Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh
Chương 15: Anh chàng đẹp trai tốt bụng
Edit: Beom, Cá Cháp
Beta: Cá Cháp
Ôn Dư chỉ cho bản thân ba giờ đồng hồ, trước sáu giờ cô phải có mặt tại khách sạn. Tuy biết là buổi tối Tưởng Vũ Hách còn có tiệc nhưng về sớm một chút cũng yên tâm hơn.
Ôn Dư bắt một chiếc xe, đầu tiên gọi cho Chu Việt, sau đó đến thẳng căn hộ ở đường Phú Sâm.
Đây là căn hộ duy nhất còn sót lại dưới danh nghĩa của cô, cũng là nơi cô sống trước khi xảy ra chuyện không may kia.
Hiện tại Ôn Dịch An đang ở đó.
Nghĩ đến việc sớm được gặp lại ba, cô cũng không biết cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì.
Có chút chờ đợi, xen lẫn cảm giác giống như nhớ nhà.
Sau tất cả, cuối cùng hai ba con cũng có dịp ngồi với nhau, tiếp thu hiện thực bị phá sản.
Mười phút sau, xe dừng ở căn hộ số 2 ở đường Phú Sâm.
Chỗ này là chung cư cao cấp xa hoa rất nổi tiếng của Giang Thành.
Cà thẻ cư dân, Ôn Dư thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc bảo vệ.
Cô không nói gì, chỉ cười cười với bảo vệ rồi đi vào nhà.
Ngón tay đặt trên khóa vân tay, “Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra.
Rõ ràng bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu gay gắt nhưng trong nhà lại âm u đến lạ. Rèm cửa không kéo ra hết nên ánh mặt trời không thể chiếu vào, nhìn có chút áp lực.
Một người đàn ông đang đứng ở ban công, trên tay cầm chậu nước đang tưới hoa.
Ông hơi cúi người, thân hình gầy gò. Ôn Dư mấp máy môi, nhẹ gọi: “Ba?”
Thân hình già cả hơi dừng lại, xoay người: “Dư Dư?”
…
Mặc dù Ôn Dư rời đi chưa tới một tháng, nhưng nghiêm túc suy xét cũng coi như cô và Ôn Dịch An đã hai ba tháng chưa gặp mặt.
Trước đây Ôn Dư hoàn toàn không biết gì về chuyện công ty có nguy cơ phá sản, thậm chí cô còn đi Paris mua sắm.
Khi ấy cô muốn tìm một vài hạng mục để tự mình đầu tư, bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Cô khá xem trọng một nhãn hiệu thời trang, nhưng vì bất đồng ý kiến nên lại thôi.
Sau khi trở về không lâu thì một loạt chuyện xấu ùn ùn kéo tới.
Đã từng có dáng vẻ uy phong lẫm liệt, ba cô hiện giờ đã mất đi khí phách hăng hái của ngày xưa, tinh thần sa sút.
“Sao con lại về đây?” Ôn Dịch An rất bất ngờ: “Ba đã nói là khoảng thời gian này con đừng về mà?”
Ôn Dư miễn cưỡng cười cười khoác tay ông: “Thì tại vì con nhớ ba đó.”
Cô đỡ ba vào nhà, thuận tay kéo hết rèm cửa ra:
“Ba ở nhà một mình, con không yên tâm.”
Ôn Dịch An thở dài, lắc đầu: “Về làm gì không biết? Con còn trẻ, những thứ xem thường kia sao con chịu nổi đựơc?”
Ôn Dư biết cả đời cha mình ngoan cường, ngày trước ly hôn với mẹ hình như do kinh tế trong nhà có vấn đề. Ông vẫn luôn muốn kiếm thật nhiều tiền, rất rất nhiều tiền.
Cứ như vậy vài chục năm, bỗng nhiên từ trên cao ngã xuống, người đã tuổi trung niên, đả kích lớn như vậy rất khó tiếp thu nổi.
Ôn Dư hiểu hết.
“Con mới không để ý đâu.” Ôn Dư kéo cánh tay Ôn Dịch An, nhẹ nhàng nói: “Con gái ba là ai chứ? Ai dám xem thường con hẳn là muốn mù mắt phải không?”
“Ừ, ừ, ừ.” Ôn Dịch An cũng miễn cưỡng cười theo cô: “Đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình, những người bạn trước kia của con chỉ có Vưu Hân thật lòng, ba ngày thì hai ngày tới thăm ba.”
Nói xong ông ngẩng đầu, trong nháy mắt sửng sốt: “Mũi con bị sao thế?”
Vội vội vàng vàng đến, Ôn Dư quên luôn việc gỡ băng dán cá nhân trên mũi xuống, bây giờ không thể nói với ba là mình bị tai nạn được, làm như vậy sẽ khiến ông càng áy náy.
Không được.
Ôn Dư cười chọc chọc chóp mũi, không tim không phổi nói: “Con không sao, không cẩn thận nên ngã thôi.”
Có lẽ là cảm xúc tươi cười của con gái lây sang ông, ông cũng hòa hoãn một chút, kéo Ôn Dư tới hỏi:
“Ba vẫn luôn thắc mắc, người bạn của con làm gì ở Bắc Kinh, ba có biết không?”
Ôn Dư tránh né, nói qua loa lấy lệ: “Người ta mở công ty nhỏ, con theo người ta học tập, cũng tốt cho gây dựng sự nghiệp trong tương lai.”
Ôn Dịch An vui mừng gật gật đầu, một lát lại lắc đầu, “Quên đi, vẫn là đừng gây dựng sự nghiệp, con là con gái, hiện tại ba đã như vậy, cũng không giúp được gì cho con. Bằng không…”
Ôn Dịch An trầm mặc một lát, “Tìm người kết hôn đi.”
“?” Ôn Dư giống như vừa nghe chuyện cười, “Ba, con mới 22 tuổi, trẻ như vậy thì kết hôn với ai? Hơn nữa ba đã thấy đức hạnh của Thẩm Minh Gia rồi, đàn ông một chút đều không đáng tin cậy.”
“Thằng nhỏ Thẩm Minh Gia kia không đáng tin cậy, nhưng có một người tuyệt đối đáng tin cậy.” Ôn Dịch An hơi nâng giọng, lời nói khẳng định, nói tới đây thế nhưng trên mặt có chút ý cười.
Ôn Dư nhíu mày: “Ai ạ?”
“A Việt đó.”
“…”
Hồi nãy tinh thần của ba còn sa sút, bây giờ đã sôi nổi. Giống như những người ba mẹ khác, đột nhiên nói một tràng như máy hát: “Lâu như vậy, Chu Việt vẫn luôn hết lòng hết dạ ở cạnh ba. Hiện tại những chuyện khắc phục hậu quả ở công ty đều do cậu ấy xử lý. Người ta tốt nghiệp bằng nghiên cứu sinh của đại học nổi tiếng, trong nhà cũng là dòng dõi thư hương, con kết giao với cậu ấy tuyệt đối không có hại.”
Ôn Dư: “…”
Ôn Dịch An vỗ nhẹ tay con gái, “Thật ra nếu chúng ta không phá sản, ba cũng muốn tác hợp hai người, đứa nhỏ A Việt này thật sự không tồi, có học thức, người cũng khiêm tốn ổn trọng, hơn nữa ——”
“Ba.” Ôn Dư trực tiếp đánh gãy lời Ôn Dịch An, dừng một chút: “Nhưng hiện tại chúng ta đã phá sản.”
Ý tứ Ôn Dư rất rõ ràng——
Ba cảm thấy chúng ta xứng, đó là lúc trước.
Hiện tại chúng ta, khả năng trèo cao không nổi.
Con gái một lời chọc đến chỗ quan trọng, Ôn Dịch An cũng ảm đạm.
“Ừm.” Ông lẩm bẩm nói.
Lúc này chuông cửa vang lên, nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Chu Việt mang theo mấy túi nguyên liệu nấu ăn tới.
Nhìn thấy Ôn Dư cậu gật đầu, “Tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thật ra Ôn Dư và Chu Việt không tính là quen thuộc, trước đây có gặp qua vài lần đều do công việc của ba. Thậm chí Ôn Dư cũng chưa từng nghiêm túc đánh giá thư ký này trông như thế nào.
Hôm nay xem như thấy được.
Mặc sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng, xứng với khí chất của dòng dõi thư hương, thanh suốt như ngọc, sạch sẽ sáng sủa.
Ôn Dư cũng gật đầu, “Đã lâu không gặp thư ký Chu, rất cảm ơn cậu đã chăm sóc ba tôi trong khoảng thời gian này.”
Chu Việt nhẹ nhàng cười một cái, “Đúng là, tôi tốt nghiệp đi theo Ôn tổng ở Hoa Độ, đã thành thói quen.”
Ôn Dư ừ một tiếng, xem như kết thúc chào hỏi, “Vậy… Đưa văn kiện cần ký cho tôi đi.”
“Vâng.”
Ôn Dư cầm văn kiện trở lại phòng mình.
Tuy rằng cô không ở đây, nhưng phòng được dọn dẹp rất chỉnh tề. Khăn trải giường hình như đã đổi cái mới, giữa gối đầu còn để thú bông phim hoạt hình cô thích nhất.
Mọi thứ ở đây đều quá quen thuộc, nhưng lại trở nên xa lạ không rõ.
Trong phòng để quần áo, những cái túi xách cô từng mua vẫn còn, mỗi một cái đều là hàng xa xỉ, phiên bản giới hạn.
Ngón tay Ôn Dư xẹt qua từng cái, giống như tạm biệt những xa hoa trong quá khứ, bùi ngùi nhưng cũng cảm thấy may mắn —— cho dù phá sản, những thứ này của cô vẫn tạm thời giúp ba không quá chật vật.
Tuy hồi nãy nói chuyện với ba không có xuất hiện những hình ảnh khổ sở như trong tưởng tượng. Nhưng Ôn Dư rất rõ ràng, Ôn Dịch An và cô, đều đang cố gắng căng ra một gương mặt tươi cười đối diện với nhau, không muốn làm đối phương lo lắng.
Ôn Dư thở dài, ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy ra văn kiện Chu Việt đưa, ký từng cái một.
Thời điểm ký xong đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, cô không cẩn thận đụng trúng một cái bình nhỏ trên bàn, rũ mắt nhìn xuống mới phát hiện ——
Đây là nước hoa lúc trước cô mua tại một xưởng thủ công nhỏ ở Paris. Đêm đó khi đi tham gia hội âm nhạc, cô còn đặc biệt phun qua, mùi hương rất thơm.
Đồ vật trong phòng Ôn Dư không mang đi, cũng không có ý định mang đi.
Nhưng chút hương thơm này, không hiểu sao Ôn Dư không muốn bỏ lại.
Một lát sau, cô dứt khoát cầm lên đặt trong túi áo khoác ngoài.
Coi như là giữ lại một tín vật của quá khứ, làm kỷ niệm.
Trở lại phòng khách, vậy mà Chu Việt đã làm xong một bàn đồ ăn.
Chay mặn phối hợp, bốn món một canh.
“Ôn tổng nói cô thích ăn thịt thăn chua ngọt, đây là lần đầu tiên tôi làm, có thể hương vị chưa tốt.” Chu Việt nói, kéo ra ghế dựa cho Ôn Dư, “Hy vọng tiểu thư ăn xong cho chút ý kiến.”
Ôn Dư: “…”
Ôn Dịch An đã ngồi vào bàn, cũng tiếp đón Ôn Dư: “Ngồi xuống, thất thần làm gì.”
Ôn Dư giao văn kiện cho Chu Việt, trầm mặc một lúc, mới nhẫn tâm nói: “Ba, con không có thời gian ăn cơm với hai người, tối nay máy bay của con sẽ trở về Bắc Kinh.”
Ôn Dịch An sửng sốt, “Mới trở về lại muốn đi?”
Ôn Dư cẩn thận gật đầu.
Ôn Dịch An buông đũa, vài giây không nói chuyện.
Nội tâm Ôn Dư cũng giãy giụa.
Đã 5 giờ 40, nhưng buổi tối Tưởng Vũ Hách còn có tiệc.
Ở lại thêm nửa tiếng chắc là… Không sao nhỉ?
Ôn Dư không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của ba, nếu ngay cả một bữa cơm cũng không thể ở lại ăn xong, cô trở về có ý nghĩa gì.
Tăng thêm càng nhiều thất vọng cho người khác sao.
Không quản nhiều như vậy được.
Ôn Dư ngồi xuống, tươi cười kẹp lên một miếng thịt thăn nhỏ: “Con thử tay nghề của thư ký Chu rồi đi cũng được.”
Hai người đàn ông đồng thời nở nụ cười.
…
Ôn Dư chưa từng ăn một bữa cơm ngắn và ấm áp như vậy với ba.
Thời điểm rời đi, trạng thái Ôn Dịch An tốt hơn rất nhiều so với lúc Ôn Dư trở về, “Yên tâm đi, một mình ba vẫn ổn. Đúng rồi, thay ba chào hỏi người bạn kia, nói là lần sau đích thân ba tới Bắc Kinh cảm ơn người ta đã chăm sóc con.”
Ôn Dư mơ hồ đáp ứng.
Chu Việt đưa Ôn Dư đưa đến cổng chung cư, thấy cô sốt ruột gọi xe, nói: “Nếu không tôi đưa cô đi, cô cũng biết bây giờ là thời điểm tan tầm, rất khó bắt xe.”
Đã 6 giờ rưỡi, Ôn Dư không dám tiếp tục trì hoãn, do dự một lát thì đồng ý với ý kiến của Chu Việt.
Xe của Chu Việt là một chiếc SUV, buồng xe rộng rãi sáng sủa, giống với cậu ấy, ở chung rất thoải mái.
Ôn Dư thắt chặt dây an toàn: “Làm phiền thư ký Chu rồi.”
Chu Việt sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười nói, “Tôi cảm giác hình như tiểu thư đã thay đổi.”
“Phải không.” Ôn Dư nhếch môi tự giễu nói, “Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, hiện tại tôi cũng không phải tiểu thư gì, gọi tên của tôi đi.”
“Được.” Chu Việt dừng một chút, mới từ giữa môi nhẹ nhàng trịnh trọng đọc lên tên: “Ôn Dư.”
Ôn Dư không chú ý cảm xúc chuyển biến vi diệu của cậu trong hai chữ kia, nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện này làm phiền cậu được không?”
Chu Việt: “Cô nói đi.”
“Cậu tìm cửa hàng đồ second-hand, giúp tôi bán hết túi xách trong phòng quần áo đi. Bây giờ giữ chúng lại cũng không có chỗ dùng, cậu cứ bán đi, xem có thể đổi bao nhiêu tiền. Cùng lúc nếu như công ty còn thiếu nợ thì sung vào công quỹ, mặt khác…”
Ôn Dư suy xét tìm từ, vài giây sau mới nói: “Tiền lương lúc trước của cậu là bao nhiêu, bây giờ tôi thay ba trả cho cậu.”
Ôn Dư không muốn thiếu nợ nhân tình.
Cô cũng hy vọng với sự sắp xếp này, Chu Việt có thể hiểu ý tứ và lập trường của cô.
Chu Việt trầm mặc một lát, không cự tuyệt: “Được.”
“Cảm ơn.” Ôn Dư không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhìn con đường trước mặt hỏi: “Còn bao lâu thì đến?”
“Nhanh, rẽ qua giao lộ kia là tới nơi.”
Ôn Dư nghe xong lập tức bảo dừng, “Tôi xuống xe ở đây, cậu không cần tiễn tới cửa.”
Chu Việt sửng sốt, “Vì sao?”
“Không tiện lắm.” Ôn Dư cởi dây an toàn, “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
“…”
Chu Việt bị Ôn Dư làm cho có chút không kịp trở tay, thấy người đã xuống xe, thoáng nhìn qua, thấy Ôn Dư làm rơi một bình nước hoa nhỏ tại chỗ ngồi.
Vội xuống xe đuổi theo, “Ôn Dư!”
Ôn Dư quay đầu lại.
“Đồ vật của cô bị rơi.”
Ôn Dư thấy là nước hoa, xoay người nhận lại rồi bỏ vào túi, “Cảm ơn, tôi đi trước.”
“Cô không sao chứ?” Chu Việt không yên tâm hỏi một câu.
“Không có việc gì, tôi đang vội thôi, tạm biệt.”
Vừa dứt lời, thời khắc Ôn Dư xoay người lại, không hiểu sao trực giác của cô cảm nhận được một bóng người cực kì quen thuộc.
Cao lớn, màu đen, mang theo một tia nguy hiểm đang tới gần.
Nhịp tim đột nhiên tăng lên, rõ ràng biết có thể là người nào đó, Ôn Dư vẫn mù quáng hy vọng trong lòng chỉ là ảo giác của mình.
Nhịp tim nhảy đến cổ họng, Ôn Dư chậm rãi xoay người, sau khi thấy rõ người trước mặt, sau lưng cô đột nhiên lạnh ngắt——
Cô thấy rõ ràng, trên con đường cách cô không đến 20 mét, Tưởng Vũ Hách bước xuống từ một chiếc xe.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, một bàn tay nặng nề đặt lên cửa xe.
Bây giờ đang đi về phía mình.
… Đúng là Tu La Tràng nói đến liền đến.
Ôn Dư cảm giác máu trong cơ thể nhanh chóng bắt đầu chảy ngược, dồn lên đầu óc trống rỗng của cô, không biết làm sao, cả người cứng đờ đứng ở chỗ đó.
Chu Việt chú ý tới sự khác thường của cô: “Cô làm sao vậy?”
Thấy Tưởng Vũ Hách cách mình càng ngày càng gần, chân Ôn Dư mềm một chút, liều mạng giữ chút bình tĩnh cuối cùng thấp giọng nói với Chu Việt:
“Đừng nói chuyện, đợi lát nữa cho dù phát sinh bất cứ cái gì cũng đừng nói quen biết tôi, tôi nói gì cậu đều phải làm theo, nghe thấy không?”
Chu Việt cái hiểu cái không, chưa kịp tiêu hóa ý tứ của Ôn Dư là gì, nghe thấy cô kêu một tiếng: “Anh trai, em ở chỗ này!”
Chu Việt: “…?”
Anh trai?
Tầm mắt nhìn theo ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tưởng Vũ Hách đi đến trước mặt.
Anh đứng yên, ánh mắt quét qua giữa Ôn và Chu Việt ——
“Đi đâu.” Giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại cảm giác được sự áp bách và nặng nề.
Cảm xúc Ôn Dư nhanh chóng chuyển biến, toàn bộ những thần sắc khẩn trương vừa nãy đã biến mất không thấy, giờ phút này cô nghiêm chỉnh bày ra vẻ lòng còn sợ hãi, nghĩ mà sợ:
“Thật xin lỗi anh trai, em và anh Lệ Bạch đang ở Giang Kiều thì bị lạc đường. Trên người em không có tiền, đi theo bản đồ trở về khách sạn lại đi nhầm đường, may mắn gặp anh chàng đẹp trai tốt bụng này cho em đi nhờ một đoạn.”
Diễn trò nhất định phải diễn cho xong, Ôn Dư nói xong xoay người đối diện với Chu Việt, “Thật làm phiền cậu rồi, không thì chúng ta thêm WeChat đi, lát nữa tôi chuyển tiền xe cho cậu.”
Sau đó cô còn đặc biệt tươi cười ý vị ám chỉ ——
Thông minh lên đại ca ơi! Nhìn ánh mắt tôi này!
Hôm nay tôi có phải phơi thây ngoài đường hay không đều dựa vào suy nghĩ của cậu đó!
Nghĩ kỹ rồi lại mở miệng!
Chu Việt không nhúc nhích.
Tầm mắt cậu còn dừng trên người người đàn ông được Ôn Dư gọi là “Anh trai”.
Mà Tưởng Vũ Hách cũng đang lạnh lùng nhìn cậu.
Đánh giá, dò xét, cảnh giác… Tất cả những thông tin lộ ra trong mắt anh đều vô cùng thiếu thiện cảm.
Không khí vi diệu cứng đờ ở chỗ này, Ôn Dư bất an tới cực điểm, huyệt thái dương nhảy loạn thình thịch, trong lòng giống như đang nấu một nồi nước sôi.
Cô đang lo lắng nên chủ động nói thêm gì đó không ——
Chu Việt cười cười thật nhẹ, lấy điện thoại ra: “Được.”
Ôn Dư phút chốc nhẹ nhàng thở ra, tích cực nói: “Vâng vâng, để tôi quét cậu.”
Chu Việt phối hợp mở ra mã QR của mình.
Nhưng ngay lúc Ôn Dư đưa điện thoại qua, Tưởng Vũ Hách lại kéo cổ tay cô, rất mạnh mẽ kéo người về phía mình.
Đầu anh hơi nghiêng, phân phó Lệ Bạch bên cạnh : “Đi đưa tiền đi.”
Sau đó mới nhìn Ôn Dư liếc một cái, gì cũng chưa nói, một đường túm tay nhét người vào trong xe.
Ôn Dư: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!