Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 115
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 115


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh

Ngày : 23/8/2021

Số từ : 2426 từ

——————————————————————————————–

Những khán giả dưới sân khấu đều bị âm thanh xuất sắc làm cho kinh ngạc, những người có thể đến đây để nghe đều là người yêu thích nhạc giao hưởng. Đương nhiên, chỉ cần một tai thôi là họ có thể cảm nhận được tác phẩm mới này hay hay dở.

Hôm nay lần đầu tiên bản giao hưởng này xuất hiện, nhưng dù vậy vẫn không thể che giấu được vẻ hữu tình trong nó.

Phần độc tấu piano rất sống động, vốn dĩ tác phẩm đã hùng hồn mạnh mẽ rồi, lại thêm kỹ thuật cao siêu, chương đầu tiên mang theo sáng ý tiên minh (sáng tạo). Có thể dùng câu chấn động nhân tâm, vang tận trời xanh để hình dung phần mở đầu này. Không ít khán giả gần như đứng dậy vỗ tay, nhưng họ biết rằng như thế rất thô lỗ.

Chủ đề từ từ đi tới bầu không khí u ám, cảm xúc chán nản lần lượt bùng nổ. Tiếng đàn piano và tiếng gảy dây đan xen vào nhau, chủ đề được lặp lại, hàng loạt hợp âm trang trí, đầy cảm xúc cùng gieo rắc nỗi buồn khiến người ta nhớ mãi.

Chương đầu tiên lộng lẫy này đã mở đầu cho khúc dạo đầu lộng lẫy tráng lệ cho toàn bộ bản hòa tấu.

Tiêu Vũ trầm mê trong đó, nguyên chủ trầm mê trong đó, cả hai đều trầm mê ở sâu trong ký ức.

“Cha mẹ ra ngoài nhé.” Tiêu Chanh kéo Thư Tĩnh Vân đang tức giận, nói với con gái đang ngồi trên ghế sofa.

Tiêu Vũ gốc vẫn bất động cầm điều khiển từ xa xem TV, không chịu quay lại nhìn, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tiêu Chanh từ phía sau mình. Đó là câu cuối cùng Tiêu Vũ nghe được: “Cha mẹ…. sẽ sớm quay lại.”

Cùng với câu cuối cùng này là tiếng đóng cửa và tiếng xe ô tô khởi động bên ngoài.

“Đừng đi.” Tiêu Vũ nghe thấy tiếng kêu của nguyên thân trong lòng, nghe được tiếng khóc hối hận nhất.

Không cãi nhau thì tốt rồi, không giận dỗi thì tốt rồi, chẳng sợ….. chẳng sợ không nói gặp lại, thì tốt rồi.

Tiêu Vũ chỉ cảm thấy khóe mắt chua xót, muốn gào khóc, muốn hét to lên, muốn không chút do dự rời đi, nhưng giờ phút này, tất cả đều chỉ là muốn mà thôi.

《 Cường thịnh 》 được gọi cường thịnh là bởi mong muốn của Tiêu Chanh rất rõ ràng: Con gái, cha hi vọng con sẽ luôn ở thời kỳ cường thịnh (= thời kì hoàng kim, thời kì thịnh vượng).

Hóa ra, bản hòa tấu này xuyên mây mang theo hy vọng này, bản hòa tấu mang tên “Tái sinh” thì hợp hơn, được đặt là Cường Thịnh chỉ vì Tiêu Chanh mong rằng Tiêu Vũ sẽ luôn ở trong thời kỳ cường thịnh. Dù cho, thực tế có như thế nào đi chăng nữa. Cường thịnh, gần như là hy vọng của cha Tiêu.

Món quà lễ trưởng thành đến muộn, món quà lễ trưởng thành muộn 8 năm.

Tiêu Vũ mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đàn ông ấy: Con à, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.

Cô mơ hồ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của ông, Tiêu Vũ biết rằng bản hòa tấu này là một món quà và cũng là cái thang giúp cô một bước lên trời.

Khi bước vào chương thứ 2, phần dây mở rộng hỗ trợ âm thanh rung thanh lịch của đàn piano, tạo nên một màn xử lý tuyệt đẹp và lãng mạn.

Piano bước vào phần độc tấu, mây đen bắt đầu tan, mặt trời bắt đầu ló dạng. Khí chất mộng ảo tràn khắp đại sảnh, dụ dỗ khán giả đi tìm ánh sáng.

Mọi người trên khán đài an tĩnh nhìn cô gái trước cây đàn, dáng người và đôi tay thoải mái rơi xuống. Với những cung bậc cảm xúc tang thương trong tiếng đàn, hàng loạt giảm âm, lực đàn mạnh mẽ, khán giả như được chiêm ngưỡng bức tranh tráng lệ và hùng vĩ.

Tiêu Vũ chỉ cảm thấy những cảm xúc nóng bỏng lưu chuyển không ngừng vào đầu ngón tay mình.

Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, như có sinh mệnh, tất cả tinh lực tiếp tục hội tụ, cuối cùng trở thành thiên quân vạn mã (lực lượng rất đông đảo, hùng mạnh). Tay phải đàn lên nốt cao, mây đen đột nhiên tản đi, mặt trời đổ xuống.

Đôi tay dùng sức, tiếng đàn ngẩng cao và các hợp âm đồng thời vang lên. Đàn piano và dàn nhạc sinh ra xung đột gay gắt, chúng nó tương tác căng thẳng, thay đổi cảm xúc. Tiếng timpani* mang đến những suy nghĩ mới, tiếng oboe* tiếp nhận chủ đề, âm sắc cao và mảnh tạo nên nét độc đáo cho phần này.

Khán giả chưa kịp thưởng thức xong thì cuộc tranh tài giữa piano và dàn nhạc lại bắt đầu, nhanh chóng bước sang chương thứ ba. Giai điệu sáo vang lên và piano đuổi theo sau. Nhạc đệm thay đổi từng lúc, huyền ảo và mờ ảo, như những kỷ niệm ngày xưa.

Bản giao hưởng này giống như một món ăn ngon nhất, sau khi nếm thử, hương vị vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, là dư vị bất tận.

Hiệu ứng của sân khấu phòng hòa nhạc Bách Nhạc đúng là không thể nói nên lời, ở nơi tốt nhất, bản giao hưởng đẹp nhất đã được phát ra. Mọi người đều cảm thấy đây là một bữa tiệc đã tai, dù đã kết thúc nhưng họ vẫn cảm thấy những nốt nhạc sôi động vừa rồi còn vang vọng trong hội trường.

Thậm chí mọi người quên cả vỗ tay, dường như họ vẫn còn muốn lắng nghe, còn đang thưởng thức.

Cho đến khi tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên, sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ 3…. Ngay sau đó, tiếng vỗ tay hòa thành một, toàn bộ khán đài đền vang lên âm thanh ủng hộ.

Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, thành công rồi! Nguyên chủ và cô cùng nhau hoàn thành bản hòa tấu này, thảo nào cô luôn đàn không tốt, thảo nào luôn không thể diễn giải tác phẩm này. Nguyên chủ nói đúng, không có cô ấy, cô không thể biểu diễn《 Cường thịnh 》hoàn mỹ như vậy.

Các thành viên khác cũng đang trên sân khấu nhìn nhau.

Biển âm nhạc, cung điện âm nhạc, bọn họ thậm chí cũng chạm đến cửa cung cao nhất, đây là cảm giác không thể tưởng tượng được!

“Mẹ cháu, đó là mẹ cháu đó.” Tiêu Nhược Quang vỗ tay thật to, quay người lại nói với người phụ nữ không quen biết phía sau.

Người phụ nữ không hiểu Tiêu Nhược Quang nói gì, nhưng bà ấy vẫn biết Tiêu Nhược Quang đang nói từ mẹ, hẳn đứa bé này là con của một thành viên nào đang ở trên sân khấu, vì vậy bà ấy mỉm cười, nói bằng tiếng Anh: “Mẹ cháu thật tuyệt vời”

Tiêu Nhược Quang cũng không hiểu bà ấy nói gì nhưng nhóc vẫn vui mừng cười to.

Quý Du cũng vỗ tay, quay đầu nói với Quý Yến: “Chú mau nhìn mẹ cháu kìa, mẹ lợi hại quá đi, lợi hại quá đi.”

Quý Yến rất thanh lịch vỗ tay với mọi người, xoa đầu Quý Du và nói: “Ừm, ừm, rất lợi hại, rấtt lợi hại .. “

Quý Du hất tay ông cậu nhóc ra, quay sang nói với ông bà nội Quý: “Mẹ cháu tuyệt vời, tuyệt vời quá ạ.”

Bà nội Quý mỉm cười nhìn cô bé, đây không phải bà và ông nhà mang Quý Du xem biểu diễn nhưng đây là lần đầu thấy Quý Du vui vẻ đến vậy.

Tất cả mọi người trên sân khấu đều đứng dậy, chỉ có Tiêu Vũ là vẫn ngồi đó.

Niel Kirk quay lại nhìn cô, Tiêu Vũ từ từ đứng dậy, cô quay lại nhìn Niel Kirk và mỉm cười gật đầu với anh ta. Rồi cô quay đầu nhìn về phía khán giả, trong nháy mắt cô đã thấy ông bà nội Quý và mọi người đang ngồi ở đó.

Các thành viên cúi đầu nói lời cảm ơn rồi từ từ rút khỏi sân khấu.

Văn Liệt nhìn xung quanh, hào hứng hỏi: “Chúng ta đi đâu gặp chị Tiêu vậy ạ? Gặp chị Tiêu ở đâu thế ạ?”

Quý Du và Tiêu Nhược Quang cũng nhìn quanh, sau đó nhìn thấy Quý Huyền ở phía sau mình.

“Đi với cha, cha đưa mấy đứa đi gặp mẹ nào.”

Ba đứa nhỏ gật đầu lia lịa nên không nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Quý Huyền, cũng như lời nói không rõ ràng của Quý Huyền.

Tuy không phải lần đầu tiên tới xem, nhưng đây là lần đầu tiên đi vào hậu trường.

Khi Quý Huyền đưa ba đứa trẻ và ông nội Quý vào hậu trường, Tiêu Vũ đang ngồi một mình trước gương.

“Tiêu Vũ, anh đưa con đến gặp em.” Giọng Quý Huyền có chút nghẹn lại.

Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền qua gương, từ từ nở một nụ cười trên môi, cô ấy nói: “Cảm ơn.”

“Mẹ ơi?” Tiêu Nhược Quang thấy có gì đó kì lạ.

Tiêu Vũ quay lại nhìn nhóc, vươn tay ra ôm lấy nhóc, nói: “Bé yêu, con đã lớn rồi!”

Mặc dù Tiêu Nhược Quang thắc mắc tại sao mẹ lại nói vậy, nhưng nhóc làm tư thế cường tráng, đáp lại: “Lớn rồi ạ!”

Tiêu Vũ lại nhìn Quý Du, kéo cô bé lại, hôn lên trán cô bé và nói: “Mẹ xin lỗi.”

Cuối cùng, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên ông nội Quý, nói: “Cảm ơn ông.”

“Tiểu Vũ, có chuyện gì với cháu vậy?” Ông nội Quý hỏi, họ như đang nói lời từ biệt vậy.

Sự dịu dàng trong mắt Tiêu Vũ từ từ biến mất, thay vào đó là sự trong trẻo, ông nội Quý nghe Tiêu Vũ nói: “Dạ, không có gì đâu, tại bỗng dưng cháu nhớ mọi người thôi ạ.” Tốn bao nhiêu sức lực để ở lại, kết quả chỉ nói 3 câu này. Tiêu Vũ không biết nên cười hay mắng cô ấy nữa, nhưng Tiêu Vũ nghĩ, đây có lẽ là tất cả những gì cô ấy muốn nói. Và, điều duy nhất cô ấy nhất định phải bày tỏ nhỉ!

Lúc này Quý Huyền mới bước tới nắm chặt tay Tiêu Vũ, ôm cô vào lòng, thì thầm: “Chúc mừng, bây giờ em chắc chắn là nghệ sĩ piano mới nhất và nổi danh nhất rồi. Ít nhất trong năm nay sẽ vậy.”

Tiêu Vũ cười với anh, nói: “Em đi tạm biệt mọi người đây, mai em sẽ về chung với nhóm ông nội luôn.”

“Đi đi.” Quý Huyền vỗ nhẹ lưng cô, hơi đẩy cô lên.

—-

“Mời vào.” Giọng nói có chút mờ mịt truyền qua cánh cửa gỗ.

Tiêu Vũ mở cửa ra, Norman Columbus đang ngồi một mình ở bàn làm việc, dường như ông đang nhớ lại chuyện gì đó, cả người mang vẻ rất phiền muộn.

“Ký chủ, đã kiểm tra xung quanh, đảm bảo rằng an toàn tuyệt đối.”

“Lát nữa bà đây sẽ tính sổ với mi.” Tiếng nói nội tâm của Tiêu Vũ vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.

“Vi sao chứ!! Kí chủ, vì sao cô lại muốn tính sổ tôi? Tôi trở lại ngay thời khắc nguy cấp nhất, giúp cô hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà.” 404 trong đầu Tiêu Vũ hét lên.

“Ngồi đi! Tôi biết cháu sẽ đến bây giờ mà.” Norman Columbus mỉm cười.

“Xin hỏi, cháu có thể biết chuyện gì đã xảy ra khi đấy không ạ?” Tiêu Vũ hỏi ông.

Norman Columbus gật đầu: “Tất nhiên cháu có thể, ngay cả khi màn trình diễn không thành công thì tôi cũng nên nói với cháu.” Nói đến đây ông im lặng một lúc, rồi nói: “Tiêu, vào sinh nhật thứ 18 của cháu, cha mẹ cháu vội vàng trở về để ăn sinh nhật cháu.”

Norman Columbus nhớ lại tình hình khi đấy, khuôn mặt ông lộ ra biểu tình vui mừng lại đau đớn.

Tình hình Bách Nhạc năm đó còn tồi tệ hơn rất nhiều so với hiện tại, họ vẫn luôn đứng trước nguy cơ đóng cửa. Vì thế rất cần thiết phải có một màn trình diễn xuất sắc để tăng độ nổi tiếng, cứu lấy dàn nhạc.

Lúc đó Tiêu Chanh đã nổi tiếng rồi, mặc dù vẫn ký hợp đồng với Bách Nhạc, nhưng chỉ bởi tình bạn trước đây.

Sau khi buổi biểu diễn hôm ấy kết thúc, Tiêu Chanh ở phòng nghỉ đã hoàn thành chương cuối của 《 Cường thịnh 》. Ông rất phấn khích, ông đã hoàn thành tác phẩm này trước sinh nhật thứ 18 của con gái mình rồi.

Norman Columbus nhìn Tiêu Vũ, nói một cách gian nan: “Tuy nhiên, tác phẩm đã bị chúng tôi thấy. Tất nhiên, chúng tôi thấy được hy vọng mà tác phẩm này mang lại. Trong thời gian này, đã xảy ra rất nhiều chuyện, còn cả những cuộc cãi vã. Trước khi cha cháu rời khỏi đây, tác phẩm đó đã bị bạn tốt của ông là Liêu Ảnh trộm lấy.

Đồng thời, lấy hợp đồng yêu cầu, hy vọng sẽ cho Bách Nhạc quyền sử dụng sáng tác miễn phí.

Tiêu Chanh không thể lấy lại bản thảo, dưới cơn tức giận đã ép hủy hợp đồng với Bách Nhạc, sau đó cùng vợ lái xe đến sân bay với hy vọng có thể về kịp để tổ chức sinh nhật cho con gái.

Norman Columbus nhìn Tiêu Vũ, đứng dậy cúi đầu 90 độ nói: “Thực xin lỗi, tai nạn giao thông của cha cháu là do cảm xúc kích động của ông trong quá trình lái xe khiến phương tiện mất lái. Mà nguyên nhân của mọi chuyện, là bởi chúng tôi tham lam. Tôi vẫn chờ cháu trưởng thành, chờ cháu có thể đàn được《 Cường thịnh 》, đây là sự chuộc tội….muộn màng của chúng tôi.”

🎹🎹 Đôi lời của editor :  🎹🎹

#1 Còn 7 chương nữa là xong rồi. Cố lên tôi ơi!!!!!

Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích thì hãy 🌟 cho tui nhé ! (‘▽’ʃ♡ƪ)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN