Dinh Dưỡng Quá Tốt - Chương 44: Rất Yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Dinh Dưỡng Quá Tốt


Chương 44: Rất Yêu


“….Suy nghĩ của em quả thật không có vấn đề.” Chung Dập trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhưng em có nghĩ tới không, anh cũng là giống đực?”
Dung Miên ngây người một chút: “Hình như là vậy.”
Từ “hình như” thực sự khiến Chung Dập đau đầu thật sự.

Ở chung lâu như vậy, Chung Dập cũng biết mình đang nuôi một con mèo suốt ngày nghĩ lung tung nên không quá ngạc nhiên về những gì Dung Miên nói nãy giờ.

Chuyện bạc hà mèo lần trước cũng làm Chung Dập ý thức được, mặc dù Dung Miên nói chuyện hay làm việc gì cũng đều rất thẳng thắn nhưng đối với phương diện tình cảm vẫn có chút thiếu hiểu biết.

Hôm nay Dung Miên chủ động nói đến chuyện này, khả năng là do suy nghĩ đến một chuyện gì đó mà không hiểu được rồi tự mình đi vào ngõ cụt.

Đối với Chung Dập, anh cảm thấy cuộc sống này là do bản thân mình quyết định.

Chỉ cần có người yêu, thì việc có con cái hay không không ảnh hưởng gì đến chất lượng cuộc sống cả.

Tuy nhiên, Chung Dập lại có chút do dự.

Bởi vì anh cũng biết rằng suy nghĩ của động vật nhỏ khác với suy nghĩ của con người.

Rốt cuộc, mèo là loài động vật có thể đẻ hết lứa này đến lứa khác.

Nói không chừng, có lẽ mục đích của Dung Miên khi nói những điều này với mình là vì thiếu niên cũng muốn có một cục lông xù xù nho nhỏ khác để có thể làm bạn mỗi ngày.

Chung Dập cảm thấy Dung Miên như đang thử mình.

Cho nên Chung Dập dừng lại một chút, cẩn thẩn sắp xếp lại những từ ngữ chuẩn bị nói: “Đợi anh trở về, chúng ta có thể đến một cửa hàng thú cưng gần nhà xem có mèo con nào mới sinh không, em thích con nào thì chọn nhé, có được không?”
Dung Miên sửng sốt một chút, nói được.


Chung Dập quay liên tục một tuần.

Lúc anh vừa về đến nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Dung Miên hình mèo đang ngồi trên ghế sô pha vẫy đuôi chăm chú xem chương trình giám định đồ cổ trên tivi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mèo con lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, vừa chạy vừa keo meo meo, vô cùng vui vẻ vọt tới cửa đón Chung Dập.

Chung Dập thở dài xúc động, thời gian trôi qua thật nhanh
Anh vẫn nhớ khi Dung Miên đến nhà mình lần đầu tiên, thiếu niên còn không hứng thú với chương trình giám định đồ cổ.

Lúc đó đứa nhóc này chỉ ăn một chén hoành thánh nhân thịt với cà rốt rồi lăn ra ngủ.

Thời gian trôi đi, trời xui đất khiến thế nào, Dung Miên lại sống trong nhà của anh, mà bản thân Chung Dập lại trở thành khách của Dung Miên.

Sau đó Dung Miên bắt đầu bị thu hút bởi những chiếc vòng tay đá quý và mặt dây chuyền ngọc bích rực rỡ trong chương trình, hơn nữa người dẫn chương trình cũng vô cùng hài hước và thú vị cho nên mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, Dung Miên đều chủ động lôi kéo Chung Dập cùng xem với mình.

Nơi xem chương trình sau đó biến thành phòng ngủ.

Hai người nằm ở trên giường, vừa ôm hôn vừa phân tích giá ngọc trong tiếng dẫn chương trình của MC.

Nhưng mà giờ khắc này, người dẫn chương trình quen thuộc vẫn đang nói trên tivi, còn bên chân Chung Dập bây giờ là một con mèo đen nho nhỏ đang không ngừng cọ vào quần của anh.

Chung Dập cảm thấy trái tim của mình như muốn tan thành nước.

Vì thế Chung Dập cũng không do dự, anh trực tiếp nói với Dung Miên: “Anh sờ đấy nhé.”
– -Chung Dập bây giờ đã rất thành thạo quy trình làm sao để sờ một chú mèo đúng tiêu chuẩn.

Đầu tiên là phải đặt chú mèo lên giường trước, theo thứ tự từ trên xuống dưới sẽ là hôn cái đầu sau đó đến chân, năm phút cuối sẽ đắm chìm vào cái bụng mềm mại, kết thúc sẽ là từ từ vuốt ve cái đuôi.

Khi Dung Miên trở về hình người, thay xong quần áo, gương mặt vẫn còn một chút ửng đỏ.

Cậu ngẩng mặt lên, ngửi cổ và lòng bàn tay của Chung Dập một lần nữa, sau đó hài lòng nói với Chung Dập: “Hôm nay hẳn là không có ai chạm vào anh.

Chẳng qua trên người anh có hương vị bò kho.”
Chung Dập bật cười.

Mũi mèo con đúng là nhạy quá mức.

Anh ăn bò kho ở trên máy bay đã gần bốn tiếng trước rồi, thế mà vẫn bị cậu dễ dàng điều tra ra được.

Vì thế Chung Dập đi tắm trước.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Dung Miên đang ngồi xổm trên mặt đất, chậm rãi nhặt một bộ quần áo của anh trong vali lên, sau đó thận trọng ôm nó vào lòng rồi cúi đầu ngửi.

Trái tim của Chung Dập lại tê liệt.

Hai người cách nhau đã gần hai tuần.

Lịch trình của Dung Miên cũng tương đối đơn giản, không đi quán cà phê mèo thì sẽ đến nhà Sử Trừng chơi.

Chung Dập biết thiếu niên đã buồn chán đến hỏng cả người rồi.

Anh nhớ lại chuyện hai người đã nói trong điện thoại lúc trước.

Bây giờ còn khá sớm, Chung Dập hỏi Dung Miên: “Bây giờ hai ta ra ngoài đến cửa hàng thú cưng xem mèo con nhé, được không?”
Sau đó anh nhìn thấy Dung Miên tựa hồ hơi cứng đờ một chút.

Thiếu niên chậm rãi đứng lên, nhìn Chung Dập, sau một lúc mới nhỏ giọng mà nói được.

Hai người Chung Dập Dung Miên đến cửa hàng thú cưng đầu tiên chưa tới mười giây đã bị nhân viên bán hàng nhận ra ngay lập tức.

Chung Dập bị nhận ra là chuyện bình thường nhưng Dung Miên lại có chút sửng sốt.

Bởi vì cậu không ngờ bản thân bây giờ đã nổi tiếng đến mức được một nhóm ít người qua đường nhận ra.

Mắt thấy các nhân viên trong cửa hàng muốn giơ điện thoại chụp ảnh, Chung Dập chỉ có thể kéo tay Dung Miên rời đi.

Vì sự an toàn, hai người đi đến một cửa hàng nhìn bên ngoài tương đối hẻo lánh.

Ở cửa hàng thứ hai, có một chú mèo con màu cam nhỏ vừa mới chào đời, đang co ro tò mò nhìn trái nhìn phải bên cạnh một chú mèo cam to béo khác, hẳn đây là mẹ của nó.

Người chủ cửa hàng thú cưng nói mẹ của đám mèo này là mèo hoang gần đó.

Lứa này nó sinh được năm con, bốn con khác đều đã được nhận nuôi.

Nếu hai người muốn nuôi đứa còn lại, cửa hàng cũng có thể đưa miễn phí.

Dung Miên nhìn chằm chằm vào quả bóng màu cam trong ba giây.

Mèo con bị ánh mắt của cậu làm cho hoảng sợ đến mức kêu lên hai tiếng nho nhỏ.

Chung Dập nhìn quả bóng cam kia xù lông lên, lui về trong lòng ngực của mẹ nó.

Dung Miên quay đầu, nói với Chung Dập: “Nó quá gầy, cũng quá nhỏ.

Hơn nữa màu lông của nó không được sáng bóng cho lắm.

Nó phải ở cạnh mẹ nếu không sẽ chết.”
Chung Dập suy nghĩ một chút, cảm thấy Dung Miên nói cũng có lí cho nên cảm ơn chủ cửa hàng rồi cùng nhau rời đi.

Họ lại đến cửa hàng thú cưng thứ ba.

Cửa hàng này có đủ loại mèo con.

Đây còn là lần đầu tiên Chung Dập thấy được loài mèo không lông.

Anh cảm thấy loài mèo này mà muốn hít thì chắc là đặc sắc lắm.

Lần này người bán hàng mang đến hai chú mèo con.

Hai con này là loại mèo ragdoll mới sinh rất ưa nhìn, ngoan ngoãn, mắt tròn xoe, lông rất dài giống như hai quả bóng nhỏ.

Chung Dập nói: “Hai con này cũng được lắm.”
Dung Miên hơi cứng đờ.

Thiếu niên giống như có chút lo âu mà mím miệng, hồi lâu mới nói với Chung Dập: “Bọn nó đều quá mập.

Sau này cái mông của bọn chúng sẽ còn lớn Quách Ngũ Quỳ nữa.

Hơn nữa bọn nó sẽ ăn quá nhiều, khả năng là sẽ…”
Chung Dập: “…”
Dung Miên dường như nhận ra mình đã nói hơi quá.

Cậu quay mặt đi, lại cẩn thận mà liếc nhìn biểu tình của Chung Dập, cuối cùng nhỏ giọng bổ sung: “…Nếu anh thích thì chọn một con đi.”
Chung Dập suy nghĩ một lúc.

Dung Miên cúi đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm những vết nứt trên nền gạch.

Trong chốc lat, cậu nghe thấy Chung Dập đứng bên cạnh cảm ơn chủ cửa hàng một lần nữa, sau đó nói với mình: “Đi thôi.”
Chung Dập cuối cùng cũng nhận ra rằng Dung Miên thực sự không muốn bất kỳ con mèo nào cả.

Thái độ của cậu đối với mèo con trong cửa hàng hoàn toàn là thù địch và đề phòng.

Đó không phải thái độ đối mặt với những đứa nhỏ sẽ làm bạn với mình trong tương lai mà là cảm thấy bọn chúng sẽ trở thành kẻ thù phân tán tình yêu của Chung Dập với mình.

Mỗi khi Chung Dập chú ý nhiều hơn đến một chú mèo con nào đó, nét mặt của Dung Miên sẽ đột nhiên trở nên rất khổ sở.

Chung Dập biết mức độ chiếm hữu của Dung Miên là bao nhiêu.

Ý thức về lãnh địa và mùi hương của mèo con rất mạnh.

Trước đó Chung Dập nói cậu có thể mời bạn bè tới chơi, Dung Miên đã tỏ ra rất không vui, nói rằng đó rõ ràng là nhà của mình và Chung Dập.

Chung Dập tự hỏi sao đến bây giờ mình mới nghĩ ra
– -Một chú mèo con nhạy cảm cảnh giác như vậy, sao lại có thể chủ động muốn một con mèo xa lạ không quen biết khác tiến vào nhà của mình được cơ chứ.

Trên đường về, Dung Miên lo sợ bất an mà không nói gì cả.

Chung Dập cũng không hé răng, chỉ chăm chú lái xe về nhà.

Thời điểm xe vào gara, anh trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Nói đi.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Dung Miên vẫn không nói gì.

“Nếu không nói thì bây giờ anh sẽ lên lầu đi ngủ.”
Chung Dập nói: “Em tự nấu cơm tối.

Quà kỷ niệm và đặc sản anh mua cho em ngày mai sẽ đưa hết cho Thẩm Nghiên…”
Lông mi Dung Miên lại run một chút, rốt cuộc cậu cũng ngẩng đầu lên.

Thiếu niên nhìn Chung Dập, nói: “Chung Dập, em sẽ không sinh mèo con.”
Chung Dập còn chưa kịp phản ứng, Dung Miên tiếp tục buồn bã nói: “Em không biết anh có muốn con hay không.

Thời điểm em theo đuổi bạn đời cũng không có hỏi anh.

Em cảm thấy bản thân rất ích kỉ.”
“Nếu em không phải là mèo đực.”
Dung Miên khó khăn tạm dừng một chút: “Nếu bạn đời của anh không phải là em, anh đã có thể…”
Chung Dập sửng sốt.

Cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao người này lại có thái độ như thế rồi.

“Không phải.” Chung Dập cảm thấy dở khóc dở cười.

“Từ từ, em dừng lại một chút.”
“Anh nghĩ anh cần phải giải thích cho em hiểu.”
Chung Dập nói: “Trước hết, anh là đàn ông.

Thứ hai, tính hướng của anh quyết định anh thích đàn ông, tức là anh chỉ thích đàn ông.

Chuyện này không thể thay đổi được.”
“Tiếp theo, dựa theo tình huống hiện tại, anh cảm thấy có thể nói cụ thể một chút, đó chính là anh chỉ thích mèo đực nhỏ.”
Chung Dập nói: “Một con mèo đực lông dài màu đen.”
“Thích một người là thứ cảm xúc không mang theo mục đích gì cả.

Không phải cứ sinh được nhiều mèo con thì có nghĩa là anh sẽ thích.”
“Chính là đúng vào khoảnh khắc kia, thời gian, địa điểm và bầu không khí vừa vặn, khi duyên phận đến, anh chỉ thích một người ăn đồ đóng hộp cho mèo trong nhà vệ sinh, em hiểu không?”
Dung Miên vẫn không nói gì.

Sau một lúc, cậu mới mơ hồ nói với Chung Dập: “Nhưng lúc đó anh đã nói anh thích em là vì muốn cùng em giao phối.”

Dung Miên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cho nên em nghĩ là anh có thể muốn một con mèo con.”
Chung Dập suy nghĩ, trí nhớ của người này vào lúc không nên nhớ thì lại đặc biệt linh động.

“…Quả thật em có thể giải thích như vậy.”
Chung Dập nói: “Nhưng đối với con người, mục đích giao phối không nhất thiết chỉ là để sinh con đẻ cái.

Mà là vì anh thích em, muốn cùng em làm những điều thân mật.”
“Và anh cũng thực sự bận rộn.

Bởi vì anh không chỉ nuôi một con mèo con, mà anh còn nuôi một người bạn trai nhỏ có thể ăn rất nhiều thịt nữa.

Bây giờ anh có làm gì, ở đâu, anh cũng chỉ nhớ đến hai người bọn họ.

Lúc cho bồ câu ăn, anh sẽ nhớ đến mèo con.

Trên máy bay lúc ăn bò kho, anh sẽ nhớ đến bạn trai nhỏ của anh.”
Chung Dập nói: “Cuộc sống của anh đã đủ đầy rồi.

Chỉ với hai người bọn họ thôi, anh cũng đã lo liệu không xuể.”
Dung Miên khẽ chớp mắt.

“Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc.

Ví dụ như trong lần đi công tác này anh đã gặp một chị gái chuyên viên trang điểm.

Con gái nhỏ của cô ấy mỗi ngày trước khi đi nhà trẻ là sẽ ôm mẹ khóc hết nửa tiếng đồng hồ.

Nghe nói lần này mẹ phải đi công tác ở nước ngoài, cô bé còn khóc đến mức muốn sụp cả xà nhà.”
Chung Dập nói: “Có thể những người khác sẽ cảm thấy khó khăn khi nuôi dạy một đứa trẻ, nhưng cô ấy nói với anh rằng mình cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Tương tự như vậy.

Mặc dù anh không được trải qua những thăng trầm trong việc nuôi dạy một bạn nhỏ.”
“Nhưng đời này của anh đã nhiều hơn người khác một chú mèo con có thể ở cạnh anh rất lâu rất lâu.

Cho nên anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Đối với anh mà nói, hiện tại đã vô cùng vừa vặn, vô cùng viên mãn rồi.”
“Huống hồ chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm.” Chung Dập nói, “Anh còn chưa đưa em đi các nước khác để ăn xúc xích chính hiệu.

Còn em cũng còn rất nhiều vòng cổ chưa mang cho anh xem.”
“Nhiều chuyện như vậy, anh đều muốn làm với em.”
“Chỉ làm với một mình em.”
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Dập, không nói gì.

Chung Dập thở dài một tiếng.

Anh nâng tay lên, nhéo nhéo hai má của Dung Miên, rất kiên nhẫn nói với thiếu niên: “Bởi vì anh yêu em nhiều lắm, mèo con ạ.”
Dung Miên bừng tỉnh mà chớp chớp đôi mắt.

Sau một lúc thiếu niên cúi đầu, nhẹ giọng thủ thỉ: “Em cũng rất yêu anh, nhân loại.”
Mặc dù cuộc trò chuyện của hai người nghe có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng Chung Dập cảm thấy màn tỏ tình này của anh có khi còn hay hơn bài phát biểu khi nhận giải ảnh đế.

Ít nhất là cũng đã đả thông được tư tưởng của chú mèo con nghĩ nhiều này, Chung Dập nghĩ.

Giây tiếp theo, Dung Miên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Chung Dập.

“Vậy Chung Dập ơi,” Dung Miên nói thẳng, “Chúng ta giao phối đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN