Lời Nguyền Lâu Lan
Chương 33
Diệp Tiêu đi đến bên ngoài căn lầu nhỏ. Anh đi vòng quanh một lượt, ở phía sau căn lầu, anh phát hiện thấy có một cửa sau, anh đứng trước cánh cửa ngắm nghía hồi lâu, rồi gật gật đầu.
Anh lại đi đến dưới hàng cây, đến tận phía ngoài cửa sổ phòng Giang Hà chết. Anh cúi xuống, xem xét kỹ lưỡng đám đất bên dưới cửa sổ, dưới đất có vết bùn trên cỏ. Anh phát hiện hai dấu chân mờ mờ, do có cỏ nên những dấu chân này rất mờ. Nhưng anh vẫn bứng đám đất có hai dấu chân để đem về Sở lấy mẫu thạch cao.
Anh lại trở về căn lầu nhỏ.
Diệp Tiêu nhìn thấy Lâm Tử Tố. Anh tiến hành xét hỏi một mình trong một gian phòng. Trước tiên anh đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt từ đầu đến chân, nhận thấy ánh mắt của Lâm Tử Tố luôn luôn tìm cách lẩn tránh, sau đó anh hỏi:
– Anh Lâm, gần đây anh có thân thiết với Giang Hà, Hứa An Đa và Trương Khai không?
– Có, rất thân thiết! Tôi và bọn họ quan hệ cá nhân rất tốt, trong công tác cũng rất ăn ý, đối với cái chết của họ, chúng tôi đều cảm thấy rất thương tâm! – Lâm Tử Tố trả lời rất đúng phép tắc.
– Đã đành là anh với họ rất thân nhau, thế anh nhận thức thế nào về nguyên nhân cái chết của họ?
– Điều này…
Lâm Tử Tố bỗng dừng lại, anh ta cúi đầu nghĩ một lúc, rồi nói:
– Có thể là áp lực công việc quá lớn, anh xem, hoàn cảnh công việc của chúng tôi, quanh năm suốt tháng tiếp xúc với những hiện vật văn hoá khai quật, về tâm lý có thể có vấn đề, về cơ thể có thể mắc một số bệnh.
– Anh Lâm cũng hiểu về tâm lý học à?
Lâm Tử Tố vội vàng lắc đầu:
– Không, không, tiện mồm nói thôi!
Diệp Tiêu nhìn đôi mắt anh ta bằng con mắt lạnh lùng, rồi anh chuyển đề tài:
– Nghe nói, trước khi Giang Hà chết một tháng, Viện các anh đã từng đến miền tây tiến hành khảo cổ một lần, đúng không?
– Đúng rồi, có chuyện gì ạ?
Diệp Tiêu quan sát nét mặt của Lâm Tử Tố, hy vọng có thể đoán biết được điều gì đó qua câu nói của đối phương, anh tiếp tục hỏi:
– Tôi rất muốn biết chi tiết chuyến khảo cổ ấy, hãy nói cho tôi biết, các anh đi mấy người?
– Tổng cộng có năm người, Viện trưởng Văn, Giang Hà, Hứa An Đa, Trương Khai và tôi.
Diệp Tiêu nhìn anh ta bằng ánh mắt lạ lùng, sau đó lạnh lùng nói:
– Như vậy, tính đến nay, trong Viện anh đã chết ba người rồi, đều là những người tham gia lần khảo cổ ấy, mà trong năm người, bây giờ chỉ còn lại anh và Viện trưởng Văn là chưa xảy ra chuyện thôi.
Diệp Tiêu bất ngờ chuyển đề tài:
– Anh có thể nói rõ về chuyến khảo cổ ấy không?
– Việc này à, cũng chẳng có gì đáng nói, thực ra Viện trưởng Văn của chúng tôi là một người rất có tinh thần trách nhiệm, ông luôn quan tâm theo dõi các hiện tượng đào trộm văn vật ở các địa phương trong toàn quốc. Mỗi lần tin tức này truyền đến, ông đều tỏ ra lo lắng, buồn phiền. Hai tháng trước, Viện trưởng Văn triệu tập mấy cán bộ nghiệp vụ chúng tôi, nói ở sa mạc phía tây vừa có vụ đào trộm di vật. Lúc đó Giang Hà rất xúc động, cậu ấy chủ động đề nghị với Viện trưởng, yêu cầu được đi bảo vệ di sản di vật ấy, ôi, tuổi trẻ mà, chỉ là kích động nhất thời. Nhưng chúng tôi không ngờ, Viện trưởng Văn lại đồng ý với đề nghị của Giang Hà, còn quyết định Viện sẽ thành lập đội cùng với bộ phận di vật địa phương tổ chức khai quật cấp cứu.
Diệp Tiêu chau mày:
– Thế nào gọi là khai quật cấp cứu?
– Đó là sau khi phát hiện di chỉ di vật bị phá hoại, để bảo vệ di chỉ không tiếp tục bị phá hoại nữa, nhằm cứu lấy những di vật còn lại nên phải tiến hành khai quật. Nơi chúng tôi đến là một ngôi mộ cổ. Nó đã bị phá một ít, nhưng may là phần trong của mộ cổ này vẫn còn nguyên vẹn. Có thể là trong quá trình đào mộ, bọn trộm ăn chia không đều đã nảy sinh lục đục nên ngôi mộ thoát được một kiếp nạn. Tiếp đó, chúng tôi bắt đầu công tác khai quật bình thường, do điều kiện ở đó cực kỳ khắc nghiệt, lại thiếu một số thiết bị cần thiết, nên phải kéo dài gần một tháng mới xong.
– Kết quả như thế nào?
– Chúng tôi làm khảo cổ không phải là đi đào báu vật, mấu chốt là làm thế nào trong khi khai quật phát hiện được những thông tin quan trọng, cung cấp những hiện vật cụ thể cho việc nghiên cứu lịch sử. Sao, cảnh sát Diệp cũng hứng thú với việc này à?
– Không, chỉ tiện thì hỏi thôi! Anh Lâm, cảm ơn sự phối hợp của anh, anh có thể về được rồi!
Lâm Tử Tố gật đầu, nhưng khi đi đến cửa, bỗng quay lại nói:
– Xin lỗi, cảnh sát Diệp, về việc này, xin anh đừng nói với Viện trưởng Văn. Bởi vì ông ấy không muốn chúng tôi làm to chuyện, lần khảo cổ này là do Viện chúng tôi chủ trương, không được cấp trên phê duyệt, cho nên chỉ bí mật tiến hành. Nhưng anh nên tin rằng Viện trưởng chúng tôi không có ý đồ cá nhân gì đâu, ông ấy làm vậy cũng chỉ là để bảo vệ di vật quốc gia mà thôi.
– Tôi hiểu rồi, anh về đi!
Trong phòng chỉ còn lại mình Diệp Tiêu, anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!