Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song - Chương 32: Tuyến thể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song


Chương 32: Tuyến thể


Editor: Chentranho

Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho

Có rất nhiều người trên sân thể dục, tin tức tố chocolate tuy rằng có thể nhất thời che lấp, nhưng chung quy cũng không phải kế lâu dài. Phí Chuẩn phớt lờ suy đoán không hiểu lòng người tốt của Mạnh Phiên, đi tới chỗ Thiệu Trì lấy áo đồng phục, rồi tóm nhóc lừa đảo này về phòng học.

Mặc dù Thiệu Trì vẫn đang say đắm trong hương vị sô cô la của Mạnh Phiên nhưng thị lực vẫn rất tốt, vừa thấy liền biết hai người này hiện tại cần không gian riêng, huống chi tin tức tố của Mạnh Phiên  bị rò rỉ, nên tìm một chỗ chậm rãi từ từ điều chỉnh, càng không thể để Alpha khác tới gần.

Bởi vậy, dưới sự hộ tống đắc lực của Thiệu Trì, không ai có thể đến gần hạng nhất, lúc này phòng học lớp 1 đã trở thành thế giới riêng của hai người, Phí chuẩn và Mạnh Phiên.

Giờ phút này, Mạnh Phiên đang bị Phí Chuẩn ấn ở chỗ ngồi, đè vào tường, “Nghe lời, tin tức tố của cậu hiện tại không ổn định, mau tiêm một liều đi.”

Phí Chuẩn lấy thuốc ức chế trong túi đồng phục học sinh của Mạnh Phiên ra, Mạnh Phiên có chút đau khổ chớp mắt, dựa vào tường co người lại, vùi đầu vào đồng phục học sinh của Phí chuẩn cọ cọ.

“Không … không cần phải lãng phí một liều này. Em nghĩ bây giờ em vẫn ổn, thân thể không có vấn đề gì cả đâu.” Mạnh Phiên nói, lại gom đồng phục học sinh mà Phí Chuẩn che cho cậu ôm lại, ngửi ngửi. : “Chocolate thật dễ ngửi lắm, em ngửi chút hương vị này liền cảm giác cả người đều thoải mái, thật sự không có việc gì.”

Phí Chuẩn:……

“Cho tới bây giờ em cũng đâu có ngửi thấy chút rượu ngọt nào đâu, hẳn là đã hết rồi, không tin anh tới ngửi thử xem.” Mạnh Phiên mở áo đồng phục học sinh của Phí Chuẩn ra, tự tay vỗ vỗ quạt quạt hai lần về phía Phí Chuẩn.

Phí Chuẩn: …

Mạnh Phiên cố hết sức chứng minh mình không sao, không cần lãng phí thuốc ức chế, Phí Chuẩn nhìn động tác vô thức của cậu mà ánh mắt càng ngày càng tối.

“Cậu thật sự là, hoàn toàn không có ý thức của một Omega.”

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc của Phí Chuẩn, Mạnh Phiên cả người đều ngây ngẩn, ôm đồng phục học sinh của Phí Chuẩn, càng thu mình rụt rụt vào góc tường. Sau khi rụt được một nửa, cậu sững người một lúc, hiểu được ý tứ trong lời nói của Phí Chuẩn, cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng ném áo đồng phục học sinh trong tay đi.

Đồng phục học sinh kia tùy tay ném một cái, liền ném tới trên đầu Phí Chuẩn, vừa vặn che khuất đôi mắt anh.

Phí Chuẩn:……

Mạnh Phiên xoa xoa mặt, thanh thanh giọng, ngồi thẳng, đem áo đồng phục kia kéo xuống, cười gượng hai tiếng.

“Xin lỗi, xin lỗi, là em đường đột quá. Em chỉ nghĩ rằng hương vị của sô cô la rất là sảng khoái, chứ không có ý xúc phạm anh đâu!”

Cậu đã ở giai đoạn là Beta được 17 năm, mặc dù đã nghiên cứu sinh lý học và có một số hiểu biết về Alpha và Omega, nhưng cậu thực sự không đủ nhạy cảm. Ngay từ khi bắt đầu phân hóa, bác sĩ đã nói tuyến thể của cậu bị tổn thương, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng sau này, cậu cũng không quan tâm gì cả.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu nhận ra rằng những gì cậu đang làm có vẻ hơi đi quá giới hạn. Trước mặt người khác, ôm quần áo của họ, khen tin tức tố dễ ngửi……

Nhiều ít có hơi biến thái.

Nhìn thấy cậu xấu hổ, Phí Chuẩn nháy mắt cũng ngượng ngùng theo, không biết nên nói sao với cậu. Hơn nữa, anh không nghĩ Mạnh Phiên xúc phạm anh, chính là nhóc nói dối nhỏ này không tự biết, thực sự rất đáng giận.

Bây giờ cậu ấy còn rất ngây ngô, anh nói thêm cái gì ngược lại, lại có vẻ tự mình đa tình.

Bình tĩnh lại, Phí Chuẩn không dấu vết mà nhẹ nhàng ngửi một chút, xác định Mạnh Phiên không có tỏa ra tin tức tố nữa, cũng liền không buộc cậu tiêm thuốc ức chế, đem thuốc nhét trở lại trong tay cậu.

“Luôn luôn giữ vật này bên người, chú ý thân thể của chính mình, đừng lỗ mãng hấp tấp.”

“Được được, cảm ơn anh đã nhắc nhở ~” Mạnh Phiên hắc hắc cười, giảm bớt không khí xấu hổ.

Mỗi lần Phí Chuẩn nhìn nụ cười âm dương quái dị ngọt ngào của cậu, anh đều cảm thấy thú vị không thể giải thích được, không khỏi nóng nảy.

“Nếu thật sự thoải mái như vậy, cậu có thể mặc tuỳ thích.” Phí Chuẩn nhìn lướt qua quần áo, ném lên bàn Mạnh Phiên, đứng dậy giả vờ như không có chuyện gì rồi rời khỏi lớp học.

Mạnh Phiên thở phào nhẹ nhõm. Nhìn áo đồng phục học sinh của Phí Chuẩn trên bàn, Mạnh Phiên không dám chạm vào lần nữa, vừa nhìn đã cảm thấy mặt đỏ bừng, đặt lại ngay ngắn trên bàn của Phí Chuẩn.

3000 mét tiêu hao quá nhiều năng lượng, cộng với việc gấp rút chạy về vị trí thứ nhất, Mạnh Phiên đã đem lại vinh dự cho lớp, có thể nghỉ ngơi trong phòng học một chút.

Phí Chuẩn nói rằng tin tức tố của cậu không ổn định, mặc dù Mạnh Phiên không sẵn sàng sử dụng thuốc ức chế, nhưng cậu không phải là người không nghe lời. Cả buổi sáng còn lại vẫn ở phòng học chậm rãi nghỉ ngơi, thuận tiện xoát xoát đề cũng rất tốt.

Sau khi xoát xong vài đề, Mạnh Phiên đột nhiên cảm thấy cậu không được thoải mái cho lắm, không biết có phải do bị đè nén quá lâu hay không. Cậu đứng dậy vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì không cảm thấy tin tức tố của mình bị rỉ ra ngoài, nhưng chính là chỗ nào cũng không được thoải mái.

Trở lại chỗ ngồi, liếc nhìn áo đồng phục học sinh trên bàn Phí Chuẩn, tiểu hầu kết của Mạnh Phiên lăn lộn một chút, do dự thật lâu, liền cọ qua, hơi hơi tới gần ngửi ngửi, hương vị chocolate còn rất nhiều.

Hơn nữa mới ngửi một lúc, cả người liền thoải mái!

Thực sự là tinh thần tỉnh táo, sảng khoái tức thì!

Cậu nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình,đoan đoan chính chính làm đúng chức trách, yên lặng cúi đầu xoát đề, xoát được một nửa, lại không khỏi nhìn về phía đồng phục học sinh.

Phí Chuẩn tự mình nói, có thể cho cậu mượn thư giãn đầu óc, nếu mặc một chút cũng không tính là biến thái phải không?

Có chút mơ màng hồ đồ, Mạnh Phiên buông bút, ghé vào bàn học, nghiêng đầu nhìn chằm chằm áo đồng phục kia.

Nhìn hồi lâu, nhịn không được.

Chính là Phí Chuẩn cho cậu mượn, bạn bè cho nhau mượn áo đồng phục mặc cũng không có gì ghê gớm.

Nghĩ đến đây, Mạnh Phiên nhìn ra khỏi phòng học, không có ai, dứt khoát ngồi ngay ngắn, cởi đồng phục học sinh của mình, mặc đồng phục học sinh của Phí Chuẩn vào.

Sau đó, thoải mái chết mất.

Cảm giác như sô cô la đang nhỏ giọt trong lòng cậu vậy!

Chờ lát nữa thấy Phí Chuẩn lại nói với anh, cho mình mượn một chút đi.

Cậu tràn đầy năng lượng, xoát đề cũng thập phần vui vẻ, mãi cho đến giữa trưa, có đồng học lục tục về phòng học, lại lục đục kết bạn đi ăn cơm trưa, Mạnh Phiên mới biết buổi sáng đại hội thể thao đã kết thúc, buổi chiều tiếp tục.

Cậu hiện tại không thể mang cơm theo, cũng phải đi ra ngoài ăn.

Giữa trưa còn phải gặp Alpha muốn mài răng kia, Mạnh Phiên không nỡ lãng phí thời gian, liền vội vàng đến nhà ăn của trường, tùy tiện chọn vài món, chọn món canh rong biển với trứng trộn với cơm, nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa rồi chuẩn bị đi gặp Alpha muốn mài răng.

Cùng lúc đó, Phí Chuẩn cũng đã ăn xong bữa trưa, tính trở lại phòng học để mặc đồng phục vào.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng có hoa văn thêu tay tinh xảo, Mạnh Phiên đã nhìn thấy, dù có che mặt cũng có thể dễ dàng nhận ra, vẫn là mặc đồng phục Thất Trung vào, có vẻ cũng dấu diếm được chút.

Chỉ là khi quay lại chỗ ngồi, anh thấy đồng phục học sinh của mình đã không cánh mà bay, trên bàn giữa anh và Mạnh Phiên chỉ còn lại một bộ đồng phục học sinh của Mạnh Phiên.

Đoán rằng bây giờ đồng phục học sinh của mình hẳn là đang trên người Mạnh Phiên, trong lòng Phí Chuẩn cảm thấy vui vẻ không thể giải thích được, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cỡ quần áo của anh lớn hơn Mạnh Phiên, nhưng thời gian eo hẹp, anh cũng không rảnh lo lắng nhiều, có thể có áo đồng phục mặc là được rồi, vì thế cũng liền thuận tay mặc đồng phục của Mạnh Phiên vào, đeo khẩu trang, đi đến địa điểm ước định.

Mười hai giờ trưa, mặt trời vừa ló dạng, dưới gốc cây phía nam bên trái sân thể thao trường Trung học cơ sở số 7, có một nam sinh đeo khẩu trang cao to, chân dài đang ngồi dựa lưng vào gốc cây.

Mạnh Phiên mang theo khẩu trang lấy được ở bệnh viện bà cậu đang nằm, cũng đeo lên, từ từ tiến lại gần.

Kỳ thật, ngày đó ở cửa bệnh viện, nghe Võ Uy nói cái gì mà bị cắn một ngụm dục tiên dục tử lúc đó, Mạnh Phiên đối với lần giao dịch này đã có ý định rút lui. Võ Uy thật sự rất ghê tởm, lời hắn nói, giống như đem Omega coi như một món đồ chơi, làm cậu cả người liền không thoải mái, có chút bài xích với loại sự tình bị cắn một ngụm này.

Nhưng con người không giống nhau, kể từ khi gặp Phí Chuẩn và biết rằng người giàu cũng có người tốt, Mạnh Phiên cảm thấy chính mình không thể nhìn mọi thứ quá mức phiến diện. Ít nhất, cứ đến nói chuyện với Alpha mài răng kia, sau đó quyết định cũng không muộn.

Cậu không vội, cũng không ngốc, từ xa nhìn thấy một người đeo khẩu trang đang đứng dưới tàng cây, Mạnh Phiên đi đường vòng, chuẩn bị trước cứ quan sát cái đã.

Nhìn kỹ hơn, Mạnh Phiên không thể giải thích được, cảm thấy bóng dáng của người đó có chút quen mắt.

Mặt có thể che, nhưng khí chất toàn thân thì che không được, quá quen thuộc.

Cậu tiến đến vài bước nữa, ngồi xổm bên mép cây gần đó, vươn cổ nhìn kỹ cho đến khi thấy túi bên hông của bộ đồng phục học sinh có một hàng chỉ đen được khâu lại …

Có thể nói là, nháy mắt phá án.

Túi áo đồng phục học sinh của cậu bị hỏng, lúc đó ở nhà không có sợi chỉ trắng nên bà ngoại chỉ khâu đơn giản bằng chỉ đen cho nó. Lại nhìn người mặc đồng phục học sinh của mình, rõ ràng là hơi chật, nhất định không phải đồng phục học sinh của chính hắn …

Phí Chuẩn.

Mạnh Phiên giật mình nhìn xuống áo của mình, mới nhớ ra buổi trưa đi vội mà quên trả lại áo cho anh ấy.

Má ơi, hẹn một người chỉ cần tuyến thể không cần tâm, cư nhiên hẹn phải bạn ngồi cùng bàn, này quá là xấu hổ.

Mình mà đi ra là chết chắc, may mà phát hiện ra trước!

Mạnh Phiên không nói nên lời, cho nên nói, mấy bộ phim võ hiệp trong TV đó á, cốt truyện che mặt phát liền nhận không ra, quá là không chân thật rồi.

Mạnh Phiên im lặng tháo khẩu trang xuống, không nói gì, chạy nhanh hướng ngược lại.

Phí Chuẩn đợi một lúc lâu, khi thấy đã quá mười phút so với thời gian thoả thuận, anh vô thức quay đầu lại tìm kiếm, liền thấy được cái người đang giơ chân chạy trốn thật xa – Mạnh Phiên……

Nhìn thấy bóng dáng kia, anh liền biết, đó chính là Mạnh Phiên!

Anh bị phát hiện rồi? Chuyện khi nào?

Phí Chuẩn cau mày, im lặng kéo khẩu trang ra, đi theo.

Đã đến giờ ăn trưa, trong khuôn viên trường vắng tanh vắng ngắt, Mạnh Phiên vội vã chạy vào lớp giả vờ rằng mình vẫn đang chăm chỉ học bài.

Vừa bước đến hành lang tầng 1 của dãy nhà dạy học, cậu đã thấy trước mặt có bốn năm người đang loanh quanh trước cửa từng lớp, tìm kiếm thứ gì đó.

“Uy ca! Là nó! Ở phía sau!”

Nam sinh lưu manh kia vừa quay đầu lại, Mạnh Phiên dừng bước, là Võ Uy.

Thừa dịp đại hội thể thao, trong trường học hỗn loạn, cư nhiên chạy tới Thất Trung.

Tầng một bây giờ không có người, hôm nay thuốc ức chế cũng không tiêm, đối mặt với một đám Alpha không nói lý, Mạnh Phiên cảm thấy mình không còn cơ hội chiến thắng, tim đập thình thịch, cả người trở nên cảnh giác.

Đánh không lại, liền chạy đi!

Mạnh Phiên quay đầu lại, thấy cầu thang cách đó không xa liền xoay người chạy lên lầu, chuẩn bị chạy một vòng quanh toàn bộ tòa nhà. Những người từ bên ngoài chắc chắn không biết rõ trường học được như cậu.

“Đuổi theo! Đừng để nó chạy trốn!” Võ Uy ra lệnh, bốn năm tên côn đồ nhanh chóng đuổi theo.

Tất cả đều mới tốt nghiệp trung học cơ sở, không đi học hay đi làm, suốt ngày loanh quanh, lấy tiền bảo kê rác rưởi linh tinh, không ngại gây sự, không nói đạo lý.

Thấy Mạnh Phiên chạy nhanh, bọn côn đồ lập tức tiết ra tin tức tố của Alpha, chúng muốn khuất phục Omega Mạnh Phiên bằng tin tức tố.

Mạnh Phiên ngửi thấy mùi tin tức tố của cá hôi, tôm thối, đồng loạt ập đến.

Cậu đang chạy tới thềm cầu thang lầu hai, trong nháy mắt ngây người, quay đầu nhìn xuống dưới.

“Không Omega nào có thể tránh thoát áp lực tin tức tố của Alpha tạo ra, ngoan ngoãn chịu thua, Uy ca bọn tao sẽ đối với mày ôn nhu một chút.”

Mạnh Phiên ngừng chạy, đứng nắm tay vịn cầu thang, cả người có chút bối rối, ở trong mắt đám côn đồ, đó chính là Omega đã chịu ảnh hưởng tin tức tố của Alpha, bắt đầu động tình.

“Thằng con hoang, nghe nói mày là vị chocolate à? Uy ca còn chưa có ngửi qua vị ngọt như vậy đâu, đến cho Uy ca ngửi ngửi chút nào.”

Võ Uy từ phía sau chậm rãi đi tới, hắn cũng đang phóng thích tin tức tố của chính mình, thấy Mạnh Phiên chân còn chưa mềm nhũn, liền tăng lượng tin tức tố lên, bức thẳng vào Mạnh Phiên.

“Mày thực sự muốn ngửi?” Mạnh Phiên cười hỏi.

Võ Uy cười đến nheo lại mắt, đến gần Mạnh Phiên, “Bé ngoan, theo tao đi đi, mày cũng không muốn ở trường học bị tao ăn đâu nhỉ?”

“Thất Trung có dạy võ đấy, à mà tao phải nói với mày một chuyện nữa.” Mạnh Phiên chống tay vịn, giơ tay chặn lại Võ Uy đang tới gần.

“Mày nói đi.”

Mạnh Phiên mỉm cười, giơ chân lên đá Võ Uy từ cầu thang này sang bậc thềm khác lăn xuống dưới cả chục bậc.

“Á—”

“Xin lỗi, da tao dày quá, không thể tiếp nhận tin tức tố của Alpha.”

Mạnh Phiên cũng mới phát hiện chuyện này, cậu biết nhóm người đang phóng thích tin tức tố ép cậu, nhưng khi cậu ngửi thấy, lại không chịu chút ảnh hưởng nào, cho nên cậu mới không chạy nữa.

“Uy ca!” Đám côn đồ ngẩn người, liền chạy ra đỡ Võ Uy vừa đập xuống bậc thềm cuối cùng.

Mạnh Phiên hắc hắc cười, thập phần vui vẻ, tung tăng nhảy nhót mà chậm rãi đi xuống bậc thang, đến thẳng chỗ đám lưu manh kia.

Cú ngã này khiến đầu Võ Uy choáng váng, thấy Mạnh Phiên mỉm cười đi tới, càng choáng váng hơn.

Hắn chưa từng thấy Omega nào thần kinh như vậy, hoàn toàn không bị tin tức tố của Alpha ảnh hưởng?! Thế còn là Omega cái éo gì nữa?

“Địt mẹ! Thượng nó! Làm chết nó!” Võ Uy ôm đầu, phẫn nộ rống to!

Mạnh Phiên linh hoạt tránh được tên lưu manh đầu tiên lao lên, vượt qua tay vịn cầu thang rồi lao xuống tầng một, đúng lúc cậu tình cờ đụng phải Phí Chuẩn đang đi tới.

“Phí ca ca! Có lưu manh tới Thất Trung đánh Omega! Em sợ quá!”

Phí Chuẩn bắt gặp Mạnh Phiên đang vội vàng chạy xuống lầu, liếc mắt nhìn Võ Uy vẫn còn nằm trên mặt đất chưa dậy, liền đoán được chuyện vừa rồi, khóe miệng giật giật, yên lặng đem Mạnh Phiên kéo ra phía sau mình.

“Anh Chuẩn! Hai người làm gì ở đây thế?”

Thiệu Trì bước tới hỏi.

Phí Chuẩn nhìn đám côn đồ nói, “Có một vài Alpha từ ngoài trường vào muốn khinh bạc Omega của trường chúng ta. Tôi đang định xử lý với chúng.”

“Cái gì ?! Con mẹ nó!”

Không đợi Phó Chuẩn và Mạnh Phiên làm gì, Thiệu Trì đã chặn cầu thang rồi hô hoán nhóm Alpha lớp 1 nhanh chóng chạy tới.

Ba phút sau, một nhóm các bạn học lớp 1 ở cầu thang lầu hai hội đồng mấy người Võ Uy .

“Thất Trung tiểu ngọt O của bọn này, chính chúng tao đều không chiếm được, bọn mày mà cũng đòi xứng à?!”

“Đm! CMM! Phí Chuẩn bá chiếm Mạnh Phiên thì thôi đi, bọn ngoài trường bọn mày còn muốn tới chia miếng bánh, làm lão tử tức chết mà!”

Võ Uy hoàn toàn phát điên, vận cứt chó mới đi khinh bạc Omega kia, hắn thậm chí ngửi cũng chưa ngửi được đã bị đánh, cái tên bệnh tâm thần Omega kia còn đáng giá nhiều người che chở như vậy?!

Mạnh Phiên ở lầu dưới nhìn náo nhiệt, cao hứng phấn chấn.

Muốn thương tổn Omega, pháp luật không thể tha thứ bọn họ, Thất Trung tự nhiên cũng sẽ đứng về phía học sinh lớp 1.

Phí Chuẩn che chở cậu ở một bên xem diễn, thấy cậu thật sự cao hứng, tới gần nhìn chằm chằm cậu.

Mạnh Phiên sửng sốt, “Làm sao vậy?”

Phí Chuẩn cong môi, “Cậu không hỏi xem răng tôi có được không à?”

Mạnh Phiên:……

Chết tiệt, quên béng mất chuyện này chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN