Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 2
Thì ra là thế. Khánh Dương ngậm ngùi gật đầu hiểu ra, trong lòng tự dưng dấy lên một niềm thương cảm. Nhìn thấy thằng bé tay cầm liềm đang dọn cỏ gần đó, Khánh Dương gọi:
– Em trai, em giúp anh dọn cỏ ngôi mộ này với!
– Dạ!
Thằng bé gật đầu rồi chạy lại làm ngay. Hành động của Khánh Dương làm Khánh Hoài, Khánh Ly không tránh khỏi ngạc nhiên khó hiểu.
Chẳng bao lâu ngôi mộ hoang đã gọn gàng sạch sẽ. Ghé lại quầy bán hương gần đó, Khánh Dương mua một nắm hương cùng một đĩa hoa cúc trắng. Thắp hương và đặt hoa lên mộ, cậu chắp tay khấn nho nhỏ đủ để người dưới mộ nghe:
– Anh Hữu Phong, mỗi người một số phận riêng phải không anh? Tôi tin anh vì cuộc đời oan nghiệt nên mới vậy chứ chắc chắn anh không phải người xấu. Nắm hương này tôi thắp cho anh, bày tỏ niềm thương cảm của tôi với một số kiếp, một cuộc đời bất hạnh. Mong anh hãy thanh thản yên nghỉ! Anh Hữu Phong!
– Anh Khánh Dương, cũng không còn sớm nữa, mình về thôi anh! – Khánh Hoài nhìn đồng hồ trên tay rồi vỗ vai Khánh Dương nhắc nhẹ.
– Ờ – Khánh Dương gật đầu, vái thêm ba vái nữa trước mộ Hữu Phong rồi mới đành lòng bước đi.
– Lạy ông đi qua! Lạy bà đi lại! Ban cho kẻ khốn khổ này một đồng quà tấm bánh đi! Con lạy ông đi qua! Con lạy bà đi lại! – Tiếng cầu xin thiểu não của một kẻ ăn mày phía vệ đường cất lên làm Khánh Dương, Khánh Hoài, Khánh Ly tò mò bước tới. Bên vệ đường, một nam thanh niên ăn xin áo quần rách rưới, đầu tóc bù xù đang lê lết nhìn người qua lại với ánh mắt và vẻ mặt cực kỳ khổ sở. Anh ta bị khoèo tay trái lại còn bị cụt chân nữa, Khánh Dương nhìn thấy rõ điều ấy qua đôi ống quần rộng thùng thình buông thõng trên nền đất.
Thấy ba anh em Khánh Dương đang nhìn mình, anh ta kêu lên trong hơi thở như sắp không thành tiếng:
– Đói… đói quá rồi! Làm… làm ơn…
Nhìn người ăn xin tội nghiệp, Khánh Dương không nén nổi lòng thương cảm. Cậu móc túi rút ra tờ 50.000 định đưa cho anh ta.
Nhưng:
– Khoan đã nhóc! – Một bàn tay to khỏe bất chợt nắm lấy cổ tay Khánh Dương và giữ lại – Có tiền làm từ thiện thì đến trực tiếp viện dưỡng lão hay cô nhi viện đi.
Ngạc nhiên, Khánh Dương đưa mắt nhìn hắn. Hắn ta cũng căng mày nhìn thẳng vào mặt Khánh Dương đầy vẻ tinh nghịch. Hắn ta khoảng chừng 19, 20 tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như một nam thần.
Bốn mắt dán chặt lấy nhau. Một niềm cảm xúc gì đó thật khó hiểu bất chợt trỗi dậy trong người Khánh Dương làm tim cậu đập mạnh. Phần cổ tay bị hắn ta nắm giữ ngay lập tức nóng bừng lên.
– Anh… – Phải sau 30 giây bất động Khánh Dương mới giật mình lấy lại được tiềm thức – Anh… anh làm cái gì vậy hả? Mau buông tay tôi ra!
Nhưng dường như hắn ta vẫn chưa nghe thấy lời Khánh Dương nói. Hai mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn xoáy vào mặt cậu.
– Anh… anh mau buông tay tôi ra! – Lần này thì Khánh Dương lớn tiếng hơn – Anh… anh đang làm tay tôi đau đó!
Gật đầu, hắn ta buông tay ra khỏi cổ tay Khánh Dương. Tên này bạo lực dễ sợ, lực nắm tay của hắn mạnh đến nỗi làm cổ tay Khánh Dương đau ê ẩm.
Nhăn nhó xoa nhẹ cổ tay mình, Khánh Dương không nén nổi cơn tức giận:
– Anh làm cái gì thế hả?
– Anh chỉ không muốn nhóc vứt tiền đi một cách vô ích.
– Vứt tiền đi? Tôi giúp người bất hạnh mà gọi là vứt tiền đi à? Anh không giúp người ta thì cũng đừng có ngăn cản người khác!
– Bất hạnh ư? Để anh cho nhóc thấy.
Tức thì hắn ta cúi xuống nắm chặt lấy hai ống quần đang buông thõng của người ăn xin chực kéo xuống. Rất nhanh, Khánh Dương thấy bàn tay trái vốn đang khoèo của người ăn xin bất ngờ cử động được, vội vàng cùng với bàn tay phải nắm chặt lấy quần cố sức giữ lại. Thế nhưng dù đã cố gắng hết sức cuối cùng sức lực của kẻ ăn mày cũng không trụ nổi. Anh ta bị gã kia giật mạnh lột phăng chiếc quần ra. Khánh Dương, Khánh Hoài, Khánh Ly tròn xoe mắt kinh ngạc. Hắn ta, kẻ ăn mày ấy, đôi chân hoàn toàn lành lặn được gấp lại và giấu đi một cách vô cùng tinh vi phía dưới đùi.
– Thằng chó! – Bực mình vì hành động lừa đảo của mình bất ngờ bị lật tẩy, tên ăn mày chửi thề rồi vớ lấy chiếc vỏ chai bên cạnh đập thẳng vào đầu tên kia. Song nhanh như một tia chớp, tên này kịp thời lé được, ra chưởng đánh thẳng vào cổ tay hắn làm chiếc vỏ chai văng đi bắn vào một ngôi mộ gần đó vỡ tan tành.
Thấy có chuyện bất thường, đám bảo vệ nghĩa trang chạy tới. Tên ăn mày bị tóm gọn vì hành vi lừa đảo của mình.
Chưa hết bất ngờ trước hành vi lừa đảo tinh vi của tên ăn mày, Khánh Dương lại tròn mắt ngạc nhiên trước sự ra chưởng nhanh và điệu nghệ của tên thanh niên lạ. Hắn ta có võ sao? Hèn chi lúc chộp tay Khánh Dương hắn ta lại chộp mạnh làm cậu đau đớn đến như thế.
– Nhìn cái gì hả nhóc? – Thấy Khánh Dương chăm chăm nhìn mình, hắn phì cười – Lần sau nên tinh ý một chút đừng để người ta lừa lọc.
– Tôi… – Khánh Dương ngượng ngùng – Dù sao cũng cảm ơn anh kịp thời nhắc nhở.
– Thôi về đi. Cũng gần 5 giờ chiều rồi, ở nghĩa trang tầm này âm khí nặng không tốt đâu, coi chừng ma nhập đó. – Hắn nhắc nhở rồi quay lưng bước đi.
Khánh Ly bước lại vỗ vai Khánh Dương. Có lẽ cô bé thấy sợ hãi trước lời cảnh báo của tên đó:
– Anh Khánh Dương, mình mau về đi anh! Cũng muộn rồi đó anh ạ!
– Ừ. – Khánh Dương khẽ gật đầu.
*************************************************
Trên trời cao, mặt trăng tròn vành vạnh đổ ánh sáng xuống trần gian dát một màu vàng lấp lánh. Ngồi bên hiên nhà, Khánh Dương chống cằm nhìn mặt trăng trên trời suy nghĩ mông lung:
“ Hôm nay cùng Khánh Hoài, Khánh Ly đi tảo mộ cho ông nội trong tiết Thanh Minh, mình vô tình gặp nấm mồ của anh Hữu Phong. Không hiểu sao từ khi ấy cho đến tận bây giờ mình cứ bị hình ảnh của ngôi mộ ấy hiện về trong tiềm thức. Phải nói là giữa một nghĩa trang sầm uất, đâu đâu cũng nghi ngút khói hương thì hình ảnh một ngôi mộ nằm lẻ loi cô độc, hương lạnh khói tàn không khỏi gây cho mình một sự bùi ngùi thương cảm. Anh Hữu Phong đi làm trai bao ư? Không biết đó là con đường anh ấy lựa chọn hay do số phận anh ấy ép buộc nhỉ? Dù sao đi nữa mình cũng vẫn nghĩ anh ấy không hề xấu. Nào có ai muốn đem thân xác của mình cho người người xâm phạm để rồi mắc bệnh đến nỗi chết không người hỏi han đâu? Cuộc đời này sao mà đắng cay, sao mà trớ trêu đến thế?
“Sống mua vui khắp người ta,
Hại thay thác xuống làm ma cô hồn.
Đau đớn thay kiếp đoạn trường,
Đường đời bạc mệnh cũng là đường chung.”
Quả thật là mình thấy vô cùng xót xa cho anh ấy.
Cũng trong buổi chiều hôm nay mình gặp được một anh thanh niên lạ. Nếu không có anh ấy chỉ một chút xíu nữa thôi mình đã bị kẻ ăn mày kia lừa bịp. Xã hội bây giờ đúng thật là lắm chiêu trò, lắm thủ đoạn tinh vi làm cho con người ta thật khó để nhận ra cái nào là tốt, cái nào là xấu. Người thanh niên lúc chiều kể ra cũng bảnh trai đấy chứ! Da trắng, mặt mày sáng sủa. Chắc là sinh viên Đại học rồi. Anh ấy có võ mới ghê chứ. Hành động tránh đòn rồi kịp thời xuất chưởng phản công khi tên ăn mày kia định đập vỏ chai vào người của anh ấy quả là làm mình khâm phục. Trước giờ mình cứ tưởng những màn võ thuật như thế chỉ có trên phim ảnh thôi chứ, nào ngờ… Mà cũng kỳ lạ thật đấy cơ, sao chạm mặt nhau đã gần 6 tiếng đồng hồ rồi mà mình vẫn còn nhớ được như in khuôn mặt, ánh mắt và nụ cười của anh ấy là sao? Từ lúc đó tới tận bây giờ trái tim mình cứ có cảm giác gì đó thật là bồi hồi, thật là xao xuyến. Ước gì… ước gì mình được gặp lại anh ấy một lần nữa thì tốt biết bao. Ông trời ơi! Ông thử nói cho con biết đây có phải là tâm tư của nhiều người như họ vẫn thường nói hay không:
“Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không?”
Mỉm cười, Khánh Dương rút trong túi áo ra ống sáo và đưa lên miệng thổi. Trong đêm tối tĩnh mịch sáng rực ánh trăng, giai điệu tiếng sáo của bài hát “Phương xa” trong bộ phim Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài du dương cất lên thật buồn làm người nghe không nén nổi lòng bùi ngùi xúc động:
“Sao bình minh không hiểu nỗi đau thương khiến hai người cô độc? Ai có thể quên quãng thời gian bên nhau, ly biệt dễ mà gặp nhau thì khó. Gió không thổi hết tang thương, mưa đọng trên khóe mắt. Thế gian này còn có ai ấm áp?
Em ở phương xa, đợi anh tim mỏi mệt. Sông biển mênh mang, xúc cảnh tình buồn. Em ở phương xa, tâm tư khắc khoải, lệ ướt áo tang. Em ở phương xa, hoa rơi tâm thảm, sống có gì vui, chết chẳng an lòng. Em ở phương xa, buồn đau tựa cửa, đợi người bầm gan.
Anh ở phương xa.
Em ở phương xa, nhớ chuyện ngày xưa, lòng đau quặn thắt, lệ chảy hai hàng. Em ở phương xa, tình xưa trĩu nặng, da diết u buồn.
Em ở phương xa, luyến tiếc người thương. Trời đất nhân gian, bướm đôi chao lượn. Em ở phương xa, hồn mộng làm bạn, ngàn đời bên nhau.
Anh ở phương xa.”
– Anh Khánh Dương, sao khuya rồi vẫn còn ngồi đây thổi sáo vậy anh? – Khánh Hoài bước đến bên Khánh Dương và ngồi xuống.
Đặt cây sáo xuống, Khánh Dương mỉm cười:
– Tại anh thấy trong người buồn man mác nên thổi theo tâm trạng vậy thôi.
– Lại là bài “Phương xa” phải không anh? Bài hát nói về chuyện hai người yêu nhau nhưng sinh ly tử biệt nghe buồn lắm anh à. Lần sau anh có thổi thì anh kiếm bài gì vui vui hơn tí nha, đêm khuya mà nghe anh thổi bài này thật là sầu đứt ruột luôn đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!