Thời Đại Phóng Túng - Chương 20: Bắt đầu hành trình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Thời Đại Phóng Túng


Chương 20: Bắt đầu hành trình


Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

*****************

Tưởng Ngưng Hựu cảm thấy rất may mắn vì anh trai cô không bị hãm trong ôn nhu hương suốt một tuần lễ, trước khi kết thúc môn học một ngày, cuối cùng cô cũng lấy lại được sách giáo khoa.

Tưởng Ngưng Hựu không trông thấy người khiến Tưởng Dĩ Giác bị hãm sâu trong căn phòng kia, chỉ thấy trên cổ của Tưởng Dĩ Giác có một dấu đỏ, cô nghĩ thầm có lẽ khẩu vị của anh trai mình cũng không nhẹ lắm.

Cô cố ý hỏi: “Anh bị muỗi cắn ở cổ à?”

Tưởng Dĩ Giác sờ sờ dấu đỏ trên cổ rồi lãnh đạm hỏi: “Có liên quan đến em à?”

Tưởng Ngưng Hựu nhớ tới hôm trước vừa cãi nhau với hắn, bây giờ hai người vẫn còn chưa làm hòa.

Cô hừ lạnh một tiếng rồi cầm sách giáo khoa trên bàn, nói: “Em chỉ muốn nhắc nhở anh, lần trước ba bảo anh đi gặp Hà tiểu thư, anh nói mình không có thời gian, bây giờ lại ở đây chơi trò này, nếu như để ba biết……”

Có thể là từ “chơi đùa” đã kích thích Tưởng Dĩ Giác, khiến thái độ của hắn đối với Tưởng Ngưng Hựu càng không tốt: “Lo chuyện bao đồng, ra ngoài.”

Đây không phải lần đầu tiên Tưởng Ngưng Hựu xảy ra mâu thuẫn với Tưởng Dĩ Giác, nhưng đây là lần đầu tiên Tưởng Dĩ Giác để lộ sự tức giận đối với cô. Cô không biết câu nói kia của mình đã chọc giận Tưởng Dĩ Giác chỗ nào nào, nhưng Tưởng Ngưng Hựu cũng không muốn hỏi kĩ càng nên nhanh chóng cầm sách giáo khoa ra ngoài.

“Đàn ông đều là chó.” Trong lòng cô thầm mắng một câu.

Hai ngày này phía sau của Từ Mục đau muốn chết.

Bình thường trông Tưởng Dĩ Giác khá dịu dàng, vậy mà vừa lên giường đã không giống người. Mặc dù trình tự các bước đều làm đầy đủ, nhưng khi Tưởng Dĩ Giác tiến vào Từ Mục vẫn cảm thấy lỗ nhỏ bị một vật lớn cưỡng ép mở ra khiến cậu đau nhức.

Vài lần như vậy, Tưởng Dĩ Giác mạnh mẽ ra vào trong thân thể cậu, mạnh mẽ va chạm, hoàn toàn không kiềm chế, giống như muốn đâm rách con người đang sống sờ sờ là cậu. Hai lần đầu thì vẫn khá ôn hòa, mấy lần sau thì hung hãn đến nỗi Từ Mục suýt thì hét lên.

Ở dưới thân Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục cảm thấy mình như một tờ giấy mỏng. Trước kia nghe nói đàn ông có thể dùng đằng sau để lên đỉnh, cậu cũng thấy tò mò. Hai ngày nay Từ Mục đã được Tưởng Dĩ Giác cho trải nghiệm cảm giác thực tế khiến nhiều lần cậu có cảm giác mình sẽ chết trên giường. Bây giờ nhớ lại, thật sự là một loại khoái cảm trí mạng khi ở giữa thiên đường và địa ngục.

Khi đi học, trước kia nhất định Từ Mục sẽ tùy tiện dang rộng chân khi ngồi, vậy mà bây giờ tư thế ngồi của Từ Mục trông cứ như mấy em gái hay xấu hổ, không dám ngồi hết ghế, chỉ dám ngồi một phần ba, ngồi xuống rồi còn không dám động đậy linh tinh.

Tư thế ngồi của Từ Mục bị ba người bạn vô nhân tính kia chế giễu.

Ba người mở sòng cá cược quên cả trời đất, Hàn Viễn Ngọc nén cười hỏi cậu: “Này, lão Từ, cậu có phản công không?”

Từ Mục không muốn để ý đến bọn họ. Cậu không chỉ không phản công nổi mà còn bị làm rất nhiều lần. Loại chuyện này nói ra chỉ tổ mất mặt.

Chuông vào lớp vang lên, Tề Minh Hoàn tới.

Việc đầu tiên Tề Minh Hoàn làm khi vào lớp là xem Tân Lưu Quang có ngủ hay không.

Tân Lưu Quang đã dùng rất nhiều cách để ngủ trên lớp, sau nhiều lần bị Tề Minh Hoàn bắt phạt đứng, cuối cùng y phải nâng cờ đầu hàng, không còn tùy hứng nữa.

Thấy hôm nay tinh thần của Tân Lưu Quang vẫn khá tốt, Tề Minh Hoàn lộ ra biểu cảm tạm gọi là hài lòng.

Trước khi lên lớp, Tề Minh Hoàn thông báo một sự kiện trước lớp: “Chương trình học của chúng ta chỉ còn lại hai tuần. Nếu hai tuần này tiếp tục học lý thuyết thì không thú vị chút nào với các em, như vậy thì hiệu quả tiếp thu kiến thức của các em đối với môn nay sẽ bị giảm sút. Từ trước đến nay tôi thích dùng phương pháp kết hợp lý thuyết và thực hành, vậy nên tôi đã báo với trường học, hai tuần tiếp theo chúng ta sẽ ra ngoài khảo sát. Tất cả chi phí tôi sẽ phụ trách chi trả.”

Vừa nghe xong tin nay, bạn học trong lớp đều vô cùng phấn khích. Điều khiến họ phấn khích thứ hai là có thể ra ngoài chơi, còn điều thứ nhất là tất cả các chi phí đều do vị chủ nhiệm lớp chi trả.

“Tôi chỉ có một yêu cầu.” Tề Minh Hoàn bổ sung. “Lần này ra ngoài khảo sát, các em không phải chỉ lo chơi, mà mỗi người nhất định phải mang về một phần đất có giá trị, hơn nữa còn phải viết một báo cáo nghiên cứu thật kĩ càng.”

Độ phấn khích của sinh viên trong lớp không vì việc này mà giảm đi, chỉ cần cho bọn họ ra ngoài chơi một chuyến miễn phí thì mang về một phần đất, viết một vài nghiên cứu bọn họ đều đồng ý.

Có người còn không chờ nổi hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu ạ?”

Tề Minh Hoàn đáp: “Đảo Nam Khê, đi du thuyền.”

Biết là sẽ ra biển, sinh viên trong lớp càng thêm kích động, chỉ có Từ Mục lúc trước còn đang vui vẻ giờ vui không nổi nữa.

Đứng gần biển một mét Từ Mục đã thấy sợ, nghe thấy phải đi du thuyền, trong nháy mắt cậu cảm nhận được từng đợt run rẩy sau lưng mình. Từ Mục muốn hỏi mình có thể không đi được không.

Tay Từ Mục mới nâng lên được một nửa, còn chưa hỏi ra vấn đề, Tề Minh Hoàn đã nói: “Có bạn nào vì nguyên nhân đặc biệt mà không thể tham gia hoạt động lần này thì hai tuần tiếp theo phải đến học tiết của cô Tôn.”

Từ Mục mới giơ tay lên được một nửa đã vội vàng thả xuống.

Nghĩ đến không việc không đi khảo sát thì phải đến học tiết của Tôn quý phi, cậu tình nguyện run lẩy bẩy trên thuyền hai tuần lễ!

Sau khi bình tĩnh lại, các sinh viên liên tiếp đặt câu hỏi.

“Khi nào thì đi ạ?”

“Đi thuyền thì phải đi mấy ngày?”

“Mấy người ngủ một phòng?”

Tề Minh Hoàn giải đáp từng câu: “Ngày mốt sẽ đi, sẽ có xe buýt đến trường học đón chúng ta. Chúng ta sẽ ngồi du thuyền Tinh Chi Hào từ thành phố này này đến đảo Nam Khê, mất khoảng hai ngày, ở khoang hạng nhất. Tôi vốn muốn để các em thoải mái một chút, muốn cho các em mỗi người một phòng, nhưng công ty tàu thủy nói rằng phòng ở khoang hạng nhất có hạn, các em phải ngủ hai người một phòng mới đủ. Đến đảo Nam Khê chúng ta sẽ ở bên cạnh làng du lịch, đến lúc đó các em có thể ở mỗi người một phòng. Cho nên trước khi xuất phát, các em nên tìm bạn cùng phòng khi ở trên tàu cho tốt đi.”

“Tinh…… Tinh Chi Hào? Vé tàu ít nhất 8000 tệ một người, du thuyền quốc tế xa hoa?”

Tề Minh Hoàn gật đầu: “Ừm.”

Cả lớp ngẩn ngơ nửa giây, sau đó tiếng hoan hô còn kích động hơn so với lúc nãy.

Nhớ ngày trước bọn họ ra ngoài khảo sát, mỗi người phải tự chuẩn bị ít nhất 3000 tệ, phải đi tàu hỏa và ngồi ghế cứng, đến một vùng hiếm thấy dấu chân đến chim còn chẳng thèm ị, ở trong một ngôi nhà đến cây cột cũng lắc la lắc lư, ban đêm mười mấy người chen chúc trên một tấm phản, xoay người cũng thấy khó khăn.

Nhưng mà Tề Minh Hoàn, chủ nhiệm lớp đáng kính của bọn họ! Lại cho bọn họ hưởng thụ một chuyến đi xa hoa cỡ này!

Bây giờ bọn họ hận không thể cùng nhau quỳ xuống dập đầu hô to: Ngô hoàng vạn tuế!

Nhìn những bạn học ngày trước nói đây sẽ là những ngày tháng không dễ chịu bây giờ thay đổi thái độ, Tân Lưu Quang lắc đầu than thở: “Tớ biết trước đây tại sao lại có nhiều Hán gian đến thế rồi.”

Sau khi tan học, lớp trưởng ở lại để bọn họ đăng kí chỗ trên tàu.

Cô đến trước mặt đám người Từ Mục, hỏi bốn người: “Về vấn đề chỗ ở trên thuyền, các cậu định chia thế nào?”

Tân Lưu Quang ngập ngừng chưa kịp nói thì Vạn Nghiên Minh đã giành trước: “Tớ và Từ Mục ở một phòng.”

Từ Mục sợ nước, trong bốn người bọn họ chỉ có Vạn Nghiên Minh biết rõ. Vạn Nghiên Minh muốn giữ mặt mũi cho Từ Mục trước mặt hai người kia nên mới chủ động nói muốn ở cùng phòng với Từ Mục.

Tân Lưu Quang nhăn mày: “Tớ lại phải ở với Hàn Viễn Ngọc à?”

“Chúc mừng cậu có thể thoát khỏi tớ lần này.” Hàn Viễn Ngọc chắp tay nói. “Tớ không đi. Bây giờ ba tới đang ở đảo Nam Khê, tớ có chết cũng không đi, tớ tình nguyện đi học tiết của Tôn quý phi cũng không đến chỗ có lão già đó.”

Chân mày của Tân Lưu Quang càng nhíu chặt hơn: “Vậy bố mày tìm người khác trong lớp vậy?”

Lớp trưởng lấy giấy đăng kí ra, nói: “Những nam sinh khác trong lớp đã chia xong rồi, cậu có thể ở cùng……”

“Với ai?”

“Thầy Tề.” Lớp trưởng nói.

Tân Lưu Quang đơ ra hỏi: “Cậu nói lại hộ tớ với?”

Link: https://truyenwiki1.com/tac-gia/Van_Tuyet_Cac

Lớp trưởng thở dài vỗ vỗ vai Tân Lưu Quang rồi lắc đầu bỏ đi.

Hàn Viễn Ngọc cười lớn: “Ha ha ha úi dồi ui Tân Lưu Quang cậu cũng có hôm nay!”

Mấy ngày gần đây, khó được một ngày mà Từ Mục ở nhà ăn cơm chiều.

Một nhà ba người ngồi trước bàn ăn yên lặng ăn cơm, không một ai nói chuyện.

“Sao tối bố mẹ im lặng dữ vậy?” Không có tiếng ba mẹ nói chuyện bên tai, Từ Mục không thích ứng kịp.

Từ Bác Tài gắp một miếng thịt: “Lâu quá không thấy con, hết chuyện nói.”

Mẹ Từ ủ rũ một hồi, hỏi: “Sao gần đây con không về nhà?”

Từ Mục nói: “Con ở cùng với bạn.”

“Bạn nào?”

“Ba mẹ có biết không?”

“Không biết.”

Trên bàn ăn lại tiếp tục im lặng.

“Bức tranh trong phòng con là ai cho đấy?” Từ Bác Tài đột nhiên nhắc đến là bức tranh của họa sĩ người Italy mà Tưởng Dĩ Giác đưa cho Từ Mục.

“Bạn cho ạ.”

“Lại là bạn à?”

“Con có nhiều bạn mà.”

Từ Bác Tài nhìn chậu hoa mai đặt trong phòng khác. Một phút sau, Từ Bác Tài mới hỏi: “Có phải con có bạn gái rồi không? Là loại người rất có tiền ý?”

Đôi mắt mẹ Từ lóe sáng, hai mắt sáng ngời có thần mà nhìn Từ Mục.

Từ Mục lườm bà một cái, phủ nhận.

Mẹ Từ thất vọng tiếp tục ăn cơm.

“À đúng rồi, ngày mốt bọn con phải đi khảo sát ở bên ngoài, đi hai tuần.” Từ Mục chợt nhớ tới chuyện này.

Từ Bác Tài nói: “Trùng hợp vậy à, ngày hôm đó ba cũng phải ra ngoài làm khảo sát.”

“Ba đi đâu?”

“Chưa quyết định, nhưng mà phải ra biển.”

Vừa nghe đến ra biển, trong lòng Từ Mục khẽ run lên. Tuy là cảm thấy trùng hợp, nhưng cậu không nghĩ là mình sẽ đụng mặt với ba cậu. Nguyên nhân là lần này Tề Minh Hoàn để bọn họ đi du thuyền xa hoa, đến đảo Nam Khê – một điểm du lịch có mức tiêu phí không lồ, còn bình thường ba cậu luôn tiết kiệm, ra ngoài khảo sát tuyệt đối sẽ không phô trương lãng phí đến thế.

Từ Mục ồ một tiếng, không muốn nói tỉ mỉ với ba cậu chuyện đi khảo sát nữa.

Đến ngày xuất phát, cả lớp được Tề Minh Hoàn dẫn đầu đứng ở cổng trường chờ xe buýt.

Xe buýt vừa đến, các sinh viên lập tức xông lên chiếm chỗ tốt.

Các bạn học lên xe đều sẽ ngồi với bạn cùng phòng của mình, Tân Lưu Quang không có bạn cùng phòng, sau khi lên xe nhìn thấy hầu hết chỗ ngồi đều đã kín, trong lòng y vô cùng muốn chửi người.

Nhưng cũng không phải là không còn chỗ.

Tề Minh Hoàn mặc một chiếc áo sơmi màu xanh đậm, khoác áo khoác Brioni xám trắng, đeo một cái kính râm vắt chéo chân ngồi ở ghế đầu tiên hàng thứ nhất bên trái, anh ta đang lật xem một tập san về thực vật học. Chỗ gần của sổ bên cạnh anh ta chưa có ai, dường như nó đang lẳng lặng chờ đợi một đứa xui xẻo phải ngồi bên cạnh chủ nhiệm lớp.

Mặc dù chỗ ngồi bên cạnh Tề Minh Hoàn gần với chỗ của Tân Lưu Quang đang đứng nhất, thì Tân Lưu Quang cũng không muốn đi làm cái thằng xui xẻo kia đâu.

Y không tin trên xe buýt thực sự đã hết chỗ ngồi, bèn đi qua lối đi nhỏ xuống cuối, vậy mà thực sự không còn chỗ nào.

“Bác tài xế, có lầu hai không ạ?” Y hỏi tài xế từ đằng xa.

Tài xế trả lời: “Xe buýt chỉ có một tầng thôi.”

Tân Lưu Quang nhắm mắt hít sâu rồi quay lại hàng thứ nhất, y đứng bên cạnh Tề Minh Hoàn đang chuyên chú đọc sách, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Thầy Tề, em có thể ngồi bên cạnh thầy không?”

Hết chương 20.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN