Bầu Trời Elderland
Chương 16: Giao dịch
Trong ngõ sâu tối tăm, có người đau đớn kêu cứu mạng.
Rác chất chồng thành từng núi nhỏ trong con ngõ, tiếng kêu cứu vọng ra từ nơi này. Mấy tên lưu manh trẻ tuổi đang cầm gậy gỗ hung hãn đánh đập người nào đó.
Đây là khu Gretldan, chuyện đang xảy ra là hiện tượng quá bình thường, nên không ai để ý đến tiếng kêu cứu của người đàn ông kia, dù họ có nghe được hay không.
Người đàn ông biến mất trong ngõ hẻm tới nay này, bước chân của gã rất nhẹ, đám lưu manh kia đang mải đánh người nên không phát hiện có người đến. Chỉ có người đàn ông đang ăn đòn kia để ý.
– Cứu với…
Người đàn ông bị đánh đập nhìn về phía người đàn ông trung niên, dùng chút sức lực cuối cùng cầu cứu.
Đám lưu manh trẻ tuổi dừng tay, chúng quay đầu, giờ mới để ý sự tồn tại của người đàn ông trung niên kia.
Ticky vác gậy sắt trên bả vai, vẻ mặt kiêu ngạo, coi thường nói.
– Mày muốn giúp hắn à?
Người đàn ông trung niên lắc đầu, giọng nói của gã trầm thấp, khàn khà.
– Tôi đến tìm mấy người.
– Ồ? – Ticky nghiêng đầu nhìn gã đầy nghi hoặc, – Chuyện gì?
– Dẫn tôi đi gặp ông chủ của mấy người.
– Ha ha ha…
Ticky bật cười lớn, đám đồng bọn của hắn cũng cười phụ họa.
– Mày nghĩ mày là ai? Muốn gặp ông chủ chúng tao? Dựa vào mày?
Gã đàn ông trung niên sầm mặt, giơ thanh đao trong tay lên nói.
– Dựa vào nó.
Thấy rõ thanh đao của gã đàn ông, Ticky càng càn rỡ cười to hơn, cười đến chảy cả nước mắt, vì chuyện này quá nực cười.
– Mày chắc chắc đây là đao chứ? – Ticky vừa cười vừa nói.
– Cậu muốn xem thử không?
Gã đàn ông hơi cúi đầu, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt.
– Hừ…
Ticky ngừng cười, hoành ngang thiết côn toét miệng nói.
– Xem ra mày muốn chết, tao không cản mày, tao là…
Ticky chưa kịp nói xong, gã đàn ông đã vọt lên, tốc độ của gã rất nhanh, bởi vì thiết côn của hắn không kịp chống đỡ đã ăn một đòn, cả người bị đập dính vào một mặt tường của hẻm nhỏ.
Là đập, không phải trảm hoặc chém. Đập, cho thấy đối phương tạm thời chưa muốn giết hắn.
Nhưng đồng bọn của hắn không gặp may mắn nhưu vậy, bọn họ hoặc bị đánh hoặc chém, chết cả rồi.
Ticky choáng váng đứng dưới chân tường, tai mắt vẫn rơi vào tình trạng mê man. Nhưng hắn có nhìn thấy đồng bạn mình bị giết, nghe thấy chúng trút hơi thở cuối cùng.
Tên đàn ông bị đánh đập ngồi xụi lơ trên đất, cơ thể yếu ớt của hắn bị đánh đến kiệt sức, hắn nhìn thấy một màn giết người tàn nhẫn, máu tươi còn bắn lên mặt, lên người hắn.
– Cậu nên dẫn tôi đi gặp ông chủ của cậu thì hơn.
Gã đàn ông trung niên tới trước mặt Ticky, túm tóc lôi hắn lên. Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp, bình thản như đang nói một chuyện hiển nhiên.
Ticky nhổ ra một ngụm máu tươi, cơ thể hắn bị nội thương không nhẹ, nghe đối phương nói, hắn vẫn cố chống cự.
– Ông chủ của tao sẽ giết mày.
– Nếu tôi giết cậu, hắn sẽ không biết.
Gã trung niên lắc đầu nói.
– Chí ít tên kia biết.
Ánh mắt Ticky liếc về phía tên bị đánh đang xụi lơ ở phía xa.
– Giờ thì hắn không biết.
Gã trung niên ném thanh đao trong tay ra, đao cắm vào lồng ngực người kia, đối phương thậm chí còn chưa kịp kêu lên một câu đã chết rồi.
– Mày… – Ticky thực sự cảm thấy hoảng sợ.
– Dẫn tôi đi gặp ông chủ của cậu, hắn không biết sẽ không báo thù cho cậu được, đúng không?
– Được! Chỉ mong mày không hối hận!
Ticky cười gằn, phẫn hận hoảng sợ nói.
Buông tóc Ticky, gã trung niên rút thanh đao đang cắm trong cơ thể người đàn ông vô tội kia ra. Gã liếc nhìn ánh mắt của đối phương, u ám, không cam lòng, không hiểu.
Mắt người là vật kỳ lạ, có thể từ đó nhìn ra rất nhiều thứ dù đó là người chết, chỉ cần hiểu được thôi.
– Mày máu lạnh đến vậy?
Ticky thấy đỡ hơn một chút, hắn lắc lư đứng dậy, nhìn gã trung niên rút đao hỏi.
– Máu lạnh là mấy người, không phải tôi.
Gã trung niên không nhìn Ticky, mà hơi ngẩng đầu nhìn lên, bởi vì đêm nay có trăng.
– Xì…
Ticky khinh thường xì một cái, hắn cho rằng gã trung niên đang biện giải cho bản thân.
– Hắn bị bệnh sắp chết, mấy người đẩy hắn đến cái chết, còn tôi… – Gã đàn ông quay sang nhìn Ticky, nhàn nhạt nói. – Giúp hắn giải thoát.
– Sao mày biết?
Người bị đánh vì chữa bệnh mới vay tiền của ông chủ, bây giờ không có tiền trả nợ. Tuy không tiền, nhưng hắn có đứa con gái đẹp, có thể dùng con gái gán nợ. Người đàn ông đó biết con gái hắn đang trốn ở đâu, hắn không chịu nói, mới bị họ đánh đập ép hỏi.
– Con mắt của người chết không nói dối. – Gã trung niên liếc nhìn ánh mắt người chết lần cuối, lắc đầu nói. – Đi, dẫn tôi đi gặp ông chủ của cậu, đừng loạn tưởng gì đấy.
Ticky không dám nghĩ lung tung, bởi vì đao của đối phương còn đó. Hắn muốn báo thù, cho mình, cho đồng bạn, hắn tin ông chủ sẽ báo thù cho mình.
Sáng sủa, hào hoa phú quý, tinh xảo. Đây là một căn phòng, một căn phòng trong khu Gretldan.
Một người khu Gretldan có thể sở hữu một căn phòng như vậy, chủ nhân của nó nhất định không tầm thường. Chủ nhân của nó thực sự không tầm thường, bởi vì nó thuộc về Andean. Lão là người quyền lực nhất khu Gretldan, nhưng không ai ngờ lão cũng chỉ là tay sai của người khác.
Andean đánh giá người trước mặt, quần áo vải thô màu đen, đoản đao, trung niên, nghèo túng. Một người bình thường như vậy, nhìn thế nào cũng không đáng để lão gặp mặt.
Nhưng gã đã xuất hiện trước mặt lão, bởi vì gã giết thuộc hạ của lão. Đối phương có mục đích để gặp lão, và lão thấy hứng thú.
– Giết người tôi, anh làm tôi không biết làm sao đây.
Andean nhãn nhã dựa mình trên ghế sô pha, bưng chén trà thơm nhã nhặn thử một ngụm.
Nếu Ticky ở đây, hắn sẽ la hét đòi trả thù, nhưng hắn không có đây, bởi vì hắn không có tư cách đó.
– Dẫn tôi đi gặp lão Chuck, có chuyện làm ăn.
– Xem ra anh biết không ít.
Andean đặt chén trà xuống, miết tay lên chiếc nhẫn bảo thạch, híp mắt nhìn gã trung niên.
Người quen của Andean biết khi lão bày ra tư thế này, lão muôn giết người. Chí ít hai tên hộ vệ phía sau lão đã chuẩn bị ra tay.
– Không nhiều, không ít.
– Buôn bán gì?
– Vương thất.
Tựa như nghe được tin gì không hay, ngón tay miết nhẫn của Andean run lên, lão nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhưng lão biết đối phương có muốn buôn bán, một vụ làm ăn lớn.
– Tôi phải báo lại với lão Chuck, chờ ở đây.
Nói xong, Andean dẫn hộ vệ của lão rời khỏi phòng, không chút dây dưa dài dòng.
Một lúc sau, một người hầu bước vào, hắn mang tin tốt đến.
– Chủ nhân dặn tôi dẫn anh đến gặp người kia, nhưng phải che mắt anh lại.
Gã trung niên không từ chối, gã biết đối phương không muốn bại lộ. Muốn gặp đối phương, mình phải trả giá, dùng nguy hiểm để đánh đổi.
Mắt bị người hầu dùng vải đen che kín, buộc rất chặt, nhưng không khó chịu. Có lẽ tên người hầu này đã quen bịt mắt người khác rồi.
Không biết bao lâu sau, không biết ở nơi nào, khi miếng vải đen được gỡ xuống, gã đến được chỗ mình cần đến. Gã không thấy được lão Chuck, chỉ nghe được giọng nói của đối phương.
Một căn phòng nhỏ thoáng đãng, tối tăm, sạch sẽ, không người.
– Tôi là lão Chuck.
Trong gian phòng bỗng nhiên có tiếng người nói, tang thương, uy nghiêm. Trong phòng không có ai, chỉ có gã, tình huống làm người khác sợ hãi, mà trung niên biết, lão Chuck đang ở một phòng khác, dùng thiết bị nào đó để truyền âm thanh đến đây.
– Tôi cần vài thứ. – Gã trung niên nói trực tiếp, không vòng vo.
– Thứ gì?
– Tình báo của vương thất.
– Tình báo gì?
– Tình báo hiện tại.
– Cậu có thể cho tôi thứ gì?
– Thứ ông muốn.
Tiếng nói chuyện trong mật thất dừng lại, gã trung niên rất bình tĩnh, gã biết đối phương đang nghĩ cái gì.
– Cậu biết tôi muốn gì?
Giọng của lão Chuck lại vang lên.
– Biết.
– Là cái gì?
– Mạng của quốc vương.
Lời của gã trung niên vừa dứt, cả phòng lại rơi vào yên tĩnh. Không biết bao lâu, cửa phòng bị mở ra, là tên người hầu đã bịt mắt gã lúc nãy.
– Chủ nhân đồng ý giao dịch với anh, tình báo anh cần ba ngày sau hãy gặp Andean để lấy.
Gã trung niên vẫn luôn nghiêm túc nghe lời đối phương, khóe môi khẽ nhếch lên, gã thành công.
Gã trung niên vẫn bị bịt mắt khi dẫn về, lúc mở mắt ra đã thấy mình đang ở căn phòng nói chuyện với Andean, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
– Xem ra giao dịch của anh đã xong.
Andean đan hai tay mỉm cười nhìn đối phương.
– Đúng thế.
– Tạm biệt, ba ngày sau gặp lại.
– Tạm biệt.
Gã trung niên rời khỏi phòng Andean, bước ra khỏi phòng, gã nhìn thấy tên lưu manh đang kinh ngạc nhìn mình.
– Sao mày không bị giết?
– Tại sao tôi lại bị giết?
– Nhưng…
Ticky siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn gã trung niên. Hắn không hiểu tại sao ông chủ không giết gã, rõ ràng gã giết thủ hạ của mình, giết người đền mạng.
– Tạm biệt.
Gã trung niên bỏ đi, không buồn nhìn tên lưu manh trẻ tuổi lấy một lần.
Người trẻ tuổi như hắn có rất nhiều, họ sẽ không hiểu được tâm tư của đại nhân vật. Có thể rất nhiều năm sau hắn sẽ hiểu, với một ít người, lợi ích mới là tất cả. Nhưng hiện tại hắn không hiểu, nên hắn mới đau khổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!