Họa Đường Xuân
Chương 80: Ban đêm tâm tình
Sau khi Triệu Thanh tới, đoan đoan chính chính hành lễ với Doãn phu nhân, ngồi xuống ghế bành sát tường phía đông.
Doãn thị nằm nghiêng nơi đó, chậm rãi dựa vào hai đại nha hoàn nâng dậy ngồi trên nệm, lại chưa lên tiếng gì.
Triệu Thanh mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực ngồi yên một chỗ, cũng không nói chuyện.
Nhất thời trong nhà chính yên tĩnh xuống.
Sau khi Doãn thị ngồi dậy, đại nha hoàn Tử Cúc dùng khay bưng lên một tách trà thanh tuyền bạch thạch cùng một tách trà búp Giang Nam phượng đoàn tước lưỡi.
Đại nha hoàn Tố Trăn lấy trà thanh tuyền bạch thạch đưa cho Doãn thị, lại đưa chén trà búp Giang Nam phượng đoàn tước lưỡi cho Triệu Thanh, thầm nghĩ: nhị công tử này vốn trông tuấn tú, một chút cũng không giống nhị gia!
Nàng không nhịn được nhìn Triệu Thanh thêm lần nữa, phát hiện lông mi Triệu Thanh thực dài.
Triệu Thanh mở tách trà ra, gảy gảy lớp bọt rồi mới bưng tách trà đặt lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ngước mắt nhìn về phía Doãn phu nhân, khuôn mặt trầm tĩnh: “Đại tẩu, ngày mai liền nhờ quan môi(1) đi kênh Tôn Gia đề kết thân đi!”
Doãn thị bưng chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm, đem tách trà đưa cho Tố Trăn, nhìn Tố Trăn đặt xuống, lúc này mới thong thả nói: “Hôn nhân là chuyện quan trọng của đời người, sao có thể qua loa như vậy? Đệ đưa bát tự của Tôn thị kia lại đây, chờ ta tìm người dò hỏi một phen.”
Triệu Thanh sớm có chuẩn bị, hắn mỉm cười, trầm giọng nói: “Đại tẩu, Mục thập nhị ca sớm lấy bát tự của ta với Tôn thị đưa cho Hoài Tú đại sư xem qua, đại sư Hoài Tú bảo là không sai.”
Hắn cười nhìn Doãn thị, nói: “Hoài Tú đại sư hiện giờ đang ở quốc tự Đông Kinh tu thiền, chờ đại tẩu trở về Đông Kinh, tự mình hỏi xem.”
Doãn thị cúi đầu cười nói: “Mà phụ thân vẫn đang ở Thương Châu……”
Triệu Thanh bày ra gương mặt chân thành: “Việc này thì phải nhờ đại tẩu rồi.”
Doãn thị ngồi đằng kia, xoay xoay nhẫn bảo thạch trên ngón tay, lại cười nói: “A Thanh đệ mới vừa qua sinh thần mười bảy tuổi, còn nhỏ tuổi, đại ca đệ cùng tẩu tẩu ta đây thực sự lo lắng nha!”
Triệu Thanh nghe vậy liền hiểu, lập tức nói: “Đại tẩu, đương nhiên là mười tám tuổi mới chính là thành nhân.”
Hắn tuy đã xem Tuệ Nhã là thê tử, nhưng hiện giờ thói đời coi trọng môn đăng hộ đối, mỗi người phải nghe theo quyết định của gia tộc, hết thảy lấy gia tộc làm trọng. Tuệ Nhã xuất thân thấp kém, nếu đại tẩu không ra mặt làm chủ, hắn quả thực khó thuyết phục phụ thân lẫn đại ca.
Vì cưới được Tuệ Nhã làm vợ, tạm thời tổn thất một ít tài sản thì có là gì.
Hai người đều không nói rõ ràng, nhưng trong lòng cả hai đều thầm hiểu, đã bước đầu có nhận thức chung, lập tức bàn bạc để Doãn thị ở dịch trạm nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó mời bà mối tới kênh Tôn Gia.
Sau khi Triệu Thanh rời đi, Doãn thị lại chậm rãi nằm xuống.
Tố Trăn nhẹ nhàng tiến lên, xoa bóp nhẹ lên vai Doãn thị. Thấy Doãn thị tâm sự nặng nề, nàng cười thấp giọng nói: “Phu nhân, nhị công tử muốn cưới một cô gái nông thôn, địa vị đôi bên cách nhau quá xa đi!”
Doãn phu nhân không nói gì. Trong mấy đại nha hoàn thân cận, bốn người Hồng Mai Tử Cúc vẫn luôn theo nàng, mất nhiều năm mới chậm rãi dạy dỗ tốt, chỉ có Tố Trăn là được gửi tới từ nhà mẫu thân cách đây không lâu, vẫn chưa hiểu rõ nàng ta, bởi vậy nàng không muốn nhiều lời với Tố Trăn.
Tố Trăn dò xét nhìn Doãn phu nhân, ngọt ngào cười nói: “Phu nhân, nếu không nô tì ngày mai nghĩ biện pháp đi ra hỏi thăm về Tôn thị này?”
Doãn phu nhân gật đầu: “Vậy ngươi cẩn thận chút, đừng để ai phát hiện ra dấu vết gì.” Biết người biết ta bách chiến bách thắng, nàng cần phải phái người đi hỏi thăm một phen. Tố Trăn nếu nóng lòng thể hiện như vậy, thì sai nàng đi cũng tốt.
Mẹ chồng nàng dâu nhà Tôn Toàn khóc lóc nửa ngày ở nhà Tuệ Nhã, Tuệ Nhã với Lí mụ mụ không để ý tới, ở trong nhà làm gì thì tiếp tục làm.
Nương tử Tôn Toàn với hai con dâu không biết làm gì nữa, chỉ đành khóc lóc cầu xin ở ngoài cửa nhà Tuệ Nhã.
Cuối cùng, vẫn là một đường huynh của nhà bọn họ gọi là Tôn Chính Hàm nhìn không nổi nữa, tới đưa ý kiến cho bọn họ: “Ta nói em dâu, các ngươi sao có thể có bộ dạng này? Các ngươi làm loạn như vậy, cô nương nhà người ta sẽ không để ý các ngươi, không bằng tìm một bà bà hoặc mụ mụ nào đức cao vọng trọng, đi gặp đại cô nương thuyết phục một phen, xem xem nàng có yêu cầu gì không!”
Nghe xong lời của Tôn Chính Hàm, nương tử Tôn Toàn như tỉnh mộng, vội vội vàng vàng dẫn hai con dâu đi nhà lý trưởng Tôn Phúc, cầu xin nương tử Tôn Phúc tới giúp nói chuyện.
Trời mưa đã vài ngày, khó khăn lắm, trong lúc ba người nhà Tôn Toàn khóc nháo cầu xin thì Tuệ Nhã đã giặt sạch quần áo mới may. Bởi vì mấy bộ y phục này đều làm từ tơ lụa, không dám phơi dưới nắng to, phải phơi ở bóng râm.
Nàng với Lí mụ mụ đang ở trong sân phơi áo quần, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, tiếp theo là giọng nói từ tốn của Tôn Phúc nương tử: “Đại cô nương có ở nhà không?”
Tuệ Nhã biết nương tử Tôn Phúc dù việc nhà không giỏi, nhưng người rất khôn khéo lại phúc hậu, sợ là bị một nhà Tôn Toàn cầu xin tới làm người nói chuyện dùm, liền cười nói với Lí mụ mụ: “Mụ mụ, chờ lát nữa nếu nhắc tới ta, thì người nói là ta bị Tôn Toàn nương tử chọc tức đến bệnh, còn nằm trên giường đây!”
Lí mụ mụ hiểu ý, cười gật gật đầu, thấp giọng nói: “Con đi đi, ta mời bà ấy vào nhà chính, như vậy con cũng nghe được động tĩnh bên ngoài.”
Tuệ Nhã xoa xoa bàn tay ướt nước lên thân áo trắng ngà, nhẹ chân nhẹ tay chạy vào phòng ngủ, cởi giày, mở chăn ra nằm xuống.
Lí mụ mụ thấy cửa sổ phòng Tuệ Nhã đóng chặt, lúc này mới nâng bước ra mở cửa.
Tuệ Nhã nằm trên giường, có chút nhàm chán, liền mò dưới gối cầm ra một cuốn sách tùy tiện mở ra xem, vừa đọc vừa dỏng tai lên nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Tôn Phúc nương tử ngồi xuống nhà chính, hàn huyên với Lí mụ mụ đôi câu, sau đó liền đi vào chuyện chính, hỏi: “Đại muội tử, Tuệ Nhã đâu rồi?”
Lí mụ mụ thở dài: “Bị Tôn Toàn nương tử chọc giận đến sinh bênh, giờ vẫn còn đang nằm trên giường đây!”
Tôn Phúc nương tử nghe vậy, khuôn mặt hiện vẻ lo lắng: “Ta đây nhanh qua thăm Tuệ Nhã xem!”
Lí mụ mụ lắc đầu: “Ôi, thôi bỏ đi, đừng khiến nàng tức giận……”
Nương tử Tôn Phúc liền kể chuyện cả nhà Tôn Toàn bị trừng phạt như thế nào, rồi nói: “Đại muội tử, cả nhà Tôn Toàn đã biết lỗi, nhờ ta tới thuyết phục, để ta gặp Tuệ Nhã đi, Tuệ Nhã có yêu cầu gì cứ việc nói ra!”
Lí mụ mụ giả bộ một hồi, lúc này mới đi vào phòng gọi Tuệ Nhã.
Tuệ Nhã sửa sang lại tóc tai cùng y phục, thấy mọi thứ đều thỏa đáng, lúc này mới bước chân ra ngoài, hành lễ với Tôn Phúc nương tử, nàng trực tiếp lên tiếng: “Đại nương, ta có hai điều kiện, nếu cả nhà Tôn Toàn đều đáp ứng, ta sẽ đi nha huyện rút đơn kiện; hễ có điều nào nhà Tôn Toàn không đáp ứng được, vậy việc rút đơn kiện chúng ta cũng đừng nhắc nữa!”
Tôn Phúc nương tử vội hỏi: “Tuệ Nhã ngươi nói đi!”
Tuệ Nhã bưng tách trà lên uống một ngụm, trong đầu sắp xếp lại một phen, lúc này mới lên tiếng nói: “Một, hai mẫu đất trồng rau kia của ta ở thôn tây, hiện giờ nhà Tôn Toàn dùng trồng mấy loại củ cải cải trắng gì đó, tất cả đều nhổ, đem đất trả cho ta; hai là cả nhà Tôn Toàn phải giải thích trước mặt mọi người, hứa là sau này sẽ không bắt nạt người trong thôn nữa.”
Tôn Phúc nương tử nghe xong thầm ngạc nhiên —— bà còn tưởng Tuệ Nhã làm lớn chuyện như vậy, nhất định sẽ đưa ra không ít yêu cầu khó khăn, không ngờ lại đơn giản như vậy —— bà nheo mắt cười: “Hai điều kiện này ta hiện giờ có thể thay bọn họ đồng ý, bây giờ ta sẽ đi nói cho bọn họ!”
Tiễn bước Tôn Phúc nương tử, Lí mụ mụ thấp giọng hỏi Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, như vậy có phải là dễ dàng cho nhà Tôn Toàn quá rồi không?”
Tuệ Nhã trầm ngâm một chút mới nói: “Không phải con không muốn trừng trị bọn họ, nhưng mà con nghe thấy Triệu Thanh đã chỉnh đốn bọn họ nặng như vậy, bọn họ cũng coi như đã nhận một bài học; mặt khác chúng ta hai người nữ giới đơn độc ở thôn này, không thể đắc tội đám vô lại như nhà Tôn Toàn quá nặng được.”
Nghe nàng nói như vậy, Lí mụ mụ liền hiểu rõ, cười hỏi Tuệ Nhã: “Như vậy thì tốt rồi! Tuệ Nhã buổi tối con muốn ăn gì? Ta làm cho con!”
Tuệ Nhã nghĩ nghĩ, hơi xấu hổ nói: “Đêm nay e là Triệu Thanh sẽ qua đây xem chúng ta nữa, mụ mụ làm mấy món ăn nhẹ là được rồi.”
Hiện giờ Lí mụ mụ vô cùng cảm phục Triệu Thanh, lập tức hái rau rửa đồ bận rộn nấu ăn.
Trời vừa tối, Tuệ Nhã thêu thùa mệt mỏi, đang cầm sách ngồi đọc dưới ánh đèn, Triệu Thanh cưỡi ngựa dẫn theo Đinh Tiểu Tứ và Đinh Tiểu Ngũ tới.
Dùng xong cơm chiều, Tuệ Nhã ngồi ở nhà chính với Triệu Thanh, dựa vào ánh đèn lưu ly, mỗi người cầm một quyển sách, cùng nhau uống trà ăn điểm tâm rồi lại đọc sách —— Triệu Thanh chuyên tâm đọc sách, Tuệ Nhã ăn điểm tâm uống trà đọc thoại bản, mỗi người bận việc của mình.
Sách Triệu Thanh cầm là một quyển nông tang, hắn đọc nửa ngày, một chữ cũng không vào —— lúc này Tuệ Nhã cách hắn rất gần, mùi hương ngọt ngào thơm ngát trên người nàng quanh quẩn, hắn sao có thể đọc sách được?
Hắn dứt khoát buông sách, nhìn Tuệ Nhã, ngắc ngứ nói: “Tuệ Nhã, đại tẩu của ta ngày mai hoặc ngày kia sẽ phái quan môi tới nói chuyện kết thân.”
Tuệ Nhã đang đắm chìm trong tình tiết bi kịch của thoại bản, nghe vậy không khỏi ngây người: “……”
Trong miệng nàng còn đang ngậm hột gà nướng, đang ăn dở, không cách nào nói chuyện.
Triệu Thanh có chút ngại ngùng, rũ mắt nói: “Phụ thân ta dẫn kế mẫu Nghiêm phu nhân đi Thương Châu nhậm chức, nhà ở Đông Kinh do đại tẩu quán xuyến, bởi vậy hôn sự của ta do đại tẩu xử lí.”
Hắn nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn Tuệ Nhã, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà nàng đừng lo lắng, tương lai nàng theo ta ở nơi ta nhậm chức, không cần hầu hạ kế mẫu cùng đại tẩu.”
Tuệ Nhã yên lặng ăn hết hột gà, lại uống ngụm trà, lúc này mới nói: “Đại tẩu liệu có chê đồ cưới của ta ít hay không……” Nàng cảm thấy bản thân mình giờ là lương dân, nhà Triệu Thanh chắc là bậc trung, thân phận địa vị không chênh lệch quá lớn, bởi vậy nàng chỉ hỏi tới chuyện đồ cưới.
Triệu Thanh nghe vậy thì nhìn Tuệ Nhã, thấy trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của Tuệ Nhã hiện lên chút sợ hãi, không nhịn được nở nụ cười, ngước mắt thấy rèm gấm cửa nhà chính được buông xuống, che lại kín mít, liền đứng dậy vươn người qua hôn một cái lên môi Tuệ Nhã, mềm giọng nói: “Cô nương ngốc, mọi chuyện có ta đây!”
Hắn nhìn vào mắt Tuệ Nhã, trầm giọng nói: “Ta nói thật với nàng, nàng không có đồ cưới, đại tẩu không chừng càng đồng ý hôn sự của ta với nàng!”
Tuệ Nhã: “……” Trời ạ, lời này chứa một lượng thông tin cũng quá lớn rồi!
(1) Quan môi: chức quan lo chuyện hôn nhân, xem như người mai mối chính thức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!