Gặp Được Ngày Mai - Chương 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Gặp Được Ngày Mai


Chương 69


Ba khăng khăng muốn giữ Chu Quý Đồng lại ăn cơm. Thậm chí không hỏi anh là ai, quan hệ với Đinh Hương thế nào.

Đinh Hương múc cho ba chén canh, ba người lặng lẽ uống, không nói một lời.

Ăn xong, ba nói xuống nhà đi dạo. Đinh Hương ngăn lại: “Lạnh lắm, ở trong nhà đi loanh quanh được rồi.”

Ba cầm khăn quàng cổ: “Ba đi mấy bước thôi.” Ông nói với Chu Quý Đồng, “Đi cùng nhau nhé?”

Chu Quý Đồng nói được.

Đinh Hương ở nhà, lặng lẽ thu dọn chén đĩa.

+

Ba Đinh cười vói Chu Quý Đồng: “Cháu chưa từng đến đây sao?”

“Dạ, rất ít.”

“Nó khác Quảng Châu, không phồn hoa, không đẹp đẽ.”

“Có cảm giác khác ạ.”

“Còn người thì sao? Người Quảng Đông khác người ở đây đúng không?”

Chu Quý Đồng không trả lời.

“Cháu đừng lo, tôi không phải thử cháu, càng không phải gây áp lực cho cháy.” Ba Đinh xua xua tay, “Hai người không thể ở cùng nhau luôn có lý do, không hẳn vấn đề đều là do cháu.”

Chu Quý Đồng cúi đầu, nhìn đôi giày mình thấm đẫm tuyết.

“Tôi nghe hai đứa nói chuyện, cháu đưa tiền tới cho chúng tôi. Tôi thực sự rất cảm ơn.” Ba Đinh thu người lại, ông vốn cao nhưng vì bây giờ ngày càng gầy nên trông ông nhỏ hơn Chu Quý Đồng rất nhiều, “Nhưng mà không cần. Không, tôi không từ chối ý tốt của cháu. Tôi chỉ không muốn lãng phí tiền, tôi biết rất rõ, việc trị liệu không còn cần thiết nữa.”

Chu Quý Đồng tự dưng có cảm giác khổ sở. Lần đầu tiên anh gặp ba Đinh Hương, vốn anh rất sợ phải đối mặt ông, nhưng ba Đinh thông hiểu hơn anh nghĩ rất nhiều – cũng làm cho anh thấy dễ gần hơn.

“Giữ tiền cháu, làm những việc người trẻ các cháu cần làm đi.”

Ba Đinh cười yếu ớt: “Về phần Đinh Đinh, tôi khuyên con bé tìm một người đồng ý kết hôn, cùng nhau xây dựng gia đình, cháu không phiền chứ? Thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ là một người cha mong muốn con gái mình được hạnh phúc.”

Chu Quý Đồng không biết nên nói gì.

“Cháu nhìn qua rất tốt. Có điều, tình yêu hay hôn nhân không phải chỉ tốt là được. Cháu hiểu ý tôi chứ?” ba Đinh xoay người: “Xuống đây lâu cũng không tốt, tôi lên đây, cháu nói với Đinh Đinh, đi sớm đi.”

Chu Quý Đồng không nhịn được: “Bác trai! Bác không hỏi cháu vì sao không kết hôn với Đinh Hương?”

“Nếu tôi hỏi cháu, cháu sẽ trả lời thế nào?”

Chu Quý Đồng đón nhận ánh mắt ba Đinh, lại mờ mịt không biết quyết định thế nào: “Kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau? Con người, nhất định phải kết hôn sao? Hiểu nhau, yêu nhau còn chưa đủ sao?”

“Hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu, cũng vượt qua tình yêu. Đó là lời hứa, là trách nhiệm. Nếu cháu tình nguyện vì ai đó gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ trong hôn nhân, thì người kia mới biết, à, cháu sẽ không rời đi, vì vậy người đó cũng sẽ không đi.”

Chu Quý Đồng giấu tay vào túi áo khoác, nhẹ nhàng nắm chặt tay.

Chu Quý Đồng lên lầu, Đinh Hương đã rửa chén xong, ngồi pha trà ở phòng khách. Ba Đinh nói: “Ba về phòng nghỉ một lát.”

Chu Quý Đồng chào Đinh Hương: “Anh đi đây. Nếu – nếu có cần, cứ tìm anh.”

Đinh Hương đuổi theo ra ngoài: “Mang đi đi.” Cô chìa tấm thẻ ra.

“Cứ để lại đây trước. Nếu không cần thì trả lại anh.”

Đinh Hương cắn môi, cuối cùng nhận lấy.

Chu Quý Đồng đi hai bước dưới hành lang tối tăm, bỗng quay đầu lại.

Đinh Hương vẫn đứng ở cửa, dưới ánh sáng mờ mờ, sườn mặt nghiêng của cô rất đẹp, lại đáng thương.

“Đinh Hương, anh vẫn luôn biết em rất tốt với anh, em trả giá vì anh còn vượt qua sức tưởng tượng của anh. Hôm nay chúng ta đi tới nước này, mọi vấn đề là do anh. Anh đối với em – anh thật sự xin lỗi.” Chu Quý Đồng đứng bên ngoài bậc thang cách đó vài bước, “Nếu có thể, xin em tha thứ cho anh. Anh không biết nên nói gì, anh biết anh là một người yêu không ra gì, anh kiêu ngạo, lại muốn tự do—”

Đinh Hương dựa vào cửa, mắt đẫm nước mắt mơ hồ.

Những ngày này, cô đã rơi quá nhiều nước mắt. Cô không thể yếu đuối như vậy nữa, ngôi nhà bấp bênh này vẫn cần cô tự mình chống đỡ. Mà tình yêu, đối với con người trong lúc mỗi ngày đang khó khăn, là điều xa xỉ, cô không thể mua nổi.

Cô không nói, nhẹ quay người đóng cửa lại.

Chu Quý Đồng nhìn số nhà – phòng 308, phố Ngô đồng.

Cô gái từ ngôi nhà cổ kính này bước ra, lên thành phố lớn tự lập, dĩ nhiên có sự bướng bỉnh và kiêu ngạo của mình, cũng có sự chua xót cùng buồn đau khôn tả. Anh sinh ra đã giàu có, sau một lần bị đả kích về sự nghiệp mới nhận ra sự dũng cảm, kiên trì của mình không bằng một cô gái gầy gò.

Bước chân nặng trĩu, anh rời đi.

Chu Quý Đồng không thể nói tại sao mình lại đến quên Đinh Hương. Thuần túy vì đưa tiền? Không, trong lòng anh biết là không.

Sau khi từ chức ở M.T, cuộc sống của anh dường như hoàn toàn ngừng lại, không có những bữa tiệc, không có họp hành, không có những bữa rượu nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí anh cũng không liên hệ nhiều với những bạn bè cũ như Ken, nói vài câu là thôi. Những điều này đối với một người từng xem sự nghiệp là trung tâm là điều hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Có thể thấy, một người không nhất thiết phải sống một cuộc đời nhất định, đúng không?

Anh tìm một khách sạn gần nhà Đinh Hương, người phụ nữ quầy lễ tân lịch sự hỏi anh ở mấy ngày. Anh dừng một lúc: “Một tuần. Cảm ơn.”

Anh không biết mình sắp đóng vai gì trong cuộc sống Đinh Hương, nhưng anh nghĩ có thể cô cần anh. Mà anh – cũng mong mỏi cô ấy cần anh.

Đến trưa, anh lại đến dưới lầu Đinh Hương.

Đang định đi lên lại nhìn thấy Đinh Hương đi xuống lầu, mắt sưng đỏ.

“Đinh Hương?”

Đinh Hương sửng sốt nhìn anh, nhưng không dừng lại mà tiếp tục đi ra ngoài.

“Em đi đâu?”

“Đi chợ.”

“Anh đi với em.”

“Không cần.”

“Dù sao anh cũng không có việc làm.”

Đinh Hương dừng lại, quay đầu: “Thực sự không cần. Anh về đi, làm việc của anh, hoặc chơi bời vui vẻ với bạn bè, làm gì cũng được. Nhưng đừng quấy rầy cuộc sống của em.”

“Đinh Hương—”

“Anh thấy đó, em đang ở tình cảnh thê thảm thế này. Em không có gì cả, không có tiền, không có việc làm, ngay cả người thân duy nhất là ba cũng sắp rời đi. Cầu xin anh, đừng cho em bất kỳ hy vọng gì vào lúc này. Bây giờ, điều em không thể chấp nhận nổi là mất đi, anh hiểu không?”

Chu Quý Đồng muốn nắm lấy tay Đinh Hương nhưng không bắt được.

“Ngay thời điểm mọi thứ tốt đẹp với em, em vẫn không dám mong đợi anh yêu em, huống hồ hiện tại?” Đinh Hương cúi đầu, “Em thật sự muốn rời xa, em chỉ hy vọng ở bên ba em, cố gắng lâu hơn một chút. Còn anh, sau này em sẽ trả lại tiền cho anh, anh yên tâm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN