Cầu Vồng Tình Yêu
Phần 18
Phát nói rồi nắm lấy tay Quân chực kéo đi nhưng Quân đã giật tay ra khỏi Phát:
– Cậu về đi, mình không về đâu. Tối nay mình sẽ ở lại đây.
– Cậu… cậu có biết nguyên ngày hôm nay tôi và bác Như lo lắng cho cậu như thế nào không? Nghe tôi đi mà Quân! Nghe tôi! Đi về!
Ngồi bên cạnh, tên thanh niên nhìn Phát, mỉm cười:
– Bạn thân hay người yêu mà quan tâm nhau quá vậy em kính cận đẹp trai? Yên tâm đi em, Quân ở đây sẽ không ai làm gì cậu ấy hết.
Không thèm để ý đến lời gã, Phát dùng cả hai tay lôi tay Quân:
– Đi về! Mình nói cậu mau về với mình! Nhanh lên!
– Mình không về! – Quân hét lên giật mạnh tay ra khỏi Phát làm Phát mất đà ngã nhào xuống bãi cỏ – Cậu hãy về đi mặc kệ mình!
– Tại sao cậu lại ương ngạnh và cứng đầu như thế hả Quân? Mau về đi! – Phát đứng lên kéo tiếp tay Quân –Cậu có biết ở đây nhiều tệ nạn và cạm bẫy lắm không? Mau đi về nhà với mình!
– Mình đã nói là cậu về đi! – Quân hét lên – Tệ nạn và cạm bẫy ư? Cậu là gì của mình mà cứ quan tâm tới đời riêng của mình như vậy? Mau về đi!
– Được! – Phát nhìn Quân đầy u uất – Nếu cậu không coi mình là bạn thân của cậu, nếu cậu không nghe mình khuyên răn, nếu mình không thể thuyết phục được cậu thì đêm nay mình cũng sẽ không về.
Phát nói rồi tức giận ngồi chen vào giữa Quân và tên thanh niên lạ. Chẳng hỏi chẳng rằng, cậu giật luôn điếu thuốc trên tay gã thanh niên rồi cho lên miệng hút.
Quân nhìn Phát sững sờ. Thế rồi:
“ Bét!” – Bàn tay Quân giáng mạnh xuống mặt Phát làm Phát ngã bổ nhào vào lòng tên thanh niên:
– Cậu định chọc điên tôi đó hả Phát? – Quân thét lên rồi giằng lấy điếu thuốc vứt xuống chân dày nát.
– Cậu hút được thì tôi cũng hút được. Cậu chẳng là gì của tôi mà cấm tôi không được hút – Phát gân cổ lên cãi trả.
– Đi về! – Quân hối rồi kéo tay Phát ra xe – Tôi nói là cậu mau đi về cho tôi! Nhanh! Đi về!
– Cậu bỏ tay ra! – Phát cũng hét lên – Tôi không về đấy! Để xem cậu làm gì được tôi.
Biết không thể mãi giằng co với Phát, Quân quay qua bảo gã thanh niên:
– Nhà anh ở đâu? Tối nay cho tôi ngủ nhờ được không?
– Được! Dĩ nhiên được! – Hắn mỉm cười.
– Ừ. Vậy chúng ta đi!
Nói rồi Quân và hắn đứng dậy bước ra ngoài công viên. Quân biết mình làm như vậy sẽ khiến Phát phải bỏ về.
Nhưng Phát chỉ đứng lặng nhìn Quân bỏ đi một hồi rồi cũng ngay lập tức chạy lại dắt xe đạp bám theo. Phát biết Quân đang dẫn thân vào nơi đầy nguy hiểm nên bản thân cậu không thể nào bỏ rơi Quân được.
Đi bộ khoảng hơn mười phút tên thanh niên dẫn Quân đến một con hẻm vắng vẻ. Dường như đây là dãy nhà bỏ hoang của người dân sau khi đã nhận tiền đền bù giải phóng mặt bằng của thành phố.
Tên thanh niên dẫn Quân đến một hiên nhà rộng rãi. Vẻ tối tăm yên ắng của nó làm cho Quân có cảm giác như mình đang lạc vào một nghĩa địa.
Ánh đèn pin le lói rồi từ trong mái hiên, gần chục đối tượng khác lồm cồm bò ra. Một giọng nói vang lên khe khẽ:
– Đại ca! Đại ca về rồi hả đại ca?
– Ừ. – Tên đại ca cũng là tên thanh niên đi với Quân trả lời.
– Đại ca! Sao hôm nay đại ca đi lâu thế? Đại ca có lấy được hàng cho bọn em không? – Một tên khác chạy ra trước mặt tên đại ca vồn vã vẻ thèm thuồng.
– Có. Nhưng điều quan trọng là chúng mày có đủ tiền không đã.
– Có! Có! – Tất cả đám người kia đều đồng thanh rồi vội vã móc tiền ở trong người.
Bây giờ thì Quân hiểu đây chính là điểm tụ tập của dân chơi ma túy. Biết không nên dính dám gì tới chuyện ở đây, cậu nhẹ nhàng quay lưng bước.
Nhưng:
– Đi đâu vội vã thế chú em? – Bả vai Quân bị bàn tay gã đại ca bóp chặt – Đã đến đây rồi thì vô thưởng thức một chút rồi hãy về. Anh chiêu đãi, coi như một chút lòng mến khách của anh!
Chưa nói dứt câu Quân đã bị hắn xô ngã nhào ra đất. Cậu kêu lên:
– Không! Tôi không muốn! Hãy để cho tôi đi!
Gã lại gần bên Quân mỉm cười:
– Thì cứ làm một chút đã rồi hãy đi. Anh có nói sẽ giữ chú ở lại đây suốt đêm đâu mà sợ?
– Chúng mày! – Gã ra lệnh – Khoan hãy tiền nong với hàng hóa đã, giúp tao giữ chặt thằng này. Đêm nay tao phải cho nó vào đời mới được.
Sau câu nói đó, đồng loạt con nghiện đều xông thẳng vào Quân. Kẻ giữ tay, kẻ giữ vai, kẻ giữ chân làm Quân không thể nào nhúc nhích.
Một con nghiện khác rút điện thoại bật đèn soi cho tên đại ca. Sắc mặt trắng bệch sợ hãi, Quân thấy hắn lấy ở trong bóp ra một bơm kim tiêm đầy ma túy.
– Để anh chích cho chú một liều. Một liều nhẹ thôi nhưng đảm bảo chú sẽ có được giây phút đỉnh điểm của sự tuyệt vời trong hoan lạc. Rồi sau tối nay chú sẽ mãi nhớ tới nó. Khi ấy chú cứ tới đây, anh sẽ là nhân viên phục vụ tận tình cho chú.
– Không! Không! – Quân nhìn bơm kim tiêm trong tay hắn, la lối và vùng vẫy – Đừng! Đừng! Cứ tôi với! Cứu tôi với! Mau thả tôi ra! Làm ơn! Đừng! Đừng! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
– La đi! La đi chú em! Ở đây biệt lập hoàn toàn với khu dân cư, chỉ có chuột và gián, sẽ không ai có thể cứu được chú em đâu.
– Không! Không! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
– Các người hãy mau thả cậu ấy ra! – Trong bóng tối giọng Phát vang lên lanh lảnh. Quân và tên đại ca giật mình nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Nụ cười mừng vui trên môi Quân vừa xuất hiện ngay lập tức tắt ngấm khi cậu ý thức được sự xuất hiện của Phát lúc này. Chỉ có một mình Phát, điều đó đồng nghĩa với việc Phát sẽ chẳng giúp ích gì được cho cậu, ngược lại Phát còn phải đương đầu với một mối nguy hiểm vô cùng lớn.
– Phát! Cậu đến đây làm gì? Mau về đi! – Quân cố sức vùng vẫy và hét lớn.
Nhưng Phát vẫn bình thản đứng đó, nhìn thứ đồ bẩn thỉu trên tay gã đại ca và ra lệnh:
– Tôi đề nghị anh đáp ngay thứ đồ chơi chết người trên tay anh đi ngay lập tức!
– Ôi! Không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà có tới hai con mồi lận tự dẫn xác đến chỗ anh như thế này vậy nhỉ? – Tên đại ca mỉm cười nhìn Phát khi đã nhận ra Phát chính là cậu bé kính cận vừa nãy trong công viên – Sao? Theo bạn đến tận đây cơ à? Được! Đã đến đây rồi thì vô làm một chút đi chú em kính cận đẹp trai!
Hắn vừa nói vừa chậm rãi tiến dần về phía Phát. Theo phản xạ, Phát từng bước, từng bước lùi dần về phía sau.
– Phát! Mặc kệ mình! Mau chạy đi! – Quân hét lớn với tất cả sự sợ hãi và lo lắng cho Phát.
– Tôi cảnh cáo anh mau đáp ống bơm kim tiêm trên tay anh xuống bằng không công an sẽ không tha cho anh đâu.
– Công an? Ha ha ha ha! Chú nhóc dọa anh đó hả? Ôi anh sợ quá! Sợ quá đi mất! Ha ha ha ha!
– Tôi không có giỡn với anh đâu – Phát nghiêm mặt – Tôi đã gọi điện báo cho 113. Anh hãy cẩn trọng trước khi sự việc quá muộn. Một lần nữa tôi nghiêm túc đề nghị anh đáp ống bơm kim tiêm trên tay anh đi và thả bạn tôi ra ngay lập tức!
– Được! – Viu! Chiếc ống bơm trên tay hắn đáp thẳng vào một góc nhà gần đó – Anh đáp đi rồi đó, bây giờ thì chú em đã hài lòng chưa?
– Tốt! – Phát thở nhẹ một chút khi món đồ chơi chết người trên tay hắn đã bị đáp ra xa – Bây giờ anh hãy mau thả bạn tôi ra đi!
Thật sự Phát cũng không thể nào ngờ tới tên đại ca này lại đáp ống bơm kim tiêm đi một cách dễ dàng như vậy. Linh cảm dường như hắn đang có một ý đồ gì khác, cậu thận trọng lùi dần, lùi dần về phía sau.
– Rồi! Bạn chú em anh nhất định sẽ thả mà không gây ra cho cậu ấy một chút tổn thương nào hết, chú em chịu chưa? – Nụ cười vẫn ngự trị trên khuôn mặt choắt như mặt cáo, hắn từng bước, từng bước tiến về phía Phát như con hổ chực vồ mồi – Chú em nhắc đến công an làm anh sợ quá!
– Anh… Anh mau dừng lại! – Phát ra lệnh cho gã trong sắc mặt không tránh khỏi sợ hãi – Anh… Anh mau dừng lại cho tôi!
Nhưng lời ra lệnh lần này của Phát không có tác dụng. Hắn vẫn từng bước, từng bước tiến dần về phía cậu.
– Hả? Công an! – Hắn bất chợt kêu lên khiếp đảm. Phát mừng vui quay ngoắt lại đằng sau.
“ Khự!” – Nhanh như một con sóc, gã lao tới ôm chặt lấy Phát từ phía sau. Giật mình, Phát cuống cuồng la hét và vùng vẫy nhưng tất cả đã quá muộn trước vòng ôm cứng như sắt thép của gã đại ca.
– Mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Anh định làm gì? Mau thả tôi ra!
Mặc kệ Phát la hét và vùng vẫy, gã đại ca mỉm cười luồn tay xuống hai chân Phát, bế bổng cậu lên hứng hở bước vào trong.
– Thả tôi ra! Thả tôi ra! Anh định làm gì vậy? Thả tôi ra! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
– Mau thả cậu ấy ra! – Quân cũng điên cuồng gào thét và vùng vẫy – Đừng có hại cậu ấy! Mau thả cậu ấy ra! Muốn tiêm chích hay làm gì tôi tùy ý các người! Mau thả cậu ấy ra! Mau thả cậu ấy ra!
– Thả tôi ra! Thả tôi ra! Anh định làm gì vậy? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra đi mà! – Giọng la hét của Phát yếu dần pha chút gì đó có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Chẳng nói chẳng rằng, gã đại ca thô bạo đặt Phát nằm xuống hiên nhà, hai tay túm lấy chiếc áo sơ mi của cậu, nghiến răng xé mạnh. Cả hàng cúc áo bung ra bắn tung tóe trong bóng tối.
– Không! không! Phát bật khóc nức nở trước tình trạng của bản thân – Đừng! Đừng làm thế! Tôi xin anh! Đừng! đừng!
Cả thân hình Phát ngay lập tức bị gã đại ca đè chặt xuống. Cố gắng làm tất cả những gì có thể: vùng vẫy, la hét, cấu xé, cào cắn nhưng tất cả với cậu đều vô dụng trước sự thèm thuồng tột độ của con thú dữ.
– Thả tôi ra! Đừng! Đừng! Ưm… ưm…
Cặp môi mềm mại của Phát đã bị cái miệng thô bạo của gã khóa chặt lấy không thương tiếc. Cái lưỡi bẩn thỉu hôi hám của gã điên cuồng liếm mút rồi sục sạo khắp mọi ngóc ngách trong vòm miệng Phát, nhơ nhớp và đầy tởm lợm.
– Thả cậu ấy ra! Thằng bệnh hoạn! – Quân hét lên vang trời vang đất – Thả cậu ấy ra! Thằng đê tiện! Thằng bệnh hoạn đầy bẩn thỉu!
Một tay ghì chặt lấy hai tay Phát lên trên đầu, tay còn lại gã phũ phàng nắn bóp, nhào nặn khắp bụng, khắp ngực Phát không thương tiếc. Nhục nhã, đau đớn, Phát thực sự muốn cắn lưỡi chết quách đi trong cơ sự này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!