Hoán Đổi Ảnh Hậu - Chương 158: Sáng sớm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Hoán Đổi Ảnh Hậu


Chương 158: Sáng sớm


Chương 158 —— sáng sớm

“Đã xem, có rất nhiều nguyên liệu, cơ bản đều do Chi Thấm để ekip đi mua.” Trầm Khinh Biệt rất dễ bị rung động bởi đồ ăn ngon và nguyên liệu nấu ăn phong phú nhưng Úc An đã từng nhắc nhở cô rất nhiều lần, lúc cô ở bên ngoài nói đến ăn uống nhớ phải kiềm chế lại.

Nguyễn Dạ Sênh đi đến, mở cửa tủ lạnh.

Trầm Khinh Biệt nhanh chân theo sau cô, cố che giấu ánh mắt đầy chờ mong, tiếp tục nói: “Nguyễn Nguyễn, trong này có một loại sủi cảo đông lạnh chương trình phải quảng cáo, nên sáng nay chúng ta ăn sủi cảo đi, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ quảng cáo này.”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

Nhóm cameraman ở bên ngoài cười, đạo diễn Ninh Khuê là người chuyên nghiệp nên đã dậy từ rất sớm để quan sát tiến trình ghi hình trong phòng khách mời, lần này anh ta ngồi bên cạnh, nghe thấy thế cũng bật cười: “Khanh Khanh, em sao có thể quảng cáo như vậy được hả.”

Chương trình này xem trọng cảm giác cuộc sống và tính thực tế, họ không dùng đến kịch bản là vì không có bất kỳ kịch bản nào, trong chương trình cũng thường xuất hiện những đoạn đối thoại của người chủ trì và khách mời với đạo diễn, nhưng đạo diễn thường sẽ ở ngoài chứ không xuất hiện trong màn ảnh và chỉ nghe được giọng nói của họ, như vậy sẽ tạo nên sự tự nhiên.

Trầm Khinh Biệt nhìn vào camera, có chút mơ hồ: “Quảng cáo như vậy không được sao?”

Ninh Khuê là người hiền hòa, nói: “Cũng không phải không thể, đều được hết. Chỉ là nhà tài trợ mong muốn quảng cáo được tỉ mỉ một chút, ví dụ như hai người trò chuyện, tán dốc với nhau, sau đó xoay chuyển chủ đề, gián tiếp một chút là có thể đi vào quảng cáo.”

Hàm ý chính là, vừa rồi quá trực tiếp.

Làm sao có thể chỉnh chu và gói gọn hơn, tạo tình huống để phát triển.

Trầm Khinh Biệt đành xua tay: “Vậy vừa rồi không tính, để tôi suy nghĩ lại.”

Ninh Khuê càng muốn cười, anh ta cũng không phải người cố chấp với quy tắc, thật ra chính anh ta cũng thấy làm như vậy cũng không tồi, chỉ là chuyện quảng cáo không phải là chuyện anh ta có thể quyết định một mình, còn phải xem ý muốn của nhà tài trợ bên kia: “Trước cứ quay như thế đi, tôi đi hỏi xem nhà tài trợ bên kia, nếu họ đồng ý vậy thì đoạn vừa rồi cứ dùng. Cá nhân tôi cũng cảm thấy rất tốt.”

Trầm Khinh Biệt liên tục đầu, chỉ hận không thế giơ hai tay hai chân lên tán đồng.

Làm chương trình nếu muốn quảng cáo thì cứ quảng cáo, cô không hiểu cần nhiều kịch bản để làm gì, rõ ràng các khách mời đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau, đột nhiên không hiểu sao lại nhảy vào một cái quảng cáo, làm cho đoạn trò chuyện trước đó trông rất giả dối và kệch cỡm. Giống như tất cả những thứ vừa làm chỉ lót đường cho quảng cáo, như thể sự chân thành đột nhiên bị ném cho chó ăn, chi bằng cứ nói thẳng ra, bộ quảng cáo có gì xấu hổ lắm sao?

Nguyễn Dạ Sênh mở ra ngăn đông tủ lạnh, lấy ra gói sủi cảo đông lạnh, mỉm cười phối hợp với Trầm Khinh Biệt: “Vậy bữa sáng hôm nay của chúng ta là quảng cáo.”

Trầm Khinh Biệt nhanh chạy đến dắt tay cameraman: “Anh tới gần chút, quay gói sủi cảo đi, phải quay cận cảnh bao bì.”

Cameraman: “…”

Anh ta nghĩ thầm, Khanh Khanh tỷ, chị biết rõ hơn tôi nữa.

Nguyễn Dạ Sênh gọn gàng đặt nồi hấp, thêm nước, cho sủi cảo vào nồi, lấy điện thoại của mình để đặt giờ. Cô còn tốt bụng thêm sủi cảo cho những khách mời chưa thức dậy, thời gian đợi sủi cảo chín, cô và Trầm Khinh Biệt đến phòng khách ngồi trò chuyện.

Trầm Khinh Biệt hỏi Nguyễn Dạ Sênh: “Nguyễn Nguyễn, mình muốn ăn sủi cảo chiên, lát nữa cậu chiên cho mình một ít sủi cảo được không?”

“Sủi cảo chiên?” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Có thể làm, nhưng đồ chiên rán sẽ nhiều dầu mỡ.”

“Không sao, mình sẽ không ăn nhiều.” Trầm Khinh Biệt biết Nguyễn Dạ Sênh chiên sủi cảo rất ngon, vì Nguyễn Dạ Sênh hấp sủi cảo nên sự thèm thuồng trước giờ của cô nổi lên.

“Vậy mình để ít dầu một tí.” Nguyễn Dạ Sênh thấy Trầm Khinh Biệt ngay cả đang quay chương trình những vẫn khó nhịn, muốn được ăn sủi cảo chiên, xem ra thèm đến chảy dãi rồi, không biết nếu để Úc An biết được, Trầm Khinh Biệt có bị phê bình hay không.

Một trong hai thành viên của nhóm nhạc nữ xuống lầu, đi vào phòng khách, phát hiện đầu gối của mình bị bầm tím, nhanh chóng cúi xuống kiểm tra đầu gối.

Trầm Khinh Biệt quay lại nhìn thấy người này, chỉ thấy người này đang cúi đầu, làn tóc nâu dài của người này buông xuống che khuất mặt, Trầm Khinh Biệt không nhìn ra rốt cuộc người này là ai trong hai người, thấy người này còn mặc đồ ngủ, tức khắc đứng lên, nhanh chân đi đến sau lưng người này nhìn nhìn.

Sao lưng chiếc áo có một chữ “S” in hoa.

Trầm Khinh Biệt liền biết, trong lòng nhớ lại câu thần chú để phân biệt trước đó, Lệ Tư Nhiên là S, Cố Sầm là B, thế là cô yên tâm gọi: “Lệ Tư Nhiên, chào buổi sáng, em muốn ăn sủi cảo hấp không hay là muốn ăn thơm thơm sủi cảo chiên?”

Cô thích sủi cảo chiên, còn thể hiện sự yêu thích đặc biệt với nó bằng cách thêm tính từ thơm thơm vào.

Người này ngẩng đầu lên, là gương mặt trắng trẻo của Cố Sầm, ngạc nhiên nói: “Khanh Khanh tỷ, chào buổi sáng, em là Cố Sầm.”

Trầm Khinh Biệt: “…”

Nguyễn Dạ Sênh thấy Trầm Khinh Biệt lại gặp sự cố nhận lầm người, cúi đầu cười thầm, nhanh đi qua.

Trầm Khinh Biệt cứ tưởng mình nhìn nhầm, cô cố nhìn thật kỹ chữ cái sau chiếc áo ngủ của Cố Sầm, không hề hoa mắt, thật sự là chữ S. Nhưng trước đó cô nhớ rất rõ ràng, áo của Lệ Tư Nhiên mới là chữ S.

“Không phải em là B sao?” Trầm Khinh Biệt hỏi Cố Sầm.

Một câu không đầu không đuôi, nếu không biết chuyện gì đã xảy ra chắc chắn sẽ hoang mang, Cố Sầm cũng nói chuyện không khác cô, không thêm ngữ cảnh, trả lời trực tiếp: “Em đúng là B, Lệ Tư Nhiên mới là S.”

“Nhưng hiện giờ em là S.” Trầm Khinh Biệt chỉ chỉ sau lưng áo của Cố Sầm.

“À.” Cố Sầm nhanh giải thích: “Đây là áo của Lệ Tư Nhiên, em mặc áo của cậu ấy ngủ.”

Trầm Khinh Biệt: “???”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

Chuyện này nhìn thì đơn giản, nhưng với suy nghĩ của một con người có tâm tư cong vòng như Nguyễn Dạ Sênh, nhất thời cảm thấy không hề đơn giản. Bởi vì đây là áo ngủ, mà hôm qua sau khi tắm xong, rõ ràng Cố Sầm còn mặc áo ngủ có chữ B kia, buổi sáng hôm nay lại thành chữ S, vì vậy giữa thời gian này tất nhiên phải có một tình huống cởi áo ngủ, sau đó mới có quá trình đổi áo.

Vấn đề đặt ra ở đây là.

Rõ ràng cô ấy đang mặc áo ngủ của mình, vốn là mặc đi ngủ nhưng lý do tại sao Cố Sầm lại phải cởi áo ngủ của mình ra?

Mà nếu cô muốn cởi ra để thay áo ngủ của Lệ Tư Nhiên, cho thấy Lệ Tư Nhiên nhất định cũng phải cởi đi áo ngủ của mình.

… Nội dung thế này có thể phát sóng được sao?

Nguyễn Dạ Sênh nghĩ ra vấn đề nhưng không nói ra miệng.

Nhưng Trầm đại thám tử nghĩ đến đó, liền buột miệng thốt ra nghi vấn của mình, cô theo đuổi chân tướng chốc lát quên mất điều phải băn khoăn: “Chuyện này không đúng, em mặc áo ngủ của Lệ Tư Nhiên, vậy chắc chắn hai người đều cởi áo ngủ, tại sao hai người lại muốn cởi áo ngủ chứ? Tại sao lại muốn đổi với Lệ Tự Nhiên, do em đột nhiên muốn mặc áo chữ S ha, muốn tìm cảm giác mới?”

Vậy nếu cứ đổi tới đổi lui, khó tránh cô sẽ lại nhậm nhầm người.

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

… Nội dung thế này có thể nói ra sao?

Trầm Khinh Biệt hỏi một cách không có gì xấu hổ, bởi vì căn bản cô không nghĩ đến phương diện đó, mà Cố Sầm ở đây dường như cũng thấy hết sức bình thường, nói: “Không phải muốn tìm cảm giác mới mà là trước khi ngủ bọn em có vận động trên giường, sợ ra mồ hôi làm ướt áo ngủ nên mới cởi áo ngủ ra.”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

… Cái này thật sự có thể phát sóng sao?

Cô lặng lẽ chuyển tầm mắt về hướng Ninh Khuê, Ninh Khuê không kêu dừng lại, vẫn tiếp tục ghi hình. Nhưng nhóm cameraman và Ninh Khuê bên kia đều đang cố gắng nhịn cười, tổ ekip đều đã hiểu.

“Vận động trên giường?” Trầm Khinh Biệt hỏi: “Hai em làm vận động gì vậy?”

Nguyễn Dạ Sênh đã hiểu quá nhiều, nhẹ ho khan vài tiếng, kéo kéo vạt áo Trầm Khinh Biệt: “…Khanh Khanh.”

“Nguyễn Nguyễn.” Trầm Khinh Biệt quay lại: “Sao vậy?”

Nguyễn Dạ Sênh nói không nên lời.

Nhưng Cố Sầm lại rất hào phóng, nói: “Là vận động luyện cơ bụng. Em và Lệ Tư Nhiên đều trong nhóm nhạc nữ, mỗi ngày đều phải luyện tập không được quên, tối qua trước khi ngủ, em và Lệ Tư Nhiên ở trong phòng tập cơ bụng, tập cái này sẽ ra rất nhiều mồ hôi, cho nên phải thay một bộ đồ nhẹ nhàng thông thoáng mới tập. Áo ngủ bọn em đều ném lên giường, sau đó đi tắm ra mới phát hiện em mặc nhầm áo ngủ của Lệ Tư Nhiên, dù sao cũng không có gì to tát nên cứ mặc ngủ luôn.”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

Được rồi, là do cô nghĩ quá nhiều.

Cũng đúng, nếu là nội dung không thể chiếu, Cố Sầm sao có thể không dè chừng mà nói ra như vậy.

Trầm Khinh Biệt vừa nghe tới cơ bụng, cực kỳ hưng phấn: “Tôi cũng có luyện cơ bụng! Em và Lệ Tư Nhiên tập động tác gì vậy?”

Cố Sầm cũng vui mừng theo: “Em làm mẫu cho chị vài động tác.”

Cô nhanh chân chạy đi lấy đệm yoga.

Cố Sầm vội mang đệm yoga lót ở mặt sàn, Lệ Tư Nhiên cũng xuống lầu, đi đến cạnh Cố Sầm, trước lễ phép chào Nguyễn Dạ Sênh và Trầm Kinh Biệt xong, tiếp theo như đổi thành một người khác, lặng lẽ ở sau lưng nhìn Cố Sầm, vẻ mặt lành lạnh: “Cậu đang làm gì?”

“Mình làm mẫu vài động tác vận động ở trên giường hồi tối qua của chúng ta cho Khanh Khanh tỷ và Nguyễn Nguyễn tỷ xem.” Cố Sầm quay lại, nói.

Lệ Tư Nhiên: “…”

… Cái miệng rách này của cậu không nói sẽ chết hay sao? Cái gì mà vận động trên giường? Không hiểu cậu chắc tôi phải quay lại tiểu học đọc lại sách lớp 1.

Trầm Khinh Biệt đang rất tò mò, mặc kệ mấy chuyện linh tinh đó, vội nói với Cố Sầm: “Hai người tập thế nào vậy? Hiệu quả thế nào, nếu hiệu quả tốt, tôi cũng muốn học.”

Cô và Cố Sầm đều đứng cạnh chiếc đệm yoga, Cố Sầm nói: “Hiệu quả rất tốt, đây, em cho chị xem.”

Dứt lời, Cố Sầm kéo nhẹ vạt áo ngủ của mình lên, lộ ra chiếc bụng và cái rốn: “Khanh Khanh tỷ, chị xem nè, hiệu quả không tồi phải không? Em nói cho chị, cơ bụng của Lệ Tư Nhiên còn đẹp hơn em, cậu ấy rất giỏi đó.”

Lúc này đang là mùa đông, điều hòa trong nhà đều được bật lên hết nhưng áo ngủ Cố Sầm là áo tay ngắn, tuổi trẻ năng động, cô không hề cảm thấy lạnh.

Lệ Tư Nhiên: “…”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

“Woa, không tồi nha.” Trầm Khinh Biệt thấy Cố Sầm vén áo, cô cũng kéo kéo vạt áo của mình lên, chiếc bụng nhỏ săn chắc, cơ bụng vừa phải, làm toát lên vẻ đẹp đầy khỏe mạnh: “Em coi nè.”

Các cô thường xuyên mặc loại đồ thể thao để lộ phần bụng khi luyện tập, thật ra để lộ bụng cũng không phải là chuyện gì quan trọng, nhưng hành động nói vén áo lên là vén áo, thât sự là quá phóng khoáng.

Cố Sầm nhìn đến ngây người, nói: “Khanh Khanh tỷ, em sờ một cái được không?”

Lệ Tư Nhiên: “…”

“Được chứ.” Trầm Khinh Biệt dịch người đến gần hơn.

Cố Sần cẩn thận đưa tay, sờ lên múi bụng của Trầm Khinh Biệt, suýt nữa đã chảy nước miếng: “Khanh Khanh tỷ, thật khó nhìn ra nha. Cảm giác khi nhìn và khi sờ hoàn toàn khác nhau nhau .”

Trầm Khinh Biệt từng học karate, đẳng cũng rất cao, cơ thể không hề yếu ớt như người khác tưởng tượng, mặc dù mạnh mẽ nhưng làn da trắng nõn như trứng luộc, trắng đến khó tin, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác mềm mại đáng yêu.

Lệ Tư Nhiên bắt lấy tay Cố Sầm, kéo tay cô ra.

Cố Sầm chu miệng, nhìn Lệ Tư Nhiên.

“Chị ấy là tiền bối, sao cậu lại tùy tiện sờ như vậy.” Lệ Tư Nhiên: “Không lễ phép.”

Lúc này Cố Sầm mới nhớ đến, vội cúi đầu xin lỗi Trầm Khinh Biệt: “Ngại quá, Khanh Khanh tỷ, là em thiếu phép tắt.”

Trầm Khinh Biệt cười nói: “Là tôi để em sờ mà, không sao.”

Cô nói xong, nhìn qua Nguyễn Dạ Sênh: “Nguyễn Nguyễn, cậu có cơ bụng không?”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

Cô lập tức nói: “Mình không có.”

“Không có thật hay là cậu giả vờ? Để mình xem.” Trầm Khinh Biệt không tin, nhìn cô bước qua, đưa tay muốn kéo áo cô lên: “Cậu là vũ công, hẳn phải có cơ bụng chứ?”

Nguyễn Dạ Sênh gấp muốn trốn đi, nhưng sức Trầm Khinh Biệt rất mạnh, lại từng tập karate, Nguyễn Dạ Sênh cho dù có linh hoạt cũng khó thoát được, chỉ trong một lát, cô đã bị Trầm Khinh Biệt kiềm chế, không thể nhúc nhích.

“… Để mình tự làm, mình tự làm.” Nguyễn Dạ Sênh không lay chuyển được cô, đành phải cầm lấy vạt áo của mình kéo lên, ít nhất như vậy cô có thể tự kiểm soát được mức độ, cô sợ cô nương Trầm Khinh Biệt này không biết chừng mực.

Trầm Khinh Biệt liền buông tay ra.

Cô, Lệ Tư Nhiên và Cố Sầm chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh từ từ kéo vạt áo lên, lộ ra phần eo và rốn.

Đó là chiếc eo mềm mại có thể làm tiêu hồn người xem, rồi lại có sự uyển chuyển và linh động của một vũ công.

Cố Sầm thiếu chút nữa lại chạy nước miếng: “Nguyễn Nguyễn tỷ, em sờ eo của chị một cái được không?”

Nguyễn Dạ Sênh thả vạt áo xuống, cười nói: “… Tôi sợ nhột.”

Lệ Tư Nhiên lườm Cố Sầm, rồi nhẹ đánh lên tay Cố Sầm để cô dừng thói thích sờ tới sờ lui.

Nhóm người ngồi cạnh nhau nghiên cứu cách để luyện làm sao ra cơ bụng, cuối cùng đến giờ, Nguyễn Dạ Sênh vào bếp gấp sủi cảo ra, rồi dùng một phần sủi cảo đã hấp chín mang đi áp chảo. Sủi cảo chiên, da ngoài mỏng, giòn tan, nhân bên trong ngọt nước đầy đặn, Trầm Khinh Biệt không còn ý định giữ gìn hình tượng, ăn thêm mấy phần.

Còn Úc An đang ở trong phòng của mình gọt trái cây để ăn, nàng ăn uống càng ít hơn ngày hôm qua, người nàng không có sức lực, nàng hắt xì một cái rồi nhanh tay rút khăn giấy.

Giờ này chắc Khanh Khanh đã bắt đầu rồi, chương trình chắc chắn sẽ tiến hành ghi hình từ lúc Khanh Khanh thức dậy, không biết lúc này Khanh Khanh đã ăn gì chưa, có luyên thuyên nói sai hay không.

Úc An nghĩ đến những điều này, càng ăn không nổi, không được, nàng nên sớm đi đến cạnh nơi ghi hình để quan sát. Còn Nhan Thính Hoan ở phòng kế bên, từ sáng sớm đã đi ra ngoài, không thấy bóng dáng đâu.

Hề Mặc cùng A Thố Nhật Tắc và Nhiễm Lạp Trường Tú đang ăn sáng ở nhà, Nhiễm Lạp Trường Tú rất nhiệt tình, chuẩn bị cho nàng vài món đặc biệt buổi sáng để nàng tự chọn. Bảo Lai đến ghé vào cạnh bàn, không hề đòi ăn, A Thố Nhật Tắc đổ một chén thịt lớn đặt trước mặt nó, nó cứ lặng lẽ như vậy mà ăn.

“Hề tiểu thư.” A Thố Nhật Tắc dừng đũa, nói: “Người bạn kia của chú hôm nay sẽ đến đây, có thể sẽ là giữa trưa. Tối qua nàng gửi tin nhắn đến cho chú để xác định thời gian, khi đó chú thấy con đã vào phòng ngủ, không tiện làm phiền con.”

Hè Mặc cẩn thiện xé nhỏ chiếc bánh mỏng của mình: “Dạ được, khi nàng đến cũng sẽ cùng chúng ta dùng bữa trưa chứ?”

“Cái này chú không chắc, đi đường có sớm có muộn. Nếu nàng chưa đến nơi, chúng ta có thể ăn trước, đến khi đó a muội sẽ làm lại cho nàng.”

Hề Mặc gật đầu, mày khẽ nhíu như đang tự hỏi, lát sau mới nói với A Thố Nhật Tắc và Nhiễm Lạp Trường Tú: “Chú A Thố, dì Nhiễm Lạp, trong trấn hôm nay có không ít người tham gia ghi hình phải không?”

“Đúng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN