Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ! - Chương 25: Cầu hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!


Chương 25: Cầu hôn


Từ người bình thường biến thành động vật…. Nội tâm của Sở Mộ Vân: Chỉ có thể là bảo bảo đang trốn làm ra.
Nói là bất tử nhưng có nghĩa là từ người sang động vật sao?
Chuyện tìm thân thể này có thể chọn bừa được sao!
Sở Mộ Vân thở dài, vừa định cùng Linh bảo bảo nhẹ nhàng trò chuyện, ai ngờ một trận sóng nhiệt nóng bỏng đập vào mặt. Dòng khí cuồng bạo lần thứ hai tung cơ thể bông xù của hắn bay lên, ầm ầm va chạm, thiếu chút nữa ruột gan hắn bay luôn ra ngoài.
Vừa mới chết một lần, Sở Mộ Vân không định chết lần thứ hai.
Hắn không tiếp tục câu thông với Linh nữa, quay đầu nhìn lại, cảnh tượng trước mắt thật sự rất kích thích.
Hắn đang ở trong một hang động đá vôi lớn, trong động nhũ đá rơi rào rào, đất cát bay mù mịt, đáy động cũng bị nhiệt khí thiêu đốt như đang ở hoang mạc Sahara, không khí dưới cái nóng trở nên vặn vẹo đến quỷ dị.
Mà lúc này, giữa hang động là một cự thú rực lửa, cao khoảng ba bốn mét. Đầu to như hổ, bắp chân rắn chắc, móng vuốt sắc nhọn.
Nó như bị chọc giận đến phát điên, nhe một mồm đầy răng. Cả người như bị lửa thiêu đốt, không ngừng phóng ra pháp thuật khiến người ta sợ hãi, hận không thể phá hủy cả hang động.
Đây là một mãnh thú Cửu giai, thực lực có thể ngang với thần thú!
Sở Mộ Vân không nhận ra chủng loại của nó. Dù sao hắn cũng không rảnh đến mức miêu tả chi tiết từng con mãnh thú.
Nhưng mãnh thú Cửu giai có nghĩa là gì? Ví dụ là giữa chính văn, đội ngũ của nhân vật chính từng muốn chinh phạt một con mãnh thú Lục giai, phải mất mấy trăm người luân phiên chiến đấu suốt mười ngày mới có thể đem nó giết chết.
Lục giai còn như thế càng không cần nói đến Cửu giai.
Cửu giai chỉ nhấc chân cũng khiến trăm họ lầm than.
Sở Mộ Vân nâng mắt nhìn lại, không ngoài ý muốn nhìn thấy tên tóc đỏ, mắt đỏ cuồng chiến nào đó.
Vì vậy… Đối tượng công lược lần này của hắn là Phẫn nộ ?
Sở Mộ Vân nhớ lại thuộc tính của tên này, lập tức cảm thấy đau dạ dày.
Hắn không nên ngược Ngạo mạn như vậy. Hắn thà rằng cùng y lăn giường kịch liệt, sau đó nằm cả tháng trên giường còn hơn đi yêu đương với tên tâm thần không có tình thú này.
Mà lúc này bệnh thần kinh đang hưng phấn đùa bỡn mãnh thú đáng thương.
Không sai, chính xác là đùa bỡn.
Có lẽ lúc đầu con mãnh thú này còn có chút sức chiến đấu, nhưng dù là người hay là thú, càng chiến càng mệt, sức chịu đựng cũng có hạn.
Nhưng Lăng Huyền tuyệt đối không phải người bình thường. Gã càng đánh càng hăng, thậm chí nếu hưng phấn có đại sát bốn phương, sức chiến đấu tuyệt đối là đứng đầu.
Vì vậy… Thắng thua đã được định sẵn.
Sở Mộ Vân tự hỏi mình nên giả vờ làm thế nào để thân thể ‘mong manh yếu đuối ‘ này có thể khiến đế tôn Phẫn nộ hứng thú….
Linh vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng :”Cái kia…. Có thể Phẫn nộ sẽ giết chết mẹ ngươi…”
Sở Mộ Vân :”….”
Linh bảo bảo :”Tuy…không phải mẹ ruột ngươi, nhưng cũng là mẹ của thân thể này….”
Sở Mộ Vân :”Sao ngươi biết đó là mẹ ‘ta’?”
Linh :”Trong một cái hang có thú lớn và thú nhỏ không phải là mẹ và con sao? “
Sở Mộ Vân :”Cũng có thể là con đực và con dâu nuôi từ bé.”
Linh :”…”
Sở Mộ Vân :”Bảo bối, không phải cứ bốn chân là có quan hệ với ta. Nó là hỏa thú, còn thuộc tính của ta là băng. Dù nó kết hợp kiểu gì cũng không thể sinh ra con có thuộc tính như vậy. “
Linh :”….”
Sở Mộ Vân :”^_^, đến đây. Nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì? “
Linh: QAQ!
Sở Mộ Vân đang muốn hỏi nó, trận chiến bỗng kết thúc.
Hang động bắt đầu sụp đổ, Sở Mộ Vân nhanh chân nhảy ra ngoài, thoát khỏi bi kịch bị tảng đá đập trúng người.
Không ngờ hắn chỉ muốn tránh va đập mà lại đáp thẳng đến trước mắt Lăng Huyền.
Sau đó…. Sở Mộ Vân cảm thấy vô cùng đau trứng.
Cảm giác ngửa đầu chổng vó trước mặt gã thật là…. Đừng nói nữa, đáng lẽ nên lôi cái hệ thống ngu ngốc trong đầu ra đánh chết.
Lăng Huyền nhìn cục bông xanh lăn thành đoàn trên mặt đất. Hắn giơ tay túm con thú này lên.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng mặt, Sở tổng tỏ ra rất vui mừng.
Đế tôn Phẫn nộ đánh giá hắn, môi mỏng khẽ nhếch, con ngươi màu đỏ nheo lại, cười đến đáng sợ.
Sở Mộ Vân cảm thấy những đứa con của mình soái đến chết đi được, không nhịn được hỏi trời.
Lăng Huyền :”Mẹ ngươi đã bị ta giết, từ nay ngươi đi theo ta.”(Câu này quen quen =)))
Sở Mộ Vân :”…..”
Linh :”….”
Cho nên cứ thấy đại thú và tiểu thú trong một hang động thì nhất định là mẹ con sao? Đây là định luật ngu ngốc gì? Xin các ngươi hãy nhìn thuộc tính, sau đó nhìn đến hình dáng. Cùng là giống bốn chân nhưng chẳng lẽ chó mẹ lại sinh ra con mèo sao!
Sở Mộ Vân càng ngày càng nhớ Ngạo mạn… Thà làm tiểu bạch hoa 500 năm cũng được….
Đế tôn Phẫn nộ hiển nhiên đang trần thuật, đương nhiên không muốn nghe ý kiến của một con thú., gã túm thú con mềm như bông vác lên vai, sau đó bước ra khỏi hang động.
Dọc đường đi rất yên tĩnh, nhưng vừa ra khỏi hang động, không khí xung quanh đột nhiên căng chặt. Trước mặt họ xuất hiện đại hình pháp thuật , uy thế khiến người ta sợ hãi, chấn động rung trời, lại bất ngờ khiến người khác không kịp đề phòng. Cho dù tu vi cao cũng không thể tránh được, mà nếu bị dính vào không chết cũng bị thương!
Nhưng Lăng Huyền rất bình tĩnh, mày cũng không nhăn lại chút nào, lại càng không có ý định tránh né. Gã giơ tay, hắc khí trên đầu ngón tay trắng nõn biến thành kiếm, một đường chém ngang khiến pháp thuật hủy diệt trời đất sụp đổ, uy thế nhẹ nhàng tiêu tan.
Sở Mộ Vân không nhịn được cảm thán:”Thật con mẹ nó soái!”
Linh vẻ mặt phối hợp : ⊙0⊙
Tàn ảnh biến mất, trước mặt xuất hiện sáu người đang che ngực, vì pháp thuật phản phệ mà khuôn mặt vàng như nến, miệng phun ra máu tươi.
Lăng Huyền lạnh nhạt nhìn một vòng, thấy không có gì hứng thú liền nhấc chân bỏ đi.
Rất rõ ràng, những người này cố ý mai phục gã, trận đại hình phát thuật kia cũng là tập hợp sáu vị tiên thuật đỉnh giai, uy lực có thể san bằng một ngọn núi. Nhưng đế tôn Phẫn nộ chỉ cần nâng nhẹ tay là có thể dễ dàng phá tan.
Thực lực cách nhau quá xa, khó trách Lăng Huyền không có hứng thú.
Nhưng ngươi không có hứng thú thì thôi, muốn rời khỏi thì đi bên phải hoặc là đi bên trái. Lăng Huyền lại cố tình đi thẳng vào đến chỗ đám người.
Hai chữ kiêu ngạo để hình dung Phẫn nộ không phải danh từ mà là động từ.
Bị ngó lơ như vậy, đám người mai phục liền tức giận. Một nam nhân trung niên giơ kiếm đâm tới:”Ma đầu! Hôm nay ta sẽ báo thù cho sư phụ ta!”
Thanh trường kiếm của hắn phẩm giai bất phàm, kiếm pháp cũng là của môn phái. Tuy ra chiêu dưới cơn tức giận nhưng không hề rối loạn, uy thế khó có thể tránh thoát. ..
Lăng Huyền không thèm nhìn, trường kiếm vừa đâm tới liền dừng trước người gã hai thước. Trường kiếm như đâm phải sắt thép, người trung niên làm thế nào cũng không thể lay động.
Nhìn kĩ mới thấy, đầu mũi kiếm có khí đen bao phủ, hiển nhiên là bị tấm chắn trong suốt ngăn cản.
Lăng Huyền đi nhanh về phía trước, cong môi cười khẩy với đám người phía sau:”Đứng đấy làm gì? Cùng lên đi.”
Khả năng kéo thù hận này…Sở Mộ Vân hơi lo lắng cho đám người đến bao vây muốn diệt trừ ‘ma đầu’….
“Lăng Huyền! Ngươi sẽ không được chết tử tế! “
“Ma đầu, ta với ngươi không đội trời chung!”
“….Thù diệt môn không báo không ngừng! “
“…Cướp vợ của ta thề không cùng tồn tại! “
Sở Mộ Vân :”…. Hình như tội danh hơi sai sai.”
Nói thật, trong đám người trước mặt muốn tìm một người có thù oán thật sự với Lăng Huyền, chỉ sợ là không có. Lời này không phải đang tẩy trắng cho Phẫn nộ, mà sự thật là tên này giết người rất kén chọn. Nếu muốn giết kẻ yếu, thì đám người ở đây cộng thêm với ở ngoài kia chỉ sợ chiếm 99,9% là kẻ yếu trong mắt Lăng Huyền. Mà ‘phụ thân ‘, ‘sư phụ ‘, thậm chí là ‘sư môn’ trong lời bọn họ chẳng gợi nổi hứng thú cho gã, chứ nói gì đến giết.

Nhưng tại sao nhiều người đến khiêu chiến như vậy?
Đầu tiên là vì tên ‘kiêu ngạo ‘ này rất hay kéo thù hận. Thứ hai là thanh danh Lăng Huyền trong bảy ma tôn tệ hại chỉ đứng sau Tham ăn. Vì vậy chỉ cần giết được gã tuyệt đối có thể nổi danh, trở thành anh hùng của toàn dân, có được bạch phú mỹ*, hướng tới đỉnh cao của nhân sinh!
*mỹ nhân +giàu có
Ma giới không thiếu nhất là những hán tử đầy nhiệt huyết. Chỉ với dăm ba câu đã được bơm máu gà, lập tổ đội chạy đến đánh Boss.
Lăng Huyền đi thẳng về phía trước, đầu ngón tay cũng chưa động chút nào, đám người xung quanh dùng pháp thuật cộng thêm với pháp bảo là những thần binh, thần khí. Như thể không muốn sống mà vây lại cũng không thể đột phá tấm chắn bên người Phẫn nộ.
Sở Mộ Vân tựa vào vai gã, nhìn ánh sáng ngũ sắc trước mặt, còn cảm thấy khá xinh đẹp.
Lăng Huyền tuy tính cách ác liệt nhưng thực lực cường hãn thì đương nhiên có quyền kiêu ngạo.
Trận chiến bắt đầu bằng lý do vớ vẩn, rồi lại kết thúc khiến người ta dở khóc dở cười.
Kẻ bị đánh lại lông tóc vô thương, người vây đánh thì kiệt sức gần chết. Đã vậy còn đánh hội đồng, mà pháp thuật vốn không có mắt, đánh không trúng Lăng Huyền lại đánh phải đồng đội. Trong phút chốc xung quanh loạn thành một đoàn, chém giết lẫn nhau.
Lăng Huyền đang muốn thoát ra khỏi trận chiến, bỗng nhiên có người hét lên :”Trên vai ma đầu kia là Băng Linh Thú!”
Giọng hắn hét lên không nhỏ, nhưng đám người xung quanh lại bận chém giết đến đỏ mắt, nghe vậy cũng không thèm để ý. Tuy vậy lời của hắn lại đánh thức Sở Mộ Vân.
Băng Linh Thú….Không ngờ mình lại trở thành bảo bối.
Lúc này, Sở Mộ Vân mới biết vì sao Phẫn nộ muốn đem mình đi.
Băng Linh Thú là linh thú siêu phẩm, tư chất trác duyệt. Sau khi thành niên lại có sức chiến đấu siêu phàm, có thể so sánh với Thần Thú cường hãn.
Hơn nữa Băng Linh Thú còn rất trân quý. Nghe nói sau khi thành niên, sẽ theo định kỳ mà tiết ra băng linh dịch. Thứ này rất quý giá, thường được luyện chế thành đan dược. Không thể cưỡng cầu.
Một con Băng Linh Thú đối với Phẫn nộ là dự trữ cho tương lai. Đã vậy còn là một con tự dâng mình đến cửa, đúng là một bảo bối!
Sở Mộ Vân thoáng nghĩ ra cách để công lược Lăng Huyền, đột nhiên đế tôn Phẫn nộ lại ra đòn cảnh cáo.
Lăng Huyền :”Ta đặt cho ngươi một cái tên.”
Sở Mộ Vân: Không muốn.
“Đóa Đóa thế nào? “
Sở Mộ Vân :”…”
“Mao Mao?”
“Mượt mà? “
“Bao quanh? “
“Tròn tròn?”
Sở Mộ Vân: Ta chọn cái chết!
Có lẽ nhận ra tiểu thú đang không vui, Lăng Huyền liền dừng dục vọng như ngựa hoang thoát cương đặt tên cho hắn lại.
Đột nhiên Phẫn nộ nhớ lại tiểu pháp sư vây nhốt gã vào cái đêm ba năm trước ở Thiên Loan Phong. Bờ môi mỏng cong lên, giọng Đế tôn Phẫn nộ trầm thấp phun ra hai chữ :”Tiểu Vân. “
Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩn ra.
Lăng Huyền đã tự đánh nhịp:”Sau này tên ngươi là Tiểu Vân…. “
Sở Mộ Vân tuy cảm thấy cái tên Tiểu Vân cũng đầy nữ tính, nhưng vẫn hay hơn cả đống tên gã nghĩ ra nên gật đầu.
Ngay sau đó đế tôn Phẫn nộ lại bổ sung thêm một câu :”Đại danh là Tiểu Vân, nhũ danh là Đóa Đóa.”
Sở Mộ Vân :”….”
Hắn cảm thấy ruột gan đều sôi lên.
Linh :”Cái kia….”
Linh bảo bảo chột dạ cả ngày, sau khi Sở Mộ Vân nhớ nhung Ngạo mạn lần thứ ba, nó liền bất chấp.
Sở Mộ Vân có dự cảm không tốt lắm :”Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? “
Linh :”Sau khi nói ra, ngươi đừng đánh chết ta.”
Sở Mộ Vân :”….”
Sở Mộ Vân :”Ngươi nói đi, ta sẽ châm chước sau.”
Linh : QAQ
Sở Mộ Vân :”Sẽ không đánh chết ngươi.”
Linh do dự:”…. Có liên quan đến Ngạo mạn. “
Sở Mộ Vân :”Làm sao? Góc trên đầu không sáng?”
Linh :”Đã sáng hết. “
Sở Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm :”Vậy thì không phải lo. Không phải đã công lược thành công sao?”
Linh :”Sau khi các góc đều phát sáng sẽ có một thông báo. “
Tim Sở Mộ Vân rơi lộp bộp.
Linh căng da đầu nói:”Điều kiện công lược cuối cùng là : Cầu hôn đối phương và được chấp nhận. “
Sở Mộ Vân :”….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN