Hoành Thánh Trứu Sa - Chương 20: Nước Mắt Đau Lòng 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Hoành Thánh Trứu Sa


Chương 20: Nước Mắt Đau Lòng 4


Biệt thự Mahler là một căn nhà vườn nổi tiếng ở bến Thượng Hải, mặt tường màu đỏ thẫm tôn lên tòa lầu chính đồ sộ rắn rỏi, mái nhà dốc đứng như hình dạng vỏ kiếm.

Nhưng cửa sổ hình vòm lại khiến khung cảnh nơi đây thơ mộng như trong cổ tích.
Lâm Cẩn kéo cánh tay Lục Dữ còn chưa đi đến cửa chính đấu củng (kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung) đỏ tươi thì đã bị cả nhóm phóng viên dọc theo con phố rầm rầm vây quanh đến mức nước không ngấm qua nổi, họ giơ cao camera, ‘tách tách’ liên hồi về phía biệt thự Mahler.
Giản Băng và Giản Khê hiện đang rất được chú ý ở bến Thượng Hải, chị gái đính hôn với con trai thị trưởng, em trai vinh dự nhận được chức hội trưởng thương hội Thượng Hải.

Dù báo chí trong hay ngoài nước đều đang khen, thậm chí còn đang xem họ như tòa nhà chị em (là tòa nhà HSBC và tòa nhà Hải quan) ở bến Thượng Hải.
Một bức ảnh cưới khổng lồ treo ở cửa ra vào, đôi vợ chồng với cử chỉ ngọt ngào và nụ cười rạng rỡ.

Bên cạnh được bố trí chỗ ký tên, vài bản đề tặng lời chúc phúc in thiếp vàng được đặt trên giá hoa hồng màu trắng sữa, gió mát phất qua, thỉnh thoảng thổi lật vài tờ chúc phúc.
Lâm Cẩn đặt bút đề vài câu thơ của Khuyết Yến Thù, lời lẽ phú quý dành cho người phú quý, tất nhiên rất thích hợp với hoàn cảnh sang trọng như vậy.

Cô ngước mắt cười nói với Lục Dữ: “Anh viết một câu tiếng Anh đi.”
Lục Dữ viết ngay dưới dòng chữ của cô câu: “Meeting you, fate and falling in love with you, out of my trol.

(Gặp được em là sự sắp đặt của số phận, còn yêu em là anh không kiềm lòng được.) “
Bước vào vườn hoa biệt thự, nam nữ phục vụ mặc đồng phục trắng đen, tay bưng ly chân dài chứa sâm panh đi qua đi lại, đội nhạc jazz trên thảm cỏ xanh đang diễn tấu khúc nhạc rộn rã.
Lâm Cẩn còn chưa nói được mấy câu với Lục Dữ, Giản Băng đã cho người gọi cô đi.

Chờ đến lúc cô quay lại thì đã thay trang phục phù dâu.
Váy lụa mỏng phất phới, bên trên đính nhiều đóa hoa và cánh bướm 3D dày đặc, làm nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết và đường cong của Lâm Cẩn.
Cô xách váy di chuyển cả một vòng lớn trong vườn hoa mới tìm thấy Lục Dữ đang ở chỗ ký tên, anh đang cùng mấy bà già kết vòng đeo tay bằng hoa.
“Làm gì vậy?” Cô đập vào vai Lục Dữ.
Lục Dữ đứng lên, che giấu đi sự ngạc nhiên trong ánh mắt, yên lặng cầm vòng hoa trong tay đội lên đầu cô: “Đẹp không?”
“Xấu.” Lâm Cẩn chu miệng, nhưng vẫn đưa tay lên đầu để giữ cho vòng hoa được chắc chắn hơn.
“Anh đã đan rất lâu đấy.” Anh cười.
Lâm Cẩn vội vàng kéo anh trở lại, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.

Trên đường gặp được Giản Khê, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi Lâm Cẩn tự mình đem trả nhẫn kim cương lại cho anh ta.
Giản Khê bình tĩnh như thường, gật đầu với Lục Dữ rồi móc từ trong túi áo ra tờ danh thiếp được in đẹp mắt đưa qua, nói: “Anh Lục, nếu muốn đổi nghề có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Lâm Cẩn biết đó là danh thiếp cá nhân Giản Khê luôn mang bên người, không dễ cho ai.
“Không cần phiền đến anh.

Anh ấy đã ứng tuyển vào làm nhân viên của Jardine Matheson rồi.” Lâm Cẩn nhìn Giản Khê, cười mỉm nói.
Giản Khê nghe xong tỏ vẻ rất sửng sốt, yêu cầu tuyển dụng của Jardine Matheson trước nay đều rất cao, ngay cả những quý ngài quý cô du học về nước cũng rất kén chọn.
Nhưng trên mặt anh ta vẫn mỉm cười: “Anh quen biết Lý tổng của Jardine Matheson, trước nay ông ấy đều hạ mình cầu hiền tài, tất nhiên là một ông chủ tốt.”
Lễ đính hôn bắt đầu, pho tượng Jesus trong vườn hoa cùng với bản nhạc giao hưởng hoa lệ lãng mạn, chim bồ câu trắng vung cánh bay lên không trung.

Lâm Cẩn im lặng đứng bên cạnh Giản Băng.
“Người yêu của tôi là thiếu nữ xinh đẹp nhất.

Cô ấy là đóa thủy tiên giữa đồng bằng, là hoa bách hợp trong thung lung…”
Giản Khê bưng sách đỏ, giọng nói trong trẻo chậm rãi rót vào trong tai khách mời.

Lâm Cẩn sửng sốt, sao lại là Giản Khê đọc lời thề?
Giản Băng cầm sách đỏ trong tay đưa cho Lâm Cẩn, nghiêng mặt ghé sát tai cô nói: “Cổ họng chị hơi đau, em đọc tiếp đi.”
Thực ra đây là Giản Băng cố tình sắp xếp, thấy gần đây Giản Khê vì Lâm Cẩn mà trông chẳng ra người nên cô ta nghĩ ra chiêu này.

Để Lâm Cẩn và Giản Khê đọc lời thề thay cho họ, dù sao đây cũng không phải lễ đính hôn chính thức.
Lâm Cẩn lắc đầu, nhưng Giản Băng vẫn kiên quyết nhét vào tay cô, giọng điệu có chút lo lắng: “Khách mời đều đang chờ đấy.”
Lâm Cẩn không biết làm sao, đành đọc: “Người yêu của tôi là thiếu niên anh tuấn nhất, anh ấy là tuấn mã của Pha-ra-ông, là vũ khí của dũng sĩ…”
Lục Dữ ngồi dưới sân khấu, nheo đôi mắt hẹp dài, lẳng lặng lắng nghe.
Cô nhóc béo của anh vẫn đang đọc không ngừng nghỉ: “Anh ấy đưa tôi vào hầm rượu, nhìn tôi bằng ánh mắt đắm đuối đưa tình.

Tay trái anh ấy đỡ đầu tôi, tay phải ôm lấy tôi.

Mong các vị hãy tăng thêm sức mạnh của tôi bằng quả nho, khôi phục tinh thần tôi bằng quả táo, vì tôi đã mắc bệnh tương tư…”
Hay lắm, vậy mà cô lại mắc bệnh tương tư vì người đàn ông khác.

Lục Dữ giận quá thành cười, khóe miệng nhếch lên một đường cong giễu cợt.
Sau khi đọc xong, Lâm Cẩn không cần ngẩng đầu, cũng đã cảm nhận được dưới sân khấu có người đang lườm cô.
Chim bồ câu trắng bay khỏi bãi cỏ xanh, dưới sự chứng kiến của Mục Sư, đôi vợ chồng trẻ trao nhẫn đính hôn cho nhau.
Lục Dữ lôi kéo Lâm Cẩn đi qua cầu thang hoa ngọc thật dài của biệt thự Mahler, sau khi tiến vào một căn phòng, anh dứt khoát khóa trái cửa phòng lại.

“Lâm Cẩn…” Lục Dữ đè cô lên tường, nghiến răng nghiến lợi, con ngươi đen bật ra ánh lửa hừng hực như muốn đối cháy cô gái trước mắt thành tro tàn.
“Em…”
Lời giải thích của Lâm Cẩn còn chưa ra khỏi miệng thì Lục Dữ đã dùng nụ hôn chặn lại.

Nụ hôn của anh thô bạo, không có chút tình cảm nào.

Anh liều mạng tấn công giữa môi và lưỡi cô, dùng hơi thở của mình bất chấp tất cả dạy dỗ cô.

Lâm Cẩn vùng vẫy, môi anh đào không ngừng phát ra tiếng rên rĩ khiêu khích người khác…
Không có nho, cũng chẳng có táo.

Cô muốn sức mạnh và tinh thần thì anh sẽ cho cô.
Bàn tay to của Lục Dữ tùy ý dạo chơi trên người cô, động tác lột bỏ chiếc váy dự tiệc màu trắng tầng tầng lớp lớp trên người cô như đang ăn một viên vằn thắn cỡ nhỏ.
Anh nên ăn cô từ đêm hôm đó!
Anh thật sự quá hối hận!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN