Vô Địch Thật Tịch Mịch
Chương 68: Xin cảm tạ các vị đại lão phù hộ
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
– ——————————————-
Nơi xa xôi hư không…
Hai đạo nhân ảnh bay phấp phới giữa không trung. Trong đó một tên thanh y nam tử xuất ra một chưởng, toàn bộ trời đất đột nhiên biến sắc. Còn nam tử đối diện cầm không chắc trường kiếm trong tay, trực tiếp vuột khỏi tay rơi xuống, rồi như sao băng vụt lóe sáng sau đó lập tức bay vọt về phương xa, biến mất không còn vết tích.
– Lão Tam của Ngự Kiếm Các, xem ra cũng chỉ có bấy nhiêu. Hai sư huynh của ngươi đã bị chém chết, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi. Khôn hồn thì ngoan ngoãn quỳ xuống, có thể ta sẽ xem xét, tha cho ngươi một mạng. – Thanh y nam tử khuôn mặt tuấn lãng, uy nghiêm vô song đứng giữa không trung, làm cho người ta cảm giác có một loại thiên uy huy hoàng bao phủ toàn thân.
– Quân Vô Thiên, ngươi là người đứng đầu Thập Phong của Viêm Hoa Tông, tại sao lại giết trên dưới lớn nhỏ ba trăm sinh mạng của Ngự Kiếm Các. Ta phải đi Viêm Hoa Tông giải oan, để đòi lại sự công bằng. – Lão nhân trừng mắt phẫn nộ, nội tâm rỉ máu, trên dưới lớn nhỏ ba trăm người trong chớp mắt đã bị tên Quân Vô Thiên trước mắt giết sạch không còn sót một ai.
– Giải oan? – Quân Vô Thiên sửng sốt, rồi ngửa mặt lên trời cười to – Ngươi cho rằng ngươi có cơ hội đi giải oan?
– Ngươi là tên ác ma, Ngự Kiếm Các ta từ khi thành lập luôn được Viêm Hoa tông tông chủ bảo vệ. Vậy mà ngươi lại dám giết toàn bộ môn người trong các, tại sao? – Lão nhân khóe mắt oán giận kịch liệt, tức giận quát lên.
Quân Vô Thiên nhìn lão nhân trước mặt, như thể đang suy nghĩ lí do:
– Thôi được, dù sao ngươi cũng không còn sống được bao lâu nữa, vậy ta nói cho ngươi biết, vì Quân Vô Thiên ta đây thích giết người đấy, lí do này đã đầy đủ chưa?
– Hoang đường, hoang đường, thật là một lí do hoang đường… – Máu và nước mắt tuôn lã chã, lão nhân không cam lòng, đại họa ập đến vô duyên vô cớ, nhưng chỉ nhận được lí do vớ vẩn này.
Ngự Kiếm Các không phải tông môn, mà chỉ là một tổ chức luôn đứng dưới Viêm Hoa tông, có thể nói là xương thịt liền ruột. Ấy vậy mà chỉ vì một lí do đáng cười như vậy, mà người đứng đầu Thập Phong của Viêm Hoa tông lại làm ra hành động diệt môn, lão tài nào cam tâm cho được.
Bất luận có như thế nào cũng phải đi Viêm Hoa tông, đích thân gặp mặt tông chủ hỏi cho ra lí do.
– Còn muốn chạy, xem ngươi có thể chạy được đi đâu. – Quân Vô Thiên cười lạnh một tiếng, khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn. Trong con mắt của hắn, lão nhân trước mặt như con kiến vậy, hắn có thể giẫm chết bất cứ lúc nào, để xem chạy được đi đâu.
…
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt, cảm thấy ngáo ngơ, cũng có chút phẫn nộ.
Ta đã chọc đến ai, trời đất bao la như vậy, sao người khác không xui xẻo mà chỉ có mình ta xui xẻo?
Đúng là đen như chó thui.
– Ai mà lại bất lương đến vậy, kiếm cũng ném lung tung, có biết đã chém chết người rồi hay không? Ta mà tìm được ngươi, thì phải đòi bằng được phí đả thương. – Lâm Phàm tức giận, nhìn thanh trường kiếm, thất kinh, chuôi kiếm chọc sâu vào cơ thể, làm sao có thể rút ra đây.
Vừa mới sống lại xong đã lại bị trọng thương, máu tươi chảy ra cũng thật là dọa người.
Thật chẳng còn biện pháp nào, hắn đành mạnh mẽ dùng lực, phập một tiếng, toàn bộ cơ thể trực tiếp xuyên qua chuôi kiếm.
Hắn ngồi bịch xuống đất, nhìn lồng ngực giờ đây như cái hố sâu, máu chảy đầm đìa, đúng là bó tay. Hơi thở hắn ngày một yếu dần, rồi nháy mắt tắt thở.
Mười giây sau.
Khi tỉnh dậy, vết thương ở lồng ngực đã khôi phục, sau đó hắn nhìn chằm chằm thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, lại nhìn lên trời. Tình huống này là thế quái nào, cái thứ quần què này ở đâu ra vậy?
– Rút ra xem nào rốt cục là cái quần gì nào. – Lâm Phàm nắm chặt chuôi kiếm, chổng mông, dùng lực. Leng keng một tiếng, thanh kiếm được rút ra.
– Ây da, mù mắt ta rồi. – Lâm Phàm nhắm tịt mắt, kiếm gì mà sáng vãi, chói hết cả mắt.
Lâm Phàm quan sát tỉ mỉ một lượt, sắc mặt hơi thay đổi. Lưu quang của thanh trường kiếm chuyển động, hắn nhẹ nhàng vung tay, âm thanh tiếng rồng gầm vang lên.
Bảo bối!
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn, trường kiếm này nhất định là bảo bối, trên thân kiếm còn có khắc vài chữ:
“Thái Hoàng kiếm”
– Tên kiếm thật bá đạo. – Lâm Phàm há hốc miệng, hắn thấy cái tên này thực ghê gớm. – He he, cái thằng đâm mình cũng tốt gớm, muốn giết thì cứ giết, lại còn tặng cho mình món quà to thế này, khách sáo quá.
– Thôi vậy, mặc dù mi đâm chết ta, nhưng Lâm Phàm ta cũng không phải là kẻ nhỏ mọn, sẽ không đi kiếm ngươi lí luận nữa.
Hắn còn đang nghĩ về sau tự sát ngày càng khó, nhưng thật không ngờ cầu được ước thấy. Đúng lúc thiếu thần khí để tự sát thì giờ đã thần khí đã tìm đến cửa rồi.
Tâm tình của hắn bây giờ vô cùng vui vẻ sung sướng.
Hết thu hoạch rồi.
Sau khi cất bảo bối vào nhẫn kết giới, Lâm Phàm cẩn thận quan sát chung quanh, xác định chắc chắn không có người rồi hấp tấp bỏ trốn. Hắn không muốn chủ nhân của thanh kiếm tìm ra mình rồi đòi lại bảo bối của hắn, vậy há chẳng phải hắn tổn thất rất lớn sao.
Nếu bảo bối này đã rơi vào tay của mình, thì nhất định phải là đồ của mình.
Tuy hắn không biết rốt cục ai đã đâm chết mình, nhưng đối với hành vi này, hắn đồng ý tha thứ cho đối phương.
Thậm chí hắn còn mong muốn có thể tiếp tục như này mấy lần nữa cũng không có sao.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải chạy cho mau, tìm đến nơi thật an toàn mới được.
Sau khi chạy được một đoạn khá xa, hắn dừng lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, đến đây chắc là đã an toàn rồi.
Cũng không được vui sướng ra mặt, nếu bây giờ biểu hiện quá vui sướng, để cho người mất đồ bắt gặp thì nhìn phát biết ngay. Vì thế vẫn nên mặt lạnh như tiền, giả danh thiếu niên vừa mới vào đời, cái gì cũng không biết là tốt nhất.
Ý!
– Mùi máu. – Đúng lúc này, Lâm Phàm dừng bước, cẩn thận hít hít không khí. Hắn chau mày, ở đây có gì đó không đúng lắm, bèn nhanh chóng ngồi xổm xuống, dè dặt tiến về phía trước.
Núp vào sau gốc cây cổ thụ to, hắn ló ra một mắt. Ở phía trước, có một người nằm đó, hình như đã chết rồi, đang nằm im bất động.
– Chuyện gì đã xảy ra, phải chăng ở đây vừa diễn ra một trận đấu kịch liệt? – Lâm Phàm nghi hoặc trong lòng, tạm thời chưa biết tình huống này là sao, đưa mắt quan sát bốn phía, không có chút động tĩnh nào.
Bấy giờ, hắn bắt đầu suy xét sự việc. Theo như hắn quan sát, người chết kia mặc quần áo không giống người thường, hơn nữa còn là một lão nhân, thì hiển nhiên thân thế không bình thường tí nào.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là cỗ thi thể kia vẫn chưa bị người khác lục xoát.
Hắn nhặt một viên đá bên chân, ném qua bên đó, không có bất cứ phản ứng nào.
Không chút do dự, hắn cẩn thận từng bước, từng bước đi tới. Đến khi đứng trước thi thể, hắn hít một ngụm khí lạnh, thật thảm thương, lồng ngực bị một sức mạnh kinh khủng xuyên qua, nội tạng bên trong cũng phèo hết ra ngoài.
Lâm Phàm chắp hai bàn tay, vái vái một lúc rồi bắt đầu tìm tòi, lục xoát thi thể.
Sờ mó một lúc nhưng tuyệt nhiên không tìm được bất cứ đồ vật gì, hắn bắt đầu muốn câm nín, đừng bảo nghèo đến mức này chứ.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy chiếc nhẫn đang đeo trên tay lão nhân, tức thời nở nụ cười mãn nguyện. Nhẫn kết giới à, ra là vậy, đồ ngon đều nằm hết ở bên trong.
Chẳng qua không thể rút chiếc nhẫn ra được, quá đáng nó vừa chứ.
Lâm Phàm đỏ mặt, cố gắng dùng sức lôi ra, nhưng chiếc nhẫn vẫn như cũ không động đậy tí nào.
Lạch cạch!
Bất thình lình, lão nhân đang bất động đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Lâm Phàm.
– Ôi mẹ ơi, xác chết sống dậy…- Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến lâm phàm sợ đến nỗi thiếu chút nữa đạp cho xác sống kia một cước, chỉ là khi bàn chân đang ở giữa không trung lại từ từ hạ xuống.
– Báo thù cho ta… Quân Vô…Vô…
Đầu lão nhân vẹo xuống, trút hơi thở cuối cùng. Cùng lúc ấy, chiếc nhẫn rút mãi không ra dần dần trơn tuột rơi xuống.
Lâm Phàm nhận lấy chiếc nhẫn, đứng nhìn lão nhân, cảm thán một câu:
– Thì ra ông là cố gắng giữ hơi thở cuối cùng này, là để đợi người hữu duyên là ta đến giãi bày. Ông yên tâm, Lâm Phàm ta đã lấy đồ của ông, chỉ cần sau này gặp tên Quân Vô Vô kia, nhất định sẽ giúp ông báo thù, ông yên tâm an nghỉ đi.
Ngay sau đó tầm mắt hắn rơi vào trường kiếm bên cạnh, hắn ngừng lại một chút rồi trực tiếp nhặt lên, vừa nhìn đã thấy vô cùng sung sướng.
“Địa Hoàng kiếm.”
– Đâm chết mình ban nãy chẳng phải là Thái Hoàng kiếm sao, chúng phải chăng là cùng một bộ. – Lâm Phàm nghi hoặc trong lòng, quét mắt một vòng, rồi mừng rỡ. Trong bụi cỏ trước mắt vẫn còn một thi thể nữa.
Hôm nay là ngày gì vậy, có phải nữ thần may mắn nhìn trúng ta không, sau đó hắn chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu khấn.
– Con lạy Tam Thanh tại thượng, con nguyện dùng sự độc thân cả đời của các sư huynh con, cảm tạ các vị đại lão đã phù hộ cho con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!