Độc Nhất Vô Nhị - Chương 9: Chưa Từng Có Qua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Độc Nhất Vô Nhị


Chương 9: Chưa Từng Có Qua


Thẩm Đan đau đến ngồi trên đất, Từ Thấm Hằng quỳ bên người cô, vững vàng ôm lấy cô.

Thật ra anh cũng sợ hãi, vừa an ủi Thẩm Đan vừa run rẩy lấy điện thoại ra định gọi 120. Không ngờ Thẩm Đan lại bị một trận co rút tử cung đánh tới, cô đau đến hai tay siết chặt cánh tay Từ Thấm Hằng, tay Từ Thấm Hằng động một cái, điện thoại trên tay liền rớt xuống văng ra xa.

Từ Thấm Hằng cuốn quýt, tay phải anh ôm Thẩm Đan, nhoài người, dùng tay trái lần mò tìm điện thoại, anh chỉ nghe được tiếng điện thoại rơi xuống đất nhưng không biết rơi hướng nào, tìm mãi đều vô ích.

Rõ ràng là trời đã vào đầu thu, nhưng cả người anh đều là mồ hôi, Thẩm Đan trong ngực anh đã đau đến khàn cả giọng, siết chặt cổ áo anh không buông, cô lớn tiếng thở hổn hển, hô hấp của Từ Thấm Hằng cũng có phần rối loạn, anh ngẩng đầu nghe ngóng xung quanh một chút, muốn nghe xem xung quanh bọn họ có người qua lại không, sau đó mới phát hiện bản thân căn bản không biết anh và Thẩm Đan đang ở nơi nào.

Tay anh sờ xuống quần Thẩm Đan, đã ướt một mảng, anh biết, cô bị vỡ nước ối.

Từ Thấm Hằng chưa bao giờ cảm thấy kinh hoảng như vậy, nghe tiếng la thống khổ của Thẩm Đan, anh bắt đầu hận bản thân không thể giúp được gì cho cô, anh nắm chặt tay Thẩm Đan, nhớ lại mình từng cùng Thẩm Đan đến bệnh viện học qua lớp dành cho thai phụ, anh nói: “Đan Đan, Đan Đan, hít thở đều đặn, Đan Đan em không phải sợ, em nhất định không có chuyện gì.”

“Con chúng ta…Á!! Đau quá….” Tóc Thẩm Đan đã ướt đẫm, toán loạn bết dính trên mặt, Từ Thẩm Hằng lại ngẩng đầu, rốt cục hướng về phía bóng tối dày đặc trước mặt hô lớn: “Cứu mạng!!!! —– Có ai không cứu mạng!!! Vợ tôi sắp sinh, làm ơn cứu mạng!!!”

Cảm tạ trời đất, bên tai rốt cuộc truyền đến mấy tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng người ầm ỉ nói: “Tiểu Từ sư phó, hai người sau vậy?”

Từ Thấm Hằng thoáng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt Thẩm Đan chôn sâu trước ngực anh, tay của anh cũng bị cô bấu đến đỏ một mảng, nhưng lúc này anh hoàn toàn cảm thấy đau.

Anh chỉ hết lần này đến lần khác an ủi cô: “Đan Đan, không sao, có người đến, xe cứu thương cũng sắp đến rồi.”

*********

Thẩm Đan cuối cùng cũng được đưa đến bệnh viện, trước khi bị đẩy vào phòng sanh, Từ Thấm Hằng cúi người hôn một cái lên trán cô, anh lại cầm tay cô, nói: “Đan Đan, không phải sợ, anh ở bên ngoài đợi em.”

Thẩm Đan chau mày, cô cắn môi, cảm giác tầm mắt mình đã có chút mơ hồ, nhưng hình ảnh của Từ Thấm Hằng trước mắt vẫn rõ ràng một cách dị thường.

Anh rất chật vật, quần áo rất nhiều nếp nhăn, còn bị bẩn, tóc cũng toán loạn, anh không đeo kính, đôi mắt lại mở rất lớn, con ngươi màu xám tro khác biệt với người thường không khống chế được chuyển động, hõm mắt cũng lõm xuống, nhìn có chút dọa người.

Nhưng Thẩm Đan dĩ nhiên không sợ, cô đã sớm quen thuộc với đôi mắt ấy.

Lại một trận đau đớn kịch liệt truyền tới, Thẩm Đan nhịn không được kêu thành tiếng, “Thấm Hàng—–” cô kêu tên anh, sau đó bị đẩy mạnh vào phòng sanh.

Cô cố gắng nghễnh đầu, thời điểm cửa phòng chuẩn bị đóng lại, cô chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của anh có chút lảo đảo nghiêng ngã.

Đột nhiên Thẩm Đan cảm thấy mình tràn đầy sinh lực.

Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của chính mình, ánh mắt nhìn trần nhà, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của Từ Thấm Hằng.

Ba giờ sau, sau tiếng la hét thê lương của cô, trong phòng sanh rốt cuộc cũng vọng ra tiếng trẻ con khóc lớn.

Thẩm Đan cạn kiệt sức lực, cô cảm giác dường như mình vừa chết đi sống lại, lúc này, bác sĩ hộ sinh ôm đến một vật nhỏ để bên người cô, toàn thân nó đỏ đỏ hồng hồng, trên mặt cũng rất nhiều nếp nhăn, trên đầu chỉ có vài sợi tóc lưa thưa. Thân thể nhỏ nhắn kia vững vàng dán vào người cô, rất kì quái, đầu tiên còn khóc lớn không ngừng, nhưng khi được cô ôm lấy nó dần dần nín khóc, thân thể cũng thả lỏng ra.

Thẩm Đan thật cẩn thận ôm đứa bé, ngắm nghía gương mặt nhỏ xíu kia có chút luyến tiếc không nỡ rời, đứa bé há miệng, mắt vẫn nhắm chặt, Thẩm Đan đưa ngón tay sờ vào bàn tay nhỏ xíu kìa, ngón tay đứa bé lập tức nắm chặt lấy ngón tay cô.

Thẩm Đan cười, đáy mắt dâng lên một tầng hơi nước, bác sĩ hộ sinh bên cạnh nói: “Là một bé trai, rất khỏe mạnh, nặng 2kg7, dài 50 cm, chúc mừng, chúc mừng.”

Thẩm Đan mệt muốn chết rồi, vẫn chưa trở lại phòng hồi sức cô đã ngủ thiếp đi. Đợi đến khi tỉnh lại điều cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt lo lắng của Từ Thấm Hằng đang ngồi bên giường của cô.

Trời đã sáng, Từ Thấm Hằng cả đêm không ngủ, trên cằm anh lúng phúng râu, trên người vẫn mặc bộ quần áo bẩn hôm qua.

Thẩm Đan đưa tay sờ gò má anh, Từ Thấm Hằng mới biết là cô đã tỉnh.

“Đan Đan!” Anh đưa tay nắm lấy tay cô, “Thân thể em….còn đau không?”

“Không đau chút nào, bác sĩ còn nói em rất dũng cảm.” Giọng nói Thẩm Đan nhẹ nhàng, cô nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Cục cưng đâu rồi?”

“Lập tức được đưa đến ngay thôi, em còn phải cho cục cưng bú sữa. Ba mẹ về nhà chuẩn bị đồ ăn cho em, chắc cũng sắp trở lại rồi.” Thần sắc Từ Thấm Hằng mang theo vui vẻ, hiển nhiên đã buông lỏng rất nhiều.

“Anh mệt không, đêm qua anh không ngủ đúng không?” Thẩm Đan có chút đau lòng.

Từ Thấm Hằng lắc đầu: “Anh không mệt, anh phải chăm sóc em.” Anh có chút hưng phấn nói, “Anh đã gọi điện cho ba em, biết em sinh cháu trai, ba và ông nội em đều rất cao hứng.”

Nghĩ đến cục cưng, lòng Thẩm Đan liền cảm thấy mềm mại, cô hỏi Từ Thấm Hằng: “Anh thấy cục cưng chưa?”

Anh hơi trầm ngâm, nói: “Bác sĩ ôm ra cho ba mẹ xem rồi, ba mẹ đều nói đó là một đứa bé đẹp trai, chỉ là đầu hơi nhỏ chút, anh….anh vẫn chưa được bồng cục cưng.”

“Thấm Hằng.” Thẩm Đan đan tay vào tay anh.

“Ừm?”

“Anh đặt tên cho cục cưng đi.”

“Anh đặt?” Mặt Từ Thấm Hằng có chút lúng túng.

“Ừm.” Thẩm Đan gật đầu khẳng định.

Từ Thấm Hằng cũng không có từ chối, anh suy nghĩ một chút, nói: “Gọi là Hiếu Khiêm em thấy được không? Hiếu trong hiếu thuận, Khiêm trong khiêm tốn.”

“Hiếu Khiêm, Hiếu Khiêm….” Thẩm Đan nghẹo đầu nhìn anh, cười ấm áp, “Từ Hiếu Khiêm, thật là dễ nghe.”

Sau khi xuất viện, Thẩm Đan đến 202 ở cữ, cô ngủ ở phòng cũ của Từ Thấm Hằng.

Cô vẫn còn trẻ tuổi, lúc mang thai lại được chăm sóc rất tốt, sau khi sinh cục cưng liền hồi phục nhanh chóng.

Từ Thấm Hằng luôn túc trực bên cạnh Thẩm Đan, chẳng qua là anh cũng không giúp được cái gì, Khiêm Khiêm còn quá nhỏ, mắt anh lại không nhìn thấy, mẹ Từ không cho anh ẵm cục cưng, sợ đè dẹp đầu nó cũng không biết. Còn những việc khác tỉ như thay tã, pha sữa, hoặc mấy chuyện tắm rửa linh tinh lại càng không gọi anh hỗ trợ.

Từ Thấm Hằng cảm thấy có chút ủy khuất, Thẩm Đan không đành lòng, thừa dịp lúc mẹ Từ không có mặt, cô sẽ lén thả Khiêm Khiêm vào ngực Từ Thấm Hằng.

Cục cưng i a kêu, đến thở Từ Thấm Hằng cũng không dám thở mạnh, hai cánh tay hoàn toàn không dám dùng sức, giống như đang ôm một bảo vật hết sức trân quý, cả người cứng nhắc.

Thẩm Đan cười lớn chọc anh: “Anh làm gì khẩn trương như vậy, cục cưng đâu có dễ bị ôm hư.”

Từ Thấm Hằng vẫn rất khẩn trương, đến trán cũng đổ mồ hôi, tiểu Khiêm Khiêm trong ngực khẽ động đậy, bàn tay nhỏ không ngừng huơ tới huơ lui, chân nhỏ cũng đạp đạp, toàn thân anh mềm nhũn, cục cưng còn nhỏ như vậy, anh căn bản không thể thả lỏng được.

Mãi cho đến khi Thẩm Đan ra tháng, Khiêm Khiêm cũng cứng cáp hơn chút, Từ Thấm Hằng ẵm nó mới không còn cứng nhắc nữa.

“Cục cưng giống em không?” Anh hỏi Thẩm Đan.

Thẩm Đan cẩn thận quan sát Khiêm Khiêm nằm trong ngực anh, nói: “Quả thật em nhìn không ra, em cảm thấy mũi và miệng của cục cưng rất giống anh.”

“Thật sao?” Từ Thấm Hằng rất vui vẻ, anh đưa Khiêm Khiêm cho Thẩm Đan ẵm, đưa tay chơi đùa với tay nhỏ của cục cưng, tiểu Khiêm Khiêm luôn thích chơi trò này, mỗi lần ngón tay Từ Thấm Hằng đưa đến nó sẽ vững vàng nắm lấy ngón trỏ của anh, nắm rất chặt.

Từ Thấm Hằng cười rất rất sáng lạng. Thẩm Đan nhìn dáng vẻ cao hứng của anh, lần nữa cúi đầu nhìn Khiêm Khiêm, cô cảm thấy cuộc sống như thế thật sự viên mãn.Chẳng qua là, trong lòng cô vẫn còn một tiếc nuối.

Buổi tối Khiêm Khiêm thường xuyên khóc nháo.

Thẩm Đan cảm thấy bọn họ nên dạy cho Khiêm Khiêm biết chút quy củ, cậu nhóc này thích được bồng ngủ, vừa đặt xuống nôi nó liền khóc nháo không ngừng.

Thẩm Đan rất khổ não, Từ Thấm Hằng lại thấy không có việc gì, mỗi buổi tối anh luôn ẵm Khiêm Khiêm thong thả đi tới đi lui trong phòng, Khiêm Khiêm nằm trong ngực anh ngủ rất ngoan, Từ Thấm Hằng cũng không ngại mệt mỏi, anh có thể ẵm Khiêm Khiêm liên tục hai ba giờ không buông, mãi đến lúc Thẩm Đan buộc anh cho Khiêm Khiêm vào nôi anh mới thôi không ẵm nữa.

Nhưng đến nửa đêm, Khiêm Khiêm đói bụng hoặc đi tiểu ướt tả, nó chỉ cần hé miệng phát ra một chút âm thanh, Từ Thấm Hằng sẽ tỉnh ngay, dù đang là mùa đông, anh cũng không chút do dự mặc thêm quần áo xuống giường, ở trong bóng tối ôm lấy Khiêm Khiêm, một lần lại một lần làm nôi người cho cục cưng.

Khiêm Khiêm đã hơn ba tháng tuổi, đã không còn là khỉ nhỏ nhăn nheo như hồi mới sinh, cậu nhóc lớn lên vừa mập mạp vừa đáng yêu, ánh mắt vừa to vừa sáng, hai mí mắt rất sâu, lông mi rất dài, Thẩm Đan nhìn ánh mắt của Khiêm Khiêm, trong lòng liền nhớ đến một người sớm đã trở nên xa lạ, đúng vậy, ánh mắt của Khiêm Khiêm rất giống với Hạ Thành.

Không biết đây là may mắn hay bất hạnh, mặc dù mũi và miệng của Khiêm Khiêm thật sự có chút giống với Từ Thấm Hằng, da lại trắng nõn, lúc mẹ Từ ôm Khiêm Khiêm đi phơi nắng luôn nói với mọi người rằng: “Nhìn Khiêm Khiêm của chúng ta này, ánh mắt thật xinh đẹp, thật giống với Thấm Hằng lúc nhỏ, lúc đó ánh mắt của ba Khiêm Khiêm vừa to vừa sáng còn được xem là bé trai đẹp trai nhất trong lớp.”

Thẩm Đan cũng thường nghe mẹ Từ nói những điều này, mỗi lần nghe trong lòng cô liền thấy bất an,những lúc như thế Từ Thấm Hằng sẽ nắm chặt tay của cô, cô biết, anh muốn cô không cần lo lắng.

Khí trời càng lúc càng lạnh, vào một hôm nọ trên trời bắt đầu xuất hiện những bông tuyết.

Lúc nửa đêm, Thẩm Đan không biết đã nằm mộng thấy những gì mà giật mình tỉnh dậy. Rèm treo bên cửa sổ vẫn chưa kéo lại, cô nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cô chống đỡ thân thể dụi dụi mắt, có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không biết bây giờ là mấy giờ, xung quanh rất yên tĩnh, âm thanh máy điều hòa phả ra cũng trở nên rõ rệt. Thẩm Đan nhìn Từ Thấm Hằng, anh đứng bên cửa sổ, ôm Khiêm Khiêm trong ngực, cả người chậm rãi đung đưa theo tiết tấu.

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay lất phất, dưới ánh đèn đường trong tiểu khu có thể nhìn thấy rõ ràng. Ánh sáng đêm mờ ảo xuyên thấu qua cửa sổ phủ lên người Từ Thấm Hằng, anh hơi cúi đầu, Thẩm Đan cẩn thận lắng nghe phát hiện anh đang nhỏ giọng hát ru.

Thân hình anh rất cao lớn, bả vai rất rộng, chân cũng thật dài, tiểu Khiêm Khiêm an tĩnh ngủ trong ngực anh, thỉnh thoảng anh sẽ cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Khiêm Khiêm.

Một cảnh tượng như vậy, tựa như một bức tranh quá đỗi xinh đẹp, thật sâu khắc vào trong đầu Thẩm Đan. Mãi cho đến rất nhiều năm sau, cô cũng không quên được đêm hôm nay.

Thẩm Đan rón rén bước xuống giường, chân trần đi đến phía sau anh, hai tay mở rộng ôm anh từ phía sau.

Cô đem gò má chôn ở tấm lưng rộng rãi của anh, nghe được Từ Thấm Hằng nhẹ giọng hỏi: “Đánh thức em sao?”

“Không có.” Thẩm Đan lắc đầu, “Hơn nửa đêm rồi sao anh còn thức, bận rộn ở phòng xoa bóp cả ngày rồi, anh không mệt sao?”

“Mới vừa rồi Khiêm Khiêm khóc mấy tiếng anh liền tỉnh.”

“Anh đừng có chiều Khiêm Khiêm quá nha, nó bú no, cũng không có tiểu ướt, thoải mái như thế làm sao mà dễ khóc được.” Thẩm Đan vẫn ôm anh thật chặt.

Từ Thấm Hằng không lên tiếng mà chỉ cười khẽ.

Thẩm Đan thở dài, cô buông lỏng tay, đón lấy Khiêm Khiêm thả vào trong nôi, sau đó lôi kéo tay Từ Thấm Hằng quay lại giường ngủ. Lần này, anh rất biết nghe lời.

Thẩm Đan kéo anh vào trong chăn, hai người sóng vai nằm xuống, cô không giống như bình thường nép vào người anh nhắm mắt ngủ mà lần này cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, cô ngước đầu, đôi môi mềm mại chạm vào hàm dưới của anh, cô đưa đầu lưỡi tinh tế liếm mấy cái, thân thể cũng dán lên người anh, bộ ngực mềm mại khẽ cử động trước ngực anh.

Thân thể Từ Thấm Hằng lập tức cứng đờ, Thẩm Đan đánh bạo hôn lên cổ, yết hầu của anh, chờ đợi anh phản công, nhưng qua thật lâu vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.

Thẩm Đan có chút nghi ngờ, cô thấp giọng gọi anh: “Thấm Hằng….”

“Ừm?” Thanh âm của anh có chút kì quái, giống như đang đè nén rất nhiều.

Thẩm Đan dịu dàng nói: “Thấm Hằng, em muốn sinh cho anh một đứa bé.”

“….”

Anh không lên tiếng, Thẩm Đan không lùi bước, hai tay dò xét trong áo anh, mơn trớn thân thể đang bắt đầu nóng lên của anh. Từ Thấm Hằng vẫn không động đậy, chẳng qua là buồn buồn nói: “Khiêm Khiêm còn nhỏ như vậy, chuyện này hay là để qua vài năm nữa hãy tính.”

“Ừm…” Thẩm Đan giống như con rắn nhỏ bò lên người anh, một chân vòng qua hai chân thon dài của anh, cô ghé vào lỗ tai anh thổi khí, “Chúng ta có thể bắt đầu luyện tập từ bây giờ.”

“Đan Đan…” Từ Thấm Hằng nặng nề gọi cô một tiếng, đột nhiên lật người, đem Thẩm Đan đè xuống dưới người mình.

“Anh….” Anh suy nghĩ một chút mới mở miệng, “Anh….chưa từng làm….anh sợ anh làm không tốt.”

Thẩm Đan ngàn vạn lần cũng không ngờ đến anh cố nén nửa ngày hóa ra là đang lo lắng chuyện này, cô vòng cánh tay qua người anh, nói: “Thấm Hằng, chỉ cần nghe theo tiếng lòng của anh là được.”

Trong bóng tối, Từ Thấm Hằng mở mắt, Thẩm Đang nhìn vào hai mắt anh, đột nhiên ngẩng đầu, liền hôn lên môi của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN