Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu - Chương 33: Còn Rất Thẹn Thùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu


Chương 33: Còn Rất Thẹn Thùng


Trận chiến giữa các fans thế này, sẽ còn không dừng lại, hai nhà công khai đối lập nhau, mắng chửi nhau túi bụi.

Sau khi Chung Duyệt phát hiện Lê Sơ nhận được kịch bản của Kỷ Vân, mặt đều sắp nhăn lại. Vốn dĩ cô ta đã chướng mắt Lê Sơ, cảm thấy Lê Sơ bất quá chỉ là một diễn viên tuyến mười tám không nổi, năm trước đó bị cô ta trào phúng cũng không dám hó hé gì, nhưng bây giờ đối phương hoàn toàn xoay người muốn ngăn chặn cô ta, làm sao cô ta có thể cam tâm được.

Liên quan đến chuyện Chung Duyệt không cam lòng mua thủy quân bôi đen Lê Sơ, Đường Tòng Nam chỉ gọi điện thoại cho nàng, để nàng chuyên tâm diễn kịch, không cần để ý đến những việc này, hắn sẽ giải quyết ổn thỏa.

Trên thực tế, Đường Tòng Nam cũng không phải làm gì quá cao siêu, hắn chỉ cảm thấy Chung Duyệt quá buồn cười, dám lấy chuyện kỹ thuật diễn để bôi đen Lê Sơ, chỉ cần có não đều biết Lê Sơ tiến bộ đến thế nào, trái lại là cô ta, còn không có linh khí được như thời trẻ tuổi.

Đường Tòng Nam không chỉ phản kích từ trên mạng, mà ngoài đời cũng hành động.

Hắn mua một lẵng hoa, đưa đến chỗ Chung Duyệt, còn gửi kèm tấm thiệp xỉa xói:

—- cảm tạ nữ sĩ Chung Duyệt cho cơ hội.

Còn không phải là vậy sao, nếu Chung Duyệt không đoạt nữ chính của Lê Sơ, nói không chừng Lê Sơ chỉ đi diễn phim thần tượng đi, làm sao có cơ hội nhận phim của đạo diễn Kỷ.

Ban đầu Chung Duyệt còn không hiểu, sau khi hiểu xong, tức giận đến mức đập hết đống đồ trang điểm.

Lúc Tiền Đóa Đóa đem chuyện này kể cho Lê Sơ nghe, Lê Sơ cười đến mức mặt nạ trên mặt sắp nứt ra.

Không hổ là nam mụ mụ của nàng!

Bất quá giống như Đường Tòng Nam nói, Lê Sơ không cần quan tâm đến Chung Duyệt, diễn tốt mới là chuyện quan trọng nhất của nàng hiện tại.

Quay ở thành phố này sau một tháng oi bức, mới đón được cơn mưa đầu tiên.

Lê Sơ có thể bắt đầu quay cảnh mở màn đầu phim rồi.

Nàng mặc một cái váy trắng, cầm cây dù màu xanh đậm, trên mặt có vẽ hình hoa lan. Đây là thủ pháp ám chỉ của đạo diễn, dù sao hương vị tin tức tố khán giả xem qua màn hình cũng không có ngửi được, nên mới yêu cầu một ký hiệu thay thế.

Cảnh mở đầu phim nên Kỷ Vân muốn quay một đoạn dài không cắt ghép, Lê Sơ ở con hẻm nhỏ phải đi lại mấy lần mới tìm được cảm giác mà Kỷ Vân mong muốn.

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày trời mưa, mặt đường có chút lầy lội, thiếu nữ che dù từ xa xa đi đến, dù che khuất mặt nàng, chỉ lộ ra cái cằm tinh tế cùng sắc môi đạm bạc, váy trắng che nửa chân thon dài, phía sau là bầu trời trầm u, khiến người nhìn không khỏi mang theo vài phần áp lực.

Lê Sơ bắt đầu đi từ phía xa, không nhanh không chậm, nhưng càng đến gần, tốc độ của nàng bắt đầu nhanh hơn, thậm chí có chút gấp gáp chạy đến, bùn bắn lên làm dơ đôi giày, tiếng bước chân thực sự khiến người ta nóng vội.

Cảnh sát phụ trách tiếp nàng là một nam beta, rót cho nàng ly nước, nhẹ giọng hỏi nàng xảy ra chuyện gì.

“Cảnh sát, tôi muốn báo án, tỷ tỷ của tôi mất tích. Chị ấy đã hai ngày không có về nhà, tôi không liên hệ được với chị ấy.”

Màn hình quay từ cảnh sát đến bàn tay nắm chặt cái ly trên bàn, lại di chuyển lên gương mặt xinh đẹp tái nhợt.

Sau khi uống nước ấm, gương mặt kia vẫn tái nhợt như cũ, chỉ có môi khôi phục chút huyết sắc.

Mặt rất trắng, môi rất hồng, giống như một bộ dạng xót xa.

Ninh Mạn Thanh nhìn tiểu cô nương trong màn ảnh, mặt mày bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt cô lại cất giấu chút ôn nhu mà người ngoài không thể nhìn thấy được.

“Được rồi đừng nhìn nữa, sau này còn nhiều thời gian để coi, đi xử lý văn kiện với tôi trước đi, còn có mấy hội nghị cần cậu tham dự.”

Nữ Alpha đứng bên cạnh cực kỳ chịu không được mở miệng đánh vỡ dịu dàng của Ninh Mạn Thanh.

Ninh Mạn Thanh đen mắt liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, quay đầu nhìn Lê Sơ đã bắt đầu phối hợp diễn với Triệu Tri Xuân, xoay người cùng đi với nàng ấy đến phòng nghỉ.

Lúc chạng vạng, Lê Sơ thấy Ninh Mạn Thanh đứng cạnh một nữ nhân tóc ngắn.

Nàng ấy nhìn giống như con lai, mũi cao ngũ quan rõ ràng, tràn ngập phong tình người Tây.

Ninh Mạn Thanh giới thiệu với nàng: “Đây là bạn chị, Bạch Vụ.”

“Xin chào, em là Lê Sơ.”

Lê Sơ chào hỏi, cứ cảm thấy tên Bạch Vụ này hình như có chút quen tai, nhưng lại có chút nghĩ không ra.

“Hi, xin chào, tôi với lão Ninh định đi ăn bữa cơm, em đi cùng không?”

Bạch Vụ nhiệt tình mời Lê Sơ, bộ dáng thân thiện khiến Lê Sơ cho rằng tính cách của nàng ấy thật thân thiện hoạt bát như vậy.

Lê Sơ không muốn quấy rầy Ninh Mạn Thanh và bạn cô hội họp, vừa đình từ chối Bạch Vụ lại nói: “Đi đi, tôi mời khách, đừng khách khí, bạn của lão Ninh cũng là bạn của tôi mà.”

Thái độ Bạch Vụ rất hào phóng, làm Lê Sơ khó có thể từ chối, nàng liếc nhìn Ninh Mạn Thanh một cái, thấy Ninh Mạn Thanh gật gật đầu, cũng vui vẻ đồng ý.

Các nàng ngồi trên xe Bạch Vụ, rời khỏi đoàn làm phim.

Bạch Vụ thực sự là một người biết điều tiết không khí, sau khi lên xe mọi người hàn huyên vài câu, không khí đã thoải mái lên.

“Bình thường lão Ninh là một người rất nặng nề, không nghĩ đến cậu ấy còn có thể có người bạn như em.”

Bạch Vụ vừa nhìn tình hình giao thông, vừa cùng Lê Sơ trêu ghẹo Ninh Mạn Thanh.

Là Ninh thổi, Lê Sơ lập tức biện luận: “Ninh lão sư là người tốt, chị ấy chỉ không thích nói chuyện thôi.”

“Cậu ấy chính là lười mở miệng mà thôi, nói dễ nghe gọi là “tích tự như kim”, người không thân sẽ bị cậu ấy hù dọa, nếu quen lâu rồi mới biết, kỳ thật cậu ấy không có đứng đắn như vậy đâu, trong lòng ít nhiều cũng có mắng chửi người.”

“Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu.”

Ninh Mạn Thanh không mạnh không nhẹ mở miệng, Bạch Vu là người tốt, có cái nói hơi nhiều.

Vẫn là lần đầu tiên Lê Sơ nghe có người hình dung Ninh Mạn Thanh như vậy, mà Ninh Mạn Thanh trước mặt bạn bè cũng biểu hiện một mặt khác của mình, làm nàng cảm thấy rất thú vị, nàng nhịn cười nói: “Bạch tiểu thư, chị với Ninh lão sư biết nhau bao lâu rồi?”

“Chắc hơn hai mươi năm rồi đi, chị với cậu ấy biết nhau từ nhỏ, lúc còn nhỏ còn đánh nhau dành đồ ăn, không ai biết rõ tính tình của cậu ấy hơn chị.”

Lê Sơ ngạc nhiên: “Ninh lão sư cũng sẽ đánh nhau?”

“Đương nhiên, còn đánh hăng máu. Rõ ràng là cậu ấy đánh chị xong cướp đồ ăn của chị, đợi chị đánh lại kéo đến người lớn thì nói mình không chú ý ăn mất rồi, cậu ấy mưu ma chước quỷ, mấy người lớn đều tin.”

Bạch Vụ nhớ đến cuộc sống lúc nhỏ, trên mặt nhiều thêm ý cười hoài niệm.

Lê Sơ cười ra tiếng: “Ninh lão sư từ nhỏ đã gian tà như vậy rồi?”

“Đúng vậy, đừng thấy cậu ấy nghiêm trang như vậy mà lầm, muốn hơn thua thì cậu ấy có thể tiếp từng người một.”

Lê Sơ kiên định làm Ninh thổi không lay được: “Đây là Ninh lão sư thông minh.”

Bạch Vụ trêu chọc: “Sao vậy lão Ninh, dụ dỗ người ta cái gì mà lại hướng về cậu như vậy đây?”

Ninh Mạn Thanh hừ cười: “Cậu câm miệng đi!”

Lê Sơ thấy các nàng vui vẻ nói giỡn không kiêng kỵ, thấy được một mặt khác của Ninh lão sư, còn biết khi nhỏ cô đã từng làm chuyện xấu, cảm thấy có một chút thân cận không hiểu được!

“Được được được, tôi chuyên tâm lái xe.”

Bạch Vụ mở nhạc, nhớ đến ký ức trong quá khứ kia, lại nghĩ đến cuộc sống của Ninh Mạn Thanh sau này, ý cười trên mặt cũng biến mất.

Đúng là bởi vì Ninh Mạn Thanh thông minh có thiên phú, so với anh chị em trong nhà giỏi hơn rất nhiều, nên Ninh gia kỳ vọng nàng rất cao, có thể nói mỗi người đều xem Ninh Mạn Thanh thành con nhà người ta, nhưng năm 18 tuổi, kết quả kiểm tra của Ninh Mạn Thanh lại là Beta.

Người của Ninh gia không dám tin tưởng, cố gắng kiểm tra lại mấy lần, nhưng đều là kết quả này.

Thiên tài năm đó phân hóa thành Beta, mà những anh chị em sống sau cái bóng của nàng lại phân hóa thành Alpha hoặc Omega, có thể nói trước đó Ninh Mạn Thanh nhận được kỳ vọng lớn thế nào, thì cũng nhận về thất vọng lớn y vậy.

Hơn nữa Ninh Mạn Thanh cũng không định đi học nghiên cứu, mà đi theo con đường nghệ thuật, người Ninh gia càng cảm thấy là do cô tự sa ngã, cũng không muốn quan tâm đến cô nữa, vì vậy trong mắt người bên ngoài, Ninh Mạn Thanh trở thành một viên cờ phế.

Khi đó Bạch Vụ đang ở nước ngoài, nghe được tin tức liền chạy về an ủi bạn thân.

Nàng biết cha mẹ Ninh Mạn Thanh nghĩ gì, Alpha và Omega tự xem là chất lượng tốt nhất, phải sinh ra con là Alpha và Omega đẳng cấp y như vậy, Ninh Mạn Thanh cũng bị những người trong giới chú ý từ nhỏ, kết quả đứa bé được xem trọng nhất lại là Beta, thực sự là vả mặt. Nếu như Ninh Mạn Thanh lựa chọn kinh doanh cho gia đình, hỗ trợ các anh chị em khác cũng được, nhưng Ninh Mạn Thanh lại từ chối sắp xếp của bọn họ, lựa chọn tiến vào giới giải trí, trong mắt bọn họ xem như là đối nghịch.

Chỉ là Bạch Vụ cảm thấy, tốt xấu gì Ninh Mạn Thanh cũng là con của bọn họ, sao có thể vì sự phân hóa giới tính mà lại đối xử khác nhau như vậy, nhưng sự thật lại thật vô tình. Khi đó Ninh Mạn Thanh nghe nàng oán giận, cũng không có nói gì, chỉ bình tĩnh lắng nghe.

Bạch Vụ còn nhớ rõ, khi đó nàng ấy nói với Ninh Mạn Thanh, nàng biết thiên phú của cô, Beta cũng không nhất định sẽ kém hơn Alpha, không phải mọi Alpha đều có thiên phú, mà rất nhiều Beta cũng có thể nỗ lực tự tìm con đường cho mình, các nàng có thể bắt đầu tự xây dựng sự nghiệp.

Khi đó Ninh Mạn Thanh chỉ có chút ngạc nhiên nhìn nàng ấy hỏi, vì sao lại cảm thấy cô đang lựa chọn tùy ý.

Lúc đó Bạch Vụ liền hiểu rõ, lựa chọn của Ninh Mạn Thanh, đều là xuất phát từ yêu thích của nàng, không vì bất kỳ người nào lạnh nhạt khinh miệt mà thay đổi.

25 tuổi Ninh Mạn Thanh phân hóa thành Alpha, Ninh gia chấn động, Ninh Mạn Thanh lại tỏ vẻ muốn tiếp tục đóng phim, Bạch Vụ cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Chỉ là sau đó Ninh Mạn Thanh lại liên hệ nàng ấy, hỏi nàng ấy lời nói cùng nhau xây dựng sự nghiệp năm 18 tuổi kia còn hiệu lực không.

Bạch Vụ trả lời tất nhiên, nàng vẫn xem trọng nhiệt huyết tuổi 18 của nàng, nói với cha mẹ không muốn kế thừa gia nghiệp, đem tất cả tài sản của mình cùng Ninh Mạn Thanh bắt đầu hành trình lần nữa.

Nàng cho rằng Ninh Mạn Thanh không về Ninh gia là vì thất vọng, nhưng Ninh Mạn Thanh lại nói thẳng với nàng, cô có suy tính của riêng mình, nếu cô về nhà đích xác sẽ được cha mẹ coi trọng mà sắp xếp vào Ninh thị, nhưng trong tập đoàn hiện tại đã có thế lực của anh và chị cô đều là Alpha, cô có vào được cũng sẽ bị bọn họ cản trở, cô cần phải có át chủ bài của mình, mới nắm Ninh gia lại trong tay được.

Bạch Vụ nghĩ, Ninh Mạn Thanh vẫn là Ninh Mạn Thanh lúc xưa, thật cmn tà ác.

Vốn dĩ lần này nàng không cần tự mình đến đây, nhưng nghĩ đến trước đó Ninh Mạn Thanh xem tin nhắn toàn là nhân vật thần bí “Đào Đào”, nhịn không được phải đến.

Bạch Vụ nhìn Lê Sơ đang ngồi sau qua gương chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của nàng ấy, Lê Sơ có chút ngượng ngùng cong môi cười.

Bạch Vụ nghĩ, còn rất thẹn thùng luôn.

Chỉ có Lê Sơ biết, bản thân mình không phải thẹn thùng, mà là chột cmn dạ.

Nàng vừa mới đột nhiên nhớ tới, Bạch Vụ chính là nữ hai của quyển sách này, là người làm nam chủ bá tổng điên cuồng ghen tức.

Bạch Vụ là Alpha, lại có tình cảm rất nhiều năm với Ninh Mạn Thanh, sau khi Ninh Mạn Thanh phân hóa cũng rất chú ý đến cô, bị bá tổng liệt vào tình địch số một.

Lê Sơ lại nhớ đến khúc sau hình như Bạch Vụ thích Minh Mạn Thanh thật, cuối cùng lại lựa chọn thành toàn mà buông tay cô.

Nhưng mà bây giờ…. Lê Sơ áy náy nghĩ, đoạn tình yêu này hình như không có khả năng nảy sinh rồi.

Đây là, chị em biến thành anh em đi?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN