thế mà mình không thể nghe thấy bất kì tiếng động gì ư?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Chính xác là vì hiệu quả này đó ạ.

Đánh úp như vậy mới khơi ra cảm giác kịch tính được.
Yến Đôn: …
Nói chung, chiếc xe việt dã không biết từ đâu ra này cứ như âm hồn vậy, nó xuất hiện trước mặt bọn họ mà không hề có âm thanh gì, xong đùng cái đánh bay tên bắt cóc có ý định hành hung luôn.
Yến Đôn vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: “Hắn ta có chết không vậy?”
Bạch Lệ Tô thấp giọng nói: “Đừng bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, chỉ là một chuỗi số liệu mà thôi.”
Yến Đôn ngây cả người: Đúng, thế giới này là giả mà…
Những người mà cậu đã từng gặp ở đây cũng đều là giả cả…
Chỉ có Ngạn Tảo là thật mà thôi…
Yến Đôn siết chặt tay, cậu phát hiện ra lòng bàn tay mình đã ướt rượt mồ hôi vì quá căng thẳng.
Cửa xe việt dã mở ra, bên trong có một người lớn tiếng nói: “Không có thời gian giải thích đâu, lên xe mau!”
Mọi người đều biết, khi những câu này xuất hiện trong một tác phẩm truyền hình thì về cơ bản là phải lên xe ngay.
Yến Đôn bèn kéo Bạch Lệ Tô lên xe việt dã.
Chiếc xe việt dã gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía nắng chiều như một cơn lốc.
Yến Đôn và Bạch Lệ Tô cùng nhìn về phía tài xế, phát hiện ra người lái xe là một người đàn ông xa lạ.

Yến Đôn vô thức hỏi: “Ai phái anh tới vậy?”
Gã đàn ông cười cười: “Đợi đến khi cậu thấy Giám đốc thì sẽ biết.”
Bạch Lệ Tô nói một cách yếu ớt: “À, chắc là Giám đốc của các anh muốn gặp Yến Đôn nhỉ.

Tôi chỉ là đứa dư thừa thôi, không ấy thì ném tôi xuống xe cũng được? Thật ra tối nay tôi còn có suất quảng cáo…”
Yến Đôn hết sức bất ngờ: “Ban ngày cô mới bị bắt cóc mà tối đã đi quay quảng cáo rồi hả?”
Bạch Lệ Tô nhìn ánh chiều tà dài như vô tận, trong lòng mang theo nỗi bi thương: “Kiếm tiền khó lắm.”
Gã đàn ông ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại hỏi boss.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà gã đàn ông lại quay đầu nói với Mary Sue: “Sếp tôi hỏi cô đang coi ngài ấy là thằng ngu đấy à?”
Bạch Lệ Tô: “Tất nhiên là không rồi!” Cô lắc đầu: “Không có ai ngu hết, là do tôi quá nghèo thôi.

Tôi còn đang nợ mấy triệu tiền thẻ tín dụng đó! Phải nói là nghèo còn đáng sợ hơn cái chết nữa!”
Gã đàn ông lại nói vào điện thoại hai câu: “Bạch Lệ Tô nói cô ta thà chết chứ không muốn nghèo ạ.”
Bạch Lệ Tô có hơi lúng túng: “Anh tóm tắt như vậy hơi sai sai á…”
Gã đàn ông lại quay sang bảo: “Sếp nói, bên đó cho bao nhiêu thì ngài ấy cho cô gấp đôi, mong cô tắt văn đi.”
“Uầy!” Bạch Lệ Tô vui vẻ ngậm miệng lại.
Nghe câu nói của gã đàn ông, trong lòng Yến Đôn dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Sếp” ở đầu dây bên kia chắc chắn không phải là Ngạn Tảo, Ngạn Trì, cũng không phải là Hoa Đại Mạo…
Dự cảm của Yến Đôn đã trở thành sự thật.
Chiếc xe việt dã đi vào một trang viên nằm lọt thỏm trong ánh nắng chiều.

Một người thật thà đã sống rất lâu trong thế giới hiện thực như Yến Đôn rất khó tưởng tượng ra được một trang viên đẹp đẽ, đứng sừng sững trong rừng núi hoang vắng như vậy.

Nơi này cứ như “Liêu Trai” phiên bản hiện đại.

Một điền trang đẹp đến mức vô thực được xây dựng trong vùng núi hoang dã, bốn phía chỉ có sự cô độc và trống vắng.

Trong trang viên có rất nhiều người hầu, mặt ai cũng vô cảm, nhưng quần áo lại vô cùng tinh tế, họ luôn làm việc riêng của mình một cách yên tĩnh, mắt điếc tai ngơ với tất cả những thứ bên ngoài.

Tất thảy những điều này đều khá kì quặc.
Giống như người thợ làm vườn ở trước mặt Yến Đôn và Bạch Lệ Tô vậy.

Anh ta đang chăm sóc một bụi hoa hồng đỏ.

Anh khom lưng, làm công việc cắt sửa mà không ngơi tay, ánh mắt trông như rất tập trung nhưng lại không có tia sáng, cứ như đã bị rút đi linh hồn vậy.

Anh ta cứ như một cái máy hình người, chỉ chuyên phụ trách việc chăm sóc hoa hồng mà thôi, trước khi hoàn thành thì anh ta sẽ không bị bất kì thứ gì khác quấy rầy.

Cho dù lúc bấy giờ có dao rơi xuống từ trên trời thì anh ta cũng sẽ giữ nguyên cái đầu chảy đầy máu me, mặt không đổi sắc mà chăm sóc hoa hồng xinh đẹp.
Cùng lúc đó, một vị quản gia lớn tuổi cầm trà bánh lên.

Trên mặt ông có nở một nụ cười nhẹ, thế nhưng nụ cười này hệt như được vẽ lên bằng bút lông dầu vậy, xóa không được mà chỉnh sửa cũng chẳng xong, ông cứ cười cười bâng quơ vậy thôi.

Cứ như chính ông cũng không biết rằng mình đang cười vậy.

Ông ấy chỉ làm như thế mà thôi.
Bầu không khí này khiến cả Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đều cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đen với diện mạo khôi ngô chợt bước đến.

Bạch Lệ Tô có thể đoán mò dựa trên giá trị nhan sắc, người này chắc hẳn là một tổng tài bá đạo.

Bạch Lệ Tô đứng lên, để thể hiện ra sự ngu xuẩn của nữ phụ ác độc, cô ra vẻ mình đang mang theo tình yêu chớm nở: “Thưa ngài, anh là người đã cứu chúng tôi sao ạ?”

Yến Đôn nhìn người đến, cậu sững sờ mất một lúc lâu: “Anh… Cố Cố?”
Cố Cố bước ra từ trong tia sáng, y nở một nụ cười, đôi mắt khiến người ta phải rung động.

So sánh với những người khác trong trang viên, Cố Cố là người duy nhất có thần thái và trông như một nhân vật có linh hồn.

Điều này khiến y trông rực rỡ vô cùng, nhưng rồi cũng hết sức quái dị.
Bạch Lệ Tô nói: “Các cậu quen nhau sao?”
“Ừ.” Yến Đôn mơ hồ gật đầu, song trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng kì lạ: Lần trước khi mình bị hãm hại, Cố Cố có gửi cho mình một tin nhắn nhắc nhở nhưng cũng không lộ diện.

Ấy vậy mà bây giờ khi mình bị bắt cóc thì y lại đột nhiên xuất hiện ư?
Đúng lúc này, trong đầu Yến Đôn vang lên tiếng hệ thống: [Tạo ra tình tiết: Trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố].
Yến Đôn nghe xong thì kiểu: Kết bạn chứ gì? Tui làm được cái đó!
Cố Cố nhìn Bạch Lệ Tô, y cười hỏi: “Tôi nghe nói cô Bạch sợ nghèo hơn cả sợ chết ư?”
Bạch Lệ Tô ngẩn ra, cô sực nhớ đến câu nói hùng hồn ở trong xe ban nãy: “Vâng, tôi có từng nói vậy… Phải rồi, anh đã nói sẽ cho tôi gấp đôi tiền lương, điều đó có thật không ạ?”
“Thật.” Cố Cố lấy chi phiếu ra khỏi túi rồi đưa đến trước mặt Bạch Lệ Tô.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lệ Tô nhìn thấy một tấm chi phiếu không bị ném mà được tổng tài bá đạo đưa bằng hai tay hẳn hoi.

Bạch Lệ Tô cũng lo sợ không yên, cô dùng hai tay nhận lấy: “Cảm ơn ạ?”
“Không có gì.

Phải rồi, cô Bạch xinh đẹp như vậy, nếu đem ra làm phân bón hoa chắc sẽ thú vị lắm nhỉ.” Ánh mắt sâu thẳm của Cố Cố nhìn về phía khu vườn hoa hồng đẹp đẽ.
Bạch Lệ Tô còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy người thợ làm vườn – vốn đang cắt chỉnh hoa hồng một cách máy móc – chợt khựng lại, sau đó thì xoay người đi về phía cô với một cây kéo làm vườn khổng lồ, trên bề mặt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Bạch Lệ Tô sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Yến Đôn sốt ruột, cậu vội vàng hỏi hệ thống: Bạch Lệ Tô sẽ bị giết thật à? Tôi phải cứu cô ấy bằng cách nào đây?
Tiếng nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: [Xin tập trung vào nhiệm vụ trước mắt: Trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố].
Mặt Yến Đôn tái mét: Ai thèm làm bạn với cái thể loại biến thái này chứ!
Yến Đôn ngẫm lại về lần tiếp xúc duy nhất với Cố Cố ở ngoài đời thật, về cảm giác bị y nhìn chằm chằm hệt như rắn độc rình mồi.

Khoảnh khắc này, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.

Thậm chí cậu còn có ảo giác rằng mình nghe được tiếng lưỡi rắn thò ra.
Yến Đôn: Mình đã gặp phải nỗi thất bại trong sự nghiệp làm nhân vật thụ chính vạn người mê rồi.
Đối mặt với sự tấn công hiểm hóc, Bạch Lệ Tô cân nhắc một chút rồi nói: “Giám đốc Cố, chắc là hoa hồng của anh phải có máy gieo trồng chứ ạ?”
Cố Cố giật mình: “Phải.”
Bạch Lệ Tô chỉ vào mình: “Tôi đây xứng đáng làm phân bón sao ạ?”
Cố Cố ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cô không xứng.” Nói xong, y nở nụ cười: “Vậy bỏ đi.”
Như nghe thấy được mệnh lệnh, người thợ làm vườn lập tức dừng bước chân đang đi về phía trước lại, rồi quay đầu về chăm sóc hoa cỏ tiếp.
Bạch Lệ Tô thở phào, cô nhận ra lòng bàn tay mình đã mướt mồ hôi lạnh.
Cố Cố nói: “Thôi thì ném vào ao cá sấu đi.”
Bạch Lệ Tô: Đời người lên voi xuống chó, kích thích thật á.
Yến Đôn cũng ngây ra, trong lòng hơi lo lắng: Bạch Lệ Tô không có hào quang nhân vật chính, nếu như cô ấy bị giết thì sao…?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Khi bị giết thì con người sẽ chết ó, thưa quý khách.
Câu trả lời mang phong cách đáng yêu của nhân viên chăm sóc khách hàng khiến lưng Yến Đôn sởn lạnh: Cái gì?! Tôi phải cứu cô ấy!
Nhân viên chăm sóc khách hàng ngỏ lời: Được ạ, cậu là nhân vật thụ chính, có thuộc tính thánh mẫu nên cứu người là hành vi hoàn toàn phù hợp với logic ạ.
Có được sự hỗ trợ của nhân viên chăm sóc khách hàng, Yến Đôn an tâm hơn một chút, lại bảo: Tôi nên cứu cô ấy như thế nào đây?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Cố Cố không vui nên mới giết người, chỉ cần y vui thì sẽ không giết người nữa ạ.
Yến Đôn hỏi ngay tức khắc: Vậy phải làm thế nào thì y mới vui vẻ đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN