Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 37


– Anh Toàn, anh cá độ bóng đá và thua tên Hưng 500 triệu cơ à? – Ngồi sau xe, Khánh Dương hỏi nhỏ.

– Ừ. – Mạnh Toàn buông một câu vô cảm.

– Vậy anh tính sao?

– Anh chưa biết.

– Cô Chúc có biết chuyện này không?

– Bả biết để mà băm anh ra à?

– Những 500 triệu, anh lấy đâu mà trả tên Hưng?

– Kệ bà nó!

– Nhưng… nhưng tên Hưng nói…

– Anh đã bảo kệ bà nó. Thôi, chuyện của anh em không nên quan tâm làm cái gì. Anh xin lỗi! Hôm nay muốn khao em một bữa kem vui vẻ mà mọi chuyện lại xảy ra như thế.

– Hay là anh…

– Sao em?

– Anh báo công an đi!

– Thằng ngốc! Mọi chuyện đâu có đâu vào đâu mà báo công an. Huống hồ anh là dân chơi dám làm dám chịu. Mà em nghĩ công an dễ dàng giải quyết vụ này sao? Có khi vừa mới mở miệng ra chúng đã còng tay anh vô tù vì tội tụ tập cá độ ấy chứ.

– Nhưng mà tên Hưng… Nếu một tuần nữa..

– Không sao đâu mà Dương. Mà thôi, chuyện của anh em đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Quên nó đi nha! Ha! – Mạnh Toàn quay lại hất hàm cười toe toét với Khánh Dương.

– Dạ! – Khánh Dương cũng gượng lên một nụ cười trên mặt rồi ôm chặt lấy Mạnh Toàn. Nhưng từ sâu trong trái tim cậu đang rộn rã dậy lên những cơn sóng ngầm vô cùng lớn.

***********************************************

– Khánh Dương, thôi để đó đừng lau dọn nữa, vô phòng anh anh có cái này tặng em nè!

Chưa để Khánh Dương kịp trả lời, Mạnh Toàn đã nhanh lẹ kéo tay cậu vào phòng riêng.

– Anh làm cái gì vậy? Em đang dọn nhà mà. Tặng em cái gì thì để lát nữa tặng đi. Em không làm xong thế nào cũng bị cô mắng cho coi.

– Hi hi. Mẹ anh mà mắng em thì anh sẽ mắng mẹ anh một trận.

Khánh Dương phì cười:

– Anh đúng là đồ bất hiếu. Nào, tặng gì em thì tặng lẹ đi để em còn ra làm tiếp.

– Em nhắm mắt vô đi!

– Lại còn phải nhắm mắt nữa hả?

– Ừ. Phải nhắm mắt lại mới bất ngờ.

Khánh Dương mỉm cười nhắm mắt lại rồi chìa tay ra. Rất nhẹ nhàng, Mạnh Toàn đặt một chiếc hộp nhỏ lên lòng bàn tay Khánh Dương rồi cất giọng hát:

” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you.”

Khánh Dương mở mắt, kinh ngạc:

– Anh… sao… sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?

– Em trai anh, dĩ nhiên anh phải biết ngày sinh nhật rồi.

Khánh Dương mỉm cười, trong tim đập rộn lên những nhịp hạnh phúc.

– Em cảm ơn anh! Để em bóc quà nhá!

– Ừ. Em bóc đi. Anh muốn nhìn thấy em bóc quà.

Một lớp giấy bọc màu hồng nhẹ nhàng được bóc ra. Bên trong lớp giấy là một cái hộp nhỏ màu đỏ thắm. Mở nắp hộp, Khánh Dương không dám tin vào mắt mình nữa. Là một chiếc nhẫn vàng có gắn mặt đá vô cùng tinh xảo.

– Anh… sao lại… – Khánh Dương ngỡ ngàng.

– Khánh Dương, anh yêu em! Đồng ý làm người yêu anh nhé! – Hai tay Mạnh Toàn siết chặt lấy hai bàn tay Khánh Dương, hai mắt nhìn sâu vào mắt cậu, chân tình chờ câu trả lời mà anh đang mong ước.

Tim Khánh Dương đập rộn ràng, cậu nhìn Mạnh Toàn rồi nhoẻn cười:

– Dạ, em đồng ý!

Lời đồng ý hết sức tự nhiên và thẳng thắn, không có một chút gì tỏ ra là e ngại của Khánh Dương làm Mạnh Toàn tròn xoe mắt bất ngờ. Như chưa tin vào tai mình, Mạnh Toàn ấp úng:

– Em… em nói sao cơ?

Nhìn vẻ mặt nghệt ra của Mạnh Toàn, Khánh Dương phì cười:

– Em nói là em đồng ý.

– Ủa… sao… sao em?

– Sao trăng gì?

– Sao… sao em đồng ý nhanh và dứt khoát vậy?

– Cái đồ ngốc này! Anh hỏi em đồng ý làm người yêu anh nhé, em đồng ý thì nói là đồng ý thôi. Hay là anh muốn em chần chừ và nói là cho em một khoảng thời gian để em suy nghĩ? Nếu vậy thì để em rút lại lời đồng ý khi nãy nhé!

– Không được! – Giờ thì Mạnh Toàn siết chặt tay Khánh Dương, cười rạng rỡ – Em đã nói ra lời đồng ý thì không thể rút lại được nữa rồi.

– Vậy sao anh còn bắt bẻ em?

– Tại em đồng ý dứt khoát quá làm anh như không tin vào những gì mình nghe được.

– Anh coi anh kìa, vẻ khéo ăn khéo nói hàng ngày biến đi đâu mất rồi? Lúc này trông anh cứ như một thằng ngốc ấy, buồn cười quá đi! – Khánh Dương cười khúc khích.

– Tại em làm anh bất ngờ và hạnh phúc quá đấy mà. Còn đứng đó mà cười anh! – Mạnh Toàn cười rạng ngời trong hạnh phúc – Nào, đưa tay đây anh đeo nhẫn vô cho!

Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn nhẹ nhàng được đeo lên ngón tay mình. Giá như cậu có tiền chắc chắn cậu cũng sẽ mua rồi trao cho Mạnh Toàn một chiếc.

– Đẹp lắm đó Khánh Dương! Em thích không?

– Dạ thích!

– Tốt rồi! Từ giờ trở đi em đã chính thức làm người yêu anh. Anh sẽ ở bên em, chở che cho em và sẽ mang lại cho em một cuộc đời hạnh phúc.

– Dạ! – Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay.

– Khánh Dương này, anh đã quyết định rồi.

– Quyết định gì anh?

– Anh đã quyết định không chơi bời lêu lổng nữa. Hôm qua anh đã xin được việc làm trong công ty cua đông lạnh xuất khẩu rồi. Từ mai trở đi anh sẽ đi làm, sẽ kiếm tiền nuôi em. Rồi mai mốt chúng ta sẽ mua nhà, sẽ ra ở riêng. Cả anh với em sẽ là một gia đình hạnh phúc.

– Ủa, vậy là mấy tháng trước anh nói với em là sẽ cho em biết tên người anh yêu vào đúng ngày sinh nhật em, vậy là anh tính toán cả rồi đó hả?

– Dĩ nhiên rồi, hoàng tử của anh!

– Anh cũng thật là tinh ranh quá đi, lựa chọn đúng ngày, đúng thời điểm để tỏ tình làm cho em từ chối không được.

– Hì hì! Không tinh ranh như vậy làm sao anh đánh cắp được trái tim em? Hỡi cậu bé Khánh Dương của cuộc đời anh?

– Mà anh đã hứa rồi đó nha, tuyệt đối không được chơi bời lêu lổng nữa đó.

– Ừ. Anh hứa mà! Vì tương lai của chúng ta anh phải đi làm, phải lo cho em chứ?

– Mạnh Toàn, anh yêu em nhiều đến bao nhiêu?

– Sao? Em còn chưa tin tình cảm của anh hả? Ừm… Anh yêu em rất nhiều, rất nhiều luôn. Nhiều như cát trên sa mạc, như nước dưới biển Đông vậy đó.

– Trả lời lãng xẹt. Em muốn anh nói chân thực kia.

– Thì anh yêu em rất nhiều. Vì em anh có thể nhảy vô hang hùm miệng sói. Vì em anh sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của anh.

Nghe Mạnh Toàn nói vậy, Khánh Dương mỉm cười. Trên đôi mắt tuyệt đẹp, những giọt nước mắt long lanh trào ra, chảy xuống má.

– Em sao thế? Sao lại khóc vậy? – Khẽ đưa tay lên má Khánh Dương lau đi những giọt nước mắt, Mạnh Toàn ngạc nhiên.

– Dạ không có gì. Tại em cảm động quá thôi.

– Em đúng là… Hạnh phúc quá cũng khóc, đau khổ quá cũng khóc. Anh thật hết hiểu nổi em.

– Dạ! – Khánh Dương mỉm cười.

– Nhân ngày tỏ tình thành công, em tặng anh một nụ hôn nhé!

“Chụt!” – Chưa để Khánh Dương kịp đồng ý Mạnh Toàn đã bất ngờ hôn lên má cậu một cái thật kêu.

– Ai da! Anh dám thừa nước đục thả câu nhé! – Khánh Dương hét lên.

– Hì hì! – Mạnh Toàn cười nham nhở – Anh thật là vô cùng hạnh phúc luôn ấy. Thôi, đợi anh đi tắm rồi anh chở em đi ăn. Phải ăn mừng chuyện vui này thật linh đình mới được. Chờ anh chút nhé! Yêu em nhiều lắm! Hoàng tử của anh!

– “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…” – Mạnh Toàn vừa bước vào phòng tắm vừa líu lo hát.

Mỉm cười, Khánh Dương đưa tay lên má, nơi nụ hôn của Mạnh Toàn vừa chạm tới, trái tim cậu rộn ràng một niềm vui.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN