Họa Đường Xuân
Chương 29
Sau lưng có chút nóng, ngủ đã no, Nguyệt Bất Do xoay xoay thân mình, ý thức còn không thanh tỉnh. Ngay sau đó, hắn liền mạnh mẽ mở mắt. Sau một khắc nữa, hắn ngừng thở. Nhưng mặc dù là như vậy, hắn lại không có cách nào khác khống chế trái tim mình đột nhiên nhảy lên nhanh hơn. Kỳ quái, thật sự là kỳ quái, từ khi nào hắn lại dễ dàng khẩn trương như thế?
Phù phù, phù phù, phù phù…… dường như không đơn giản chỉ có tiếng tim hắn đập. Nguyệt Bất Do chớp chớp mắt, cẩn thận nghe ngóng, rồi ánh mắt hắn biến thành trăng rằm, quả thật không đơn giản chỉ có tim hắn đập nhanh như thế. Đây là…… cảm giác gì vậy? Chưa từng cảm thấy bao giờ. Tựa hồ chỉ khi lúc nhỏ sinh bệnh, nằm trong lòng nương mới cảm nhận được. Thì ra đúng là như vậy, ấm áp, ấm áp đến mức làm hắn đổ mồ hôi.
Trên lưng có một cánh tay không thuộc về hắn đang vắt ngang, dưới cổ cũng có một cánh tay không thuộc về hắn, phía sau dựa vào một vùng ngực rõ ràng dày rộng rắn chắc hơn hắn nhiều, Nguyệt Bất Do có chút khô miệng, liếm miệng, nhắm mắt lại. Rõ ràng nhớ là tối hôm qua trước khi ngủ Mạc Thế Di bắt lấy tay hắn, đâu chui vào chăn hắn chứ, vậy bây giờ đang là chuyện gì đây?
Chân giật giật, Nguyệt Bất Do hiểu được. Không phải Mạc Thế Di chui vào ổ chăn của hắn, là hắn chui vào ổ chăn của Mạc Thế Di, bởi vì chân hắn vẫn ở trong ổ chăn của mình mà. Chỉ có thân trên của hắn ở trong chăn Mạc Thế Di thôi, thân dưới cũng chưa kịp chuyển sang.
Hắc hắc, chưa kịp chuyển à…… Ngón tay bên mặt động đậy, Nguyệt Bất Do quyết đoán đá rơi cái chăn của mình, đưa chân luồn sang, rồi mới chen ra phía sau. Hắc hắc, dán lại càng chặt rồi. Ngoài nương ra thì không có người nào từng ôm hắn ngủ như thế, thật thoải mái.
Phù phù, phù phù, phù phù…… Tim đập càng lúc càng nhanh, mà người phía sau tim đập tựa hồ cũng càng nhanh. Nguyệt Bất Do rất quá đáng lại chen chúc ra phía sau, bởi vì người phía sau dường như cũng giống hắn, không chán ghét sự thân mật này.
Cánh tay khoát lên lưng hắn kia tựa hồ có chút do dự, Nguyệt Bất Do thay y xoá bỏ mọi lo lắng thừa thãi. Hắn chọc chọc cánh tay đối phương, thân thể đối phương chấn động, nhưng nhanh tiếp theo cánh tay đối phương lại cong xuống, trực tiếp ôm Nguyệt Bất Do.
Phù phù, phù phù, phù phù…… Nguyệt Bất Do chỉ cảm thấy yết hầu thật là khô, thật sự kỳ quái, hắn chưa từng có loại cảm giác này. Tuy rằng trí nhớ đã cực kì mơ hồ nhưng hắn có thể khẳng định, khi nương ôm hắn, hắn cũng không thấy khô miệng thế này. Nhưng có một điều hắn chắc chắn, đó là Mạc Thế Di cũng miệng khô giống hắn, bởi vì tim Mạc Thế Di đập cũng nhanh giống hắn, từ phía sau hắn có thể rành mạch cảm giác được!
Phát hiện này càng làm tâm tình Nguyệt Bất Do cực kì vui vẻ, cũng không chọc người nữa, hắn ngừng thở trực tiếp bắt lấy bàn tay trước ngực, cầm lấy. Tốc độ tim người phía sau đập nháy mắt vượt qua hắn. Mặc dù tim sắp nhảy khỏi cổ họng ra ngoài nhưng người nọ không rút bàn tay bị Nguyệt Bất Do cầm ra, ngược lại còn càng ôm Nguyệt Bất Do chặt hơn, lúc này tốc độ tim đập của hai người lại tương đương.
Thật khát, cổ họng nháy mặt sắp bốc hơi, nhưng cũng không phải đơn thuần khát nước. Lần đầu tiên Nguyệt Bất Do khát đến mức đầu choáng váng, màng tai càng đột nhiên rung lên thình thịch. Nhưng mà hắn đã khát như thế, vậy chắc chắn Mạc Thế Di cũng rất khát.
Nguyệt Bất Do nhịn không được, trái tim thật sự muốn nhảy ra ngoài.
“Mạc Thế Di……” Có chút suy yếu không hiểu.
“Ừ.” Càng ôm chặt.
“Ta khát, ngươi khát không?”
Nguyệt Bất Do nghe được tiếng nuốt rõ ràng phía sau. Bàn tay đang nắm tay hắn buông lỏng ra, cánh tay ôm hắn cũng buông lỏng ra, Nguyệt Bất Do theo bản năng bắt lấy cánh tay muốn rời khỏi của đối phương: “Ngươi muốn rời giường ?” Hắn còn chưa nằm đủ đâu.
“Để ta đi lấy nước.”
“A.”
Ánh mắt cong cong, Nguyệt Bất Do buông tay.
Người phía sau xuống giường, Nguyệt Bất Do xoay người rất mạnh, nhìn đối phương đi đến bên bàn lấy nước. Ánh mắt cong cong nhìn đối phương uống vài ngụm nước, rồi mới lại lấy chén trà đi tới, Nguyệt Bất Do ngồi dậy. Không chút khách khí tiếp nhận chén trà uống hết một hơi, hắn đưa tay: “Còn khát.”
Đối phương có vẻ nghĩ hắn uống không đủ, trực tiếp mang cả ấm trà tới, lập tức rót cho Nguyệt Bất Do một chèn. Ừng ực ba ngụm uống hết, Nguyệt Bất Do nâng tay quẹt miệng: “Đủ rồi.”
Để lại ấm trà và chèn lên bàn, Mạc Thế Di trở về giường, nuốt nuốt cổ họng, hỏi: “Muốn, thức dậy à?” Thanh âm rất khàn, rất khàn, ít nhất Nguyệt Bất Do chưa từng nghe thấy thanh âm y khàn như thế.
Nguyệt Bất Do trả lời là trực tiếp nằm xuống, ngáp một cái nói: “Tối hôm qua quá mệt mỏi, ta muốn nằm thêm một lát. Ngươi có muốn nằm thêm không? Buổi tối còn phải đi ra ngoài nữa.”
Mạc Thế Di trả lời cũng rất trực tiếp. Y buông màn vừa mới treo lên một nửa xuống, cởi giày lên giường. Nguyệt Bất Do cao hứng nằm lùi vào bên trong, thuận tiện đá cái chăn của mình xuống dưới chân. Mạc Thế Di nằm xuống, thân thể có chút buộc chặt chui vào ổ chăn đang có Nguyệt Bất Do.
Hai người đều nằm ngửa, giờ……phải làm sao đây? Ngón tay Nguyệt Bất Do đặt trên bụng động đậy trong chốc lát, rồi mới lật người rất mạnh. Tên còn lại rất phối hợp, cũng trở mình, đối mặt với Nguyệt Bất Do.
Nuốt nuốt cổ họng, Nguyệt Bất Do làm bộ trấn định chọc chọc Mạc Thế Di, đối phương lập tức cầm tay hắn. Hơi thở hai người nháy mắt không xong. Mạc Thế Di nhìn bức tường phía sau Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do dồn ánh mắt vào lồng ngực Mạc Thế Di, ai cũng không nhìn ai, nhưng trên mặt hai người đều có một tảng màu đỏ khả nghi.
Sao lại khát rồi, đầu cũng lại choáng váng rồi. Nguyệt Bất Do thở hổn hển mấy hơi, áp chế khẩn trương, gọi một tiếng: “Mạc Thế Di.”
“Ừ.” Tay, nắm chặt.
“Chỉ có nương ta…… từng ôm ta ngủ.”
“……” Chân Mạc Thế Di giật giật, rồi thân thể mới chậm rãi xê dịch về phía Nguyệt Bất Do.
Phù phù, phù phù, phù phù…… Nguyệt Bất Do nhắm mắt lại, qua một lát lại nói: “Cái giường này quá nhỏ , ta cảm thấy hai ta đắp một chăn là được, hai cái chăn thì chen chúc quá.”
Mạc Thế Di lại xê dịch, dán sát vào Nguyệt Bất Do.
Phù phù, phù phù, phù phù, phù phù…… Tay kia chọc chọc Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do lẩm bẩm: “Ngoài nương ta, không có người nào từng ôm ta ngủ.” Trên lưng hắn thêm một cánh tay, tiếp theo, cánh tay kia siết chặt, Nguyệt Bất Do thành công như nguyện, vùi mình vào trong lòng người nào đó.
Rất thoải mái mà thở hắt ra, Nguyệt Bất Do hảo tâm hỏi: “Cánh tay kia của ngươi có bị không thoải mái không?”
Cánh tay “không thoải mái” kia của Mạc Thế Di nâng lên, Nguyệt Bất Do rất chủ động ngẩng đầu, cánh tay đó liền đưa xuống dưới cổ hắn. Điều chỉnh tư thế một chút, cuối cùng ánh mắt người đang gối lên vai Mạc Thế Di cũng cong lên thành một cái khe.
Phù phù, phù phù, phù phù, phù phù, phù phù…… Nguyệt Bất Do nhắm mắt lại gọi một tiếng: “Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ngoài nương ngươi ra……Ngươi có từng ôm ai ngủ không?”
“…… Không.”
“Ngươi…… muốn thử, hay không?”
“…… Ừ.”
Cười toét miệng, Nguyệt Bất Do lập tức gác một cánh tay khác của mình lên lưng Mạc Thế Di, dùng sức, siết chặt. Thân thể hai người dính sát vào nhau, một đôi tay còn gắt gao nắm lấy nhau. Chóp mũi Nguyệt Bất Do toát mồ hôi, chóp mũi Mạc Thế Di cũng toát mồ hồi. Hai người đều nhắm mắt, nhưng hàng mi rung động lại nói cho ông trời rằng ai trong hai người họ cũng không ngủ.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Trước khi ngươi được tự do, ta sẽ nương tựa ngươi.”
Tiếng hít thở của Mạc Thế Di lộ ra khẩn trương, y khàn khàn “ừ” một tiếng. Cánh tay ôm Nguyệt Bất Do càng thêm dùng sức, hai người gần như giống trẻ sinh đôi dính liền vậy. Hai cánh tay Nguyệt Bất Do cũng dùng sức, lại thoải mái mà cảm khái một tiếng: “Ngoài nương của ta, ngươi là người thứ hai ôm ta ngủ đấy.”
“……” Dùng sức, dùng sức.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Giường của ngươi…… có lớn không? Hai cái chăn liệu có chen chúc không?”
“Có.”
“Ha ha……” Nghe thế nào cũng thấy rất vui.
“Vậy trước khi ngươi được tự do, ta sẽ tìm ngươi nương tựa.”
“Ừ!”
Ngáp một cái, kỳ thật đã tỉnh ngủ nhưng Nguyệt Bất Do vẫn khàn khàn nói: “Ta ngủ đây, tối hôm qua thật mệt.”
Ngón tay sờ lên băng vải trắng trên cổ tay Nguyệt Bất Do, cằm Mạc Thế Di nhịn không được cọ cọ đỉnh đầu Nguyệt Bất Do, không nói gì. Nguyệt Bất Do cũng không nói, lần đầu tiên hắn gần gũi với Mạc Thế Di như thế, lần đầu tiên rành mạch ngửi thấy hương vị trên người Mạc Thế Di, thật thoải mái, làm hắn thật thoải mái. Nhanh tiếp theo, Nguyệt Bất Do liền nhăn mặt.
Lại mở miệng: “Mạc Thế Di, người ta có hôi lắm không?”
“Không.”
Không sao? Nguyệt Bất Do rất hoài nghi, tuy rằng tự hắn không ngửi thấy.
“Ngủ dậy ta muốn đi ngâm mình, ngươi có đi không?”
“Đi.”
Cao hứng, thật cao hứng.
“Ta sẽ kì lưng cho ngươi.”
“Được.”
Tim đập điên cuồng, Nguyệt Bất Do liếm liếm miệng, đang muốn nói chuyện, chợt hắn nghe thấy thanh âm khẩn trương của tên còn lại: “Ta cũng, kì cho ngươi.”
Trái tim rung động, Nguyệt Bất Do gật đầu thật mạnh.
“Được!”
Nghe thế nào cũng thấy rất cấp bách.
Tốt lắm, lúc này hai người ai cũng không nói chuyện nữa. Rất lâu sau đó, thân thể Nguyệt Bất Do thả lỏng, lại rất lâu sau đó nữa, thân thể Mạc Thế Di cũng thả lỏng. Chẳng qua, hai người ai cũng không buông tay, buông eo đối phương ra.
※
Thái tử vừa bình an trở về lại bị bệnh, Vương hoàng hậu nóng lòng không thôi. Khi thái tử vừa trở về sắc mặt hồng nhuận, khí sắc không sai, còn béo một chút, kết quả mới trở về không đến vài ngày liền lại bị bệnh. Điều này làm Vương hoàng hậu không thể không hoài nghi Đông cung thái tử có vấn đề. Thái y đi hết chuyến này đến chuyến khác đều không làm được gì nhiều, nói đến nói đi vẫn là lời lẽ tầm thường, thái tử là trời sinh thể nhược, chẳng qua lúc này lại phát tác mà thôi.
Hoàng thượng không phải không thất vọng, nhưng cũng nhận thấy được thái tử sinh bệnh kỳ quái. Mà e ngại bên Vương hoàng hậu, Hoàng thượng không giải trừ giam lỏng đối với Cẩn vương Thành An, đổi thành để ngũ hoàng tử Thành Khiêm tạm thời giúp thái tử xử lý một bộ phận triều vụ. Vốn ngũ hoàng tử đang chuẩn bị quay lại biên quan, chuyện này không thể không chậm lại. Sau khi Thành Khiêm trưởng thành liền tự động xin đi giết giặc, tới biên quan rèn luyện, đối với chuyện này Hoàng thượng cảm thấy vui mừng sâu sắc. Vương hoàng hậu cũng rất vui mừng, con trai út ở biên quan, gia tăng thời gian chưởng khống binh quyền, việc này đối với thái tử là trợ lực không gì tốt hơn.
Thành Khiêm xứng ngang với võ tướng, ngay từ đầu Hoàng thượng chỉ sắp xếp cho hắn vài công việc thoải mái đơn giản để hắn đi xử lí. Nào biết Thành Khiêm xử lí đâu ra đó, Hoàng thượng đại hỉ, lập tức ủy thác trọng trách, chỉ cảm thấy bình thường mình đã xem thường đứa con trai này. Thành Khiêm thật cao hứng, Vương hoàng hậu thật cao hứng, Thành Lệ ở một mình tại Đông cung cũng thật cao hứng. Từ sau khi hồi kinh, hắn liền phát hiện mình lười biếng không ít, có thể tạm thời né tránh chuyện triều chính đáng ghét, hắn tự nhiên mừng rỡ thoải mái hơn hẳn.
Sau khi màn đêm buông xuống, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do vẫn trước sau như một đến gặp Thành Lệ. Sau khi giám thị người Miêu và Thành Khiêm ba ngày, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di không đi nữa. Thành Lệ “bị bệnh”, đám người Miêu sẽ lơi lỏng không ít, cũng sẽ không lại có người đưa cho bọn hắn vật dụng bên người Thành Lệ nữa. Bên Thành Khiêm vẫn không có động tĩnh gì, hơn nữa Thành Lệ cũng phái người giám thị, hai người họ cũng sẽ không cần phải chạy đến hàng ngày, huống chi bọn họ còn có chuyện khác trọng yếu phải làm nữa.
Hai người không yên lòng nhất là Thành Lệ. Hắn không có võ, thân mình lại yếu, bên cạnh lại không quá nhiều người có thể tin được. Mỗi đêm Nguyệt Bất Do tới, chuyện đầu tiên làm chính là tra xem trong phòng ngủ của Thành Lệ có côn trùng mới đến không. Cũng may mà Thành Lệ tâm cường, bằng không sớm đã bị đám côn trùng có khả năng tồn tại này doạ hỏng rồi.
Đêm nay, hai người lại tới nữa. Thành Lệ đang giả bệnh ăn trái lê được tiến cống do mẫu hậu phái người đưa tới cho hắn, nói: “Ngày mai có quan viên địa phương vào kinh báo cáo công tác, theo lệ thường sẽ kéo dài liên tục ba ngày. Mai ta sẽ tiến cung, phụ hoàng đã chỉ đích danh Thành Khiêm theo ta.”
Nguyệt Bất Do ném hạt lê vào giỏ trúc, lại lấy một quả, hỏi: “Ngày thường người có thân với đệ đệ này không?”
Thành Lệ như cười như không nói: “Ta lớn hơn hắn bảy tuổi, thuở nhỏ hắn lớn lên bên cạnh mẫu hậu, sau đó lại theo cữu cữu luyện võ, ngươi nói chúng ta thân hay không thân đây?”
Nguyệt Bất Do gật đầu, hiểu được. Rồi hắn hỏi: “Người Miêu biết trên người ngươi có cường cổ, ngươi nói có khi nào bọn chúng biết Mạc Thế Di tồn tại không?”
Nụ cười của Thành Lệ đông cứng, hừ một tiếng: “Khó nói. Mạc gia chỉ có hai vị lão nhân và Mạc Thế Triệu biết chuyện này, không có khả năng là bọn họ tiết lộ ra.”
“Thì phải là người bên ngươi tiết lộ ra?” Nguyệt Bất Do nhăn mày, “Nếu bọn chúng biết Mạc Thế Di tồn tại, muốn trừ bỏ ngươi, vậy không phải cũng muốn trừ bỏ Mạc Thế Di?!”
Thành Lệ không còn tâm tư ăn lê nữa, nói: “Chuyện này mẫu hậu tuyệt đối sẽ không nói, cho dù là với Thành Khiêm nàng cũng tuyệt sẽ không nói. Có khả năng tiết lộ ra nhất chính là bên cữu cữu. Liên hệ với Thế Di bình thường vẫn là do Vương gia ra mặt, thủ hạ của cữu cữu biết việc này chắc chắn không ít. Còn có trong Vân Hải sơn trang cũng có không ít người biết quan hệ của Thế Di và ta.”
“Ta đã bảo giết sạch bọn họ đi là được mà.” Vừa nghe Mạc Thế Di có khả năng sẽ bị nguy hiểm, Nguyệt Bất Do nóng nảy, giọng điệu cũng không tốt lắm.
Vỗ nhẹ lên vai Nguyệt Bất Do để hắn không cần lo lắng, Mạc Thế Di bình tĩnh nói: “Bọn chúng còn không dám đụng đến ta. Thành Lệ, ngươi nguy hiểm nhất, vạn lần không thể mất bình tĩnh. Ngươi hãy hoà hoãn với chúng, ta và Bất Do sẽ tìm ra rốt cuộc là ai muốn hại ngươi.”
Thành Lệ trầm giọng nói: “Ta là thái tử, ta không chết bọn chúng không có khả năng chiếm được thái tử vị, liền không có khả năng làm hoàng thượng. Các ngươi không biết, vị trí này đối vài người mà nói có biết bao nhiêu dụ hoặc. Chỉ cần có thể chiếm được vị trí này, giết chết huynh đệ của mình thì có là cái gì. Đừng nói là huynh đệ, dù là cha nương, chỉ cần cản trở bọn chúng chiếm được vị trí này, bọn chúng cũng sẽ không lưu tình chút nào trừ bỏ. Huống chi ta cũng không phải người khỏe mạnh gì. Đây chính là tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tranh đoạt hoàng quyền.”
Nguyệt Bất Do nghe xong liền nhíu mày nói: “Ta không quản được nhiều như vậy, ngươi đã lựa chọn con đường này, ta đây nhất định giúp đến nơi. Ngươi và Mạc Thế Di đều là huynh đệ của ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua những kẻ có ý đồ thương tổn các ngươi. Ta Nguyệt Bất Do nói được thì làm được.”
“Cảm tạ, Bất Do.” Thành Lệ rất cảm động, “Ta sẽ không hứa với ngươi cái gì vàng bạc quyền thế, nhưng chỉ ta sống, ngươi và Thế Di vĩnh viễn đều là huynh đệ của ta, cả đời không thay đổi.”
Tiếp theo, hắn nói với Mạc Thế Di: “Ta nói với mẫu hậu bệnh này của ta rất kỳ quái, bảo nàng không cần đi tìm Bất Do nữa, tập trung nhân thủ đi tìm Thành Thông, mẫu hậu đồng ý. Mẫu hậu nhận được tin tức của sơn trang nói ngươi vẫn không trở về, ta nói với nàng ngươi cũng đi tìm Thành Thông, mẫu hậu tin. Thế Di, ngươi không cần về sơn trang, nơi đó cũng không an toàn. Chuyện ở kinh thành chấm dứt thì ngươi hãy mang Bất Do đi tìm Mạc Thế Triệu, bên mẫu hậu có ta gánh vác, ta sẽ không để mẫu hậu và Vương gia tìm các ngươi gây phiền toái.”
Rất cảm kích Thành Lệ đã giải quyết phiền toái của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nói: “Ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, bọn chúng còn không phải đối thủ của chúng ta. Ngươi có thể đoán ra là ai mang y phục của ngươi đi không?”
Thành Lệ cong cong khóe môi: “Làm gì phải đoán. Lần này ta tính toán nhân cơ hội đổi toàn bộ người ở đây, sẽ chờ các ngươi ra tay.”
Mạc Thế Di gật đầu, không hỏi.
Nhìn đồng hồ cát, Thành Lệ nói: “Các ngươi trở về đi, đêm nay ngủ yên một giấc, ngày mai liền nhờ các ngươi.”
“Yên tâm đi. Người bên ngươi đã an bài tốt chưa?” Nguyệt Bất Do hỏi.
Thành Lệ cười: “An bài tốt rồi. Ta sẽ đúng giờ……” Thành Lệ làm động tác nôn mửa, Nguyệt Bất Do cười.
Hai người cũng không nhiều lời, mở cửa sổ ra rời đi. Không đóng cửa sổ, Thành Lệ ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, trong mắt một mảnh xơ xác tiêu điều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!