Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp - Chương 25: "Anh quên nhắc nhở Phong Dịch là tôi thích anh ấy rất nhiều"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp


Chương 25: "Anh quên nhắc nhở Phong Dịch là tôi thích anh ấy rất nhiều"


Edit: Bối Xu

Chương 25: Anh quên nhắc nhở Phong Dịch là tôi thích anh ấy rất nhiều

Ở một tầng hầm trong Mặc thành, căn phòng trống vắng không tiếng động, dường như không có đồ đạc còn sót lại. Một người phụ nữ khoảng 20 tuổi ngồi trước bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo cũ vài năm trước. Bởi vì đã quá lâu nên tờ báo có chút ố vàng. Trên tờ báo đưa tin về tập đoàn Giang thị, còn có tấm ảnh chụp Trác Man Nhân. Trong bài báo có viết về một nhà xưởng thuộc tập đoàn Giang thị gặp sự cố ngoài ý muốn do sai lầm của nhân viên công tác Lâm Văn Tân. Nhà xưởng gặp hỏa hoạn, tập đoàn Giang thị tổn thất nghiêm trọng, nhân viên phạm lỗi Lâm Văn Tân gặp nạn mất tại hiện trường.

Còn về phía tập đoàn Giang thị, họ tỏ ý không truy cứu trách nhiệm, ngược lại còn làm bộ an ủi thân nhân của người đã mất.

Người đang đọc lại bài báo này là con gái của Lâm Văn Tân, Lâm Yên.

Lâm Yên đã đọc mẩu tin này rất nhiều lần, cô biết rõ toàn bộ nội dung trong bài báo đều được biên tập dựng lên. Trên thực tế, cha của cô không làm sai chuyện gì cả. Nhà xưởng đó phát hỏa đều là do máy móc xảy ra vấn đề, mà tập đoàn Giang thị đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cha cô, đem bản thân họ trở thành người bị hại. Tập đoàn Giang thị có đoàn luật sư tài năng nên đã đè toàn bộ sự thật xuống, trốn tránh trách nhiệm hình sự. Trước mặt phóng viên, Trác Man Nhân còn diễn trò bày tỏ thiện ý để tranh thủ được tiếng người tốt. Ngay cả khi cha cô đã mất, ả đàn bà độc ác kia vẫn còn lợi dụng ông.

Sau khi cha Lâm Yên mất, sinh hoạt của cô thiếu thốn đủ bề, giờ phải ở tạp trong căn hầm nhỏ hẹp, chạy đi khắp nơi làm công, miễn cưỡng kiếm đủ tiền duy trì cuộc sống. Đáy mắt Lâm Yên toát ra hận ý, nhìn chằm chằm vào ảnh Trác Man Nhân trên báo. Một lát sau, cô nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã gần đến giờ làm việc nên cẩn thận cất tờ báo, đứng dậy ra khỏi tầng hầm.

Ở quán bar.

Quán bar đã bắt đầu mở cửa. Trước đây mấy ngày, Lâm Yên mới bắt đầu xin làm phục vụ ở đây. Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mùi rượu nồng nặc trong không khí. Vẻ mặt Lâm Yên không để lộ ra điều khác thường, trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, hận ý trong mắt đều bị giấu kín.

Quán bar kinh doanh rất tốt, khách khứa nườm nượp lui tới. Lâm Yên nhìn đồng hồ, nhận ra hiện tại là 9 giờ tối. Cô quét mắt nhìn quanh quán một lượt, bỗng nhiên nhận ra một bóng người quen thuộc.

Người kia chính là Giang Kiều.

Lâm Yên nhận ra thân phận của Giang Kiều. Giang Kiều là thiên kim của tập đoàn Giang thị, kẻ hại cô tan cửa nát nhà chính là mẹ kế của cô ta. Lâm Yên nắm chặt tay, đặt khay đồ xuống. Thấy Giang Kiều tiến vào trong quán bar, Lâm Yên cũng bám theo. Bên ngoài quán bar mở nhạc rất lớn, nhưng càng đi vào trong, âm thanh lại càng nhỏ, bốn phía tĩnh lặng không một bóng người.

Hôm nay Giang Kiều đến quán bar để tìm Phong Dịch. Vì anh không ở nhà nên Giang Kiều đành tới nơi này thử vận may. Cô vừa tiến đến quầy rượu, bốn phía hỗn loạn nên không phát hiện có người bám theo, nhưng bước đến chỗ hành lang tĩnh lặng, cô lập tức nhận ra. Bước chân của cô chậm lại, nhưng một giây sau, cô vẫn kiên định bước vào, im lặng quan sát động tĩnh của người phía sau. Người kia không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tiếng bước chân tuy đã cố gắng bước nhẹ nhưng Giang Kiều vẫn nghe thấy rõ ràng, rất dễ bị phát hiện. Nhưng điều làm Giang Kiều khó hiểu là vì sao người kia muốn theo dõi cô.

Tiếng giày cao gót của Giang Kiều lộc cộc gõ lên mặt đất, trên hành lang yên tĩnh lại càng rõ ràng. Cô làm bộ lơ đãng nghiêng đầu, người phía sau đã bước nhanh hơn, dường như muốn đuổi kịp cô. Giang Kiều đột nhiên xoay người lại, bắt được kẻ bám đuôi.

Là một cô gái.

Giang Kiều nhướn mày một cái. Cô nhớ rõ người này, vừa rồi ở quầy rượu cô đã thấy qua. Giang Kiều dựa vào tường, khoanh tay, thần sắc nhàn nhạt quan sát cô gái kia. Cô muốn biết người trước mặt vì sao lại theo dõi mình.

Lâm Yên nhận ra Giang Kiều định xoay người, bước chân cũng dừng lại, hình như cô cũng đã biết bản thân bị phát hiện. Nhưng Lâm Yên không do dự bước đến tới. Vẻ mặt cô tức giận, bước chân cũng nhanh hơn, vài giây sau đã tiến đến trước mặt Giang Kiều. Lâm Yên lập tức vung tay. Tay cô giơ rất cao, dùng sức đánh vào mặt Giang Kiều. Nhưng cánh tay còn chưa kịp hạ xuống, cổ tay Lâm Yên đã bị người khác tóm lấy. Hai cô gái đều ngẩn ra, xoay mặt nhìn người mới đến. Người kia là Phong Dịch.

Giây tiếp theo, Phong Dịch hất cánh tay Lâm Yên, anh đứng chắn trước mặt Giang Kiều.

“Cút.” Giọng nói của Phong Dịch lạnh lùng vang lên.

Lâm Yên cũng nhận ra Phong Dịch. Cô lùi về sau một bước, ánh mắt rơi xuống người Giang Kiều đang đứng sau anh. Cô vươn tay chỉ thẳng vào mặt Giang Kiều, kích động nói “Cô là con gái của kẻ giết người, hại chết người nhà tôi. Nhà họ Giang các người cướp đi tính mạng của người khác, chỉ chăm chăm lo cho lợi ích của bản thân, vô đạo đức, coi thường pháp luật. Chẳng lẽ các người không sợ gặp báo ứng sao?”

Lâm Yên cắn chặt răng, nét mặt mang theo hận ý nồng đượm.

Giang Kiều nhíu mày, cô chưa từng nghe đến sự việc mà Lâm Yên nhắc đến, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có đoạn kí ức này. Cô đành nói “Tôi không biết cô đang nói đến chuyện gì.”

Lâm Yên cười lạnh một tiếng “Nhà họ Giang tội nghiệt nặng nề, làm chuyện xấu còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày chân tướng được làm sáng tỏ.”

Lâm Yên còn muốn mắng tiếp, Quý Sùng Viễn đứng cuối hành lang đột nhiên cắt lời “Lâm Yên.”

Lúc Quý Sùng Viễn phát hiện ra động tĩnh bên này, hắn vội vàng chạy đến, lông mày chau lại, giọng nói cũng lạnh hơn thường ngày. Cái cô Lâm Yên này mới đến đây làm việc chưa được bao lâu đã gây ra chuyện lớn như vậy rồi. Không thể tiếp tục nói, Lâm Yên đành rời đi. Quý Sùng Viễn gật đầu với hai người họ rồi cũng rời khỏi.

Lúc này trên hành lang chỉ còn Phong Dịch và Giang Kiều. Ngọn đèn không sáng lắm, hai người đứng ở góc khuất gần đó. Phong Dịch xoay người nhìn về phía Giang Kiều. Anh nghe được vài thông tin từ lời nói của Lâm Yên nhưng cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Có thể nhà họ Giang đã làm một việc bại hoại nào đó nhưng Giang Kiều không biết.

Ánh mắt Giang Kiều nhìn theo bóng dáng của Lâm Yên, cô trầm mặc suy nghĩ một chút rồi thầm quyết định sẽ điều tra rõ chuyện này. Nhưng khi Phong Dịch vừa quay người lại, cô đã thu lại sự trầm mặc, ý cười lan đến tận đáy mắt “Phong Dịch, vừa rồi anh khẩn trương như vậy là lo lắng cho tôi sao?”

Phong Dịch liếc Giang Kiều hỏi vặn lại “Có à?”

Khuỷu tay Giang Kiều chống lên tường, thân thể hơi đổ về phía trước, khoảng cách giữa hai người càng thêm gần. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt của Phong Dịch, khẳng định một lần “Tôi nhìn thấy rõ ràng. Anh không được nói dối.” Giang Kiều tiến thêm một bước, tiếp tục rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Phong Dịch chậm rãi chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cuối cùng lại nhìn gương mặt Giang Kiều “Cô nhìn nhầm rồi.” Dứt lời, Phong Dịch vội vã xoay người, không cho Giang Kiều cơ hội tiếp tục chế giễu anh. Thấy Phong Dịch chuẩn bị rời đi, Giang Kiều cong môi cười, theo sát sau anh.

Từ đầu nên uống chút rượu mới đúng! Sau khi rời khỏi quán bar, Giang Kiều lên xe của Phong Dịch. Chiếc xe màu đen lao vào bóng đêm, chạy thẳng về Châu Cảnh Ngự Uyển. Dọc đường đi, hai người đều trầm mặc không nói, Phong Dịch cũng không hỏi cô chuyện vừa xảy ra. Giang Kiều lục lọi trí nhớ nhưng vẫn không rõ cô gái trong quá bar kia là ai, cô có chút bất đắc dĩ.

Đến Châu Cảnh Ngự Uyển, hai người cùng xuống xe bước vào đại sảnh. Thang máy chậm rãi đi lên, đến tầng cao nhất thì dừng lại. Giang Kiều và Phong Dịch cùng đi ra khỏi thang máy. Trên hành lang không có một bóng người. Tầng này chỉ có hai người họ ở, tình cờ là căn hộ lại ở sát nhau, đường về cũng giống. Tiếng giày cao gót của Giang Kiều gõ xuống mặt đất, làn váy lay động lộ ra đôi chân nhỏ. Ngoài ra cũng chỉ có tiếng giày da của Phong Dịch đi theo sau.

Không lâu sau, mọi âm thanh đều ngừng lại, Giang Kiều cũng tinh tế chú ý tới tiếng bước chân phía sau bỗng im bặt. Cô dừng bước, xoay người nhìn lại. Dù quần áo của người đàn ông phía sau cô vẫn không thay đổi nhưng khí chất đã có chút không giống. Trên mặt hắn nở nụ cười, lông mày hơi nhếch lên giống như một thiếu niên bất cần đời. Giang Kiều hiểu rõ, đó là một nhân cách khác của Phong Dịch.

Cô cảm thấy hơi kì quái. Đêm nay trời không mưa như trút, không khí cũng không nặng nề, cảm xúc của Phong Dịch vẫn ổn định. Vậy vì sao Tô Dịch lại xuất hiện?

Dù trong lòng đầy nghi ngờ, Giang Kiều vẫn mở miệng trước “Tô Dịch, anh tới không đúng lúc cho lắm.”

Tô Dịch nở nụ cười phóng túng, trong giọng nói mang theo ý nhạo báng “Ồ? Có phải tôi quấy rầy cô và Phong Dịch rồi?”

Giang Kiều cảm thấy yên tâm. Từ giọng điệu của Tô Dịch, cô có thể đoán được thái độ của anh đối mới mình cũng không tệ lắm. Xem ra mấy lần ở chung trước cũng có chút tác dụng. Giang Kiều nở nụ cười nhàn nhạt “Vừa rồi bên ngoài xảy ra một chút việc ngoài ý muốn.” Cô hơi ngừng lại một chút, giọng nói còn có chút tiếc nuối “Đáng lẽ ra đêm nay tôi và Phong Dịch còn có thể trao đổi nhiều hơn một chút.”

Lời nói này của Giang Kiều chẳng qua là muốn lừa gạt thiếu niên Tô Dịch này thôi. Điều cô phải làm là để cho Tô Dịch buông lỏng cảnh giác với mình.

Tô Dịch lãnh đạm ồ một tiếng, nụ cười trên mặt cũng không biến mất, dường như chuyện sau đó Giang Kiều và Phong Dịch định làm gì anh cũng không quan tâm.

“Được rồi.” Giang Kiều thử dò hỏi “Anh và Phong Dịch bình thường rất ít giao lưu sao?”

Bóng đêm ngoài cửa sổ rất diễm lệ, ánh trăng chiếu xuống, bầu không khí có chút khô nóng. Biểu cảm của Giang Kiều rất trấn tĩnh, tất cả tâm tình đều không hiện lên trên mặt. Đối với việc này, Giang Kiều có chút hoài nghi nên mới giả bộ hỏi Tô Dịch, bởi cô biết rõ Phong Dịch sẽ không dễ dàng nói với cô những điều này. Nhưng Tô Dịch thì khác. Anh ta chỉ là một thiếu niên tính tình phóng túng.

Tô Dịch nhướn mày hỏi ngược “Giang Kiều, vì sao cô lại hỏi như vậy?”

“Tô Dịch, anh đã quên một việc.” Giang Kiều đưa ra lời giải thích vô cùng hợp lý “Tôi còn tưởng chúng ta đã đạt được thỏa thuận rồi chứ.”

Cô lắc đầu, dường như trách móc thiếu niên này không giữ chữ tín “Anh quên không nói với Phong Dịch rằng tôi thích anh ấy rất nhiều.”

Tô Dịch ngẩn người. Người phụ nữ này, da mặt hơi dày thì phải?

**

Đôi lời nhắc nhở: Từ ngày 10/01/2019 trở đi, tất cả các chương set pass sẽ chỉ được đăng lên wordpress.

Chương 26 Nhật ký sủng ái của nữ phụ xinh đẹp sẽ được set pass và chỉ đăng wordpress. Khi nào có chương 26 bọn mình sẽ thông báo trên facebook. Gợi ý pass mình sẽ cập nhập cả trên wordpress lẫn wattpad. Trong trường hợp các bạn đọc bị chặn wordpress thì hãy lên facebook “LaStella” của bọn mình, vào phần ghi chú để xem hướng dẫn cách bỏ chặn nhé ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN