Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất


Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

– ——————————————

Hiện tại hắn đã không dám tin nữa rồi.

Mình luôn muốn trở thành người đàn ông mạnh mẽ nhất, giờ mà chịu đựng sỉ nhục như thế thì sau này còn mặt mũi nào mà ra ngoài lang bạt nữa.

Nghĩ kỹ về các chuyện đã xảy ra thì hắn có cảm giác như là bị tính kế hết.

Rời tông môn, bị giết chết, sờ thi, bị người ta đuổi giết, đúng lúc trốn trong một đống phân siêu lớn thì bị một con yêu thú ăn phân nuốt chửng, lại bị một con yêu thú to hơn nữa giết chết, cũng nuốt luôn cả mình, giờ lại muốn bài tiết mình ra ngoài.

Mấy người nói xem, mấy con khắm này có xem ông đây ra gì không chứ?

– Đừng mà, đừng. – Lâm Phàm bám vào vách thịt xung quanh, cho dù lực hút có mạnh hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay. Nếu thật sự buông tay, đời này chính thức chấm dứt.

Vì tôn nghiêm của bản thân, có đánh chết hắn cũng sẽ không buông tay.

Con ưng khổng lồ bay liệng trên trời, cảm giác bụng dạ càng lúc càng khó chịu, cứ như có một cục thịt nào đấy sắp rớt ra. Nó bèn hót một tiếng the thé, như muốn tích lực lại.

Và nó ngưng tụ toàn bộ sức lực lại thành một điểm, rồi kịch liệt bùng phát ra ngoài.

Lâm Phàm cảm giác không ổn cmnr, khối thịt hắn đang bám đã có hiện tượng tróc ra, nháy mắt sắc mặt hắn đại biến, lắc đầu nguầy nguậy:

– Đừng mà… A…

Trời đất ngả nghiêng.

Cả người hắn bị hút văng ra ngoài.

– Con mẹ mày chờ đó cho bố, bố éo tha thứ cho mày đâu. – Sau khi bị cái lỗ quái dị kia đẩy ra, Lâm Phàm tức lộn ruột.

Mà con ưng khổng lồ kêu lên một tiếng khoan khoái, sau đó quay đầu nhìn thoáng cái đống to lớn nó vừa mới bài tiết ra, hơi nghi ngờ hình như nó vừa nghe được âm thanh gì đó.

Nhưng không nghĩ nhiều vậy nữa, nó vỗ cái cánh lớn bay lên. Nó bây giờ cảm thấy thật thoải mái.

Nhưng hiện tại đối với Lâm Phàm mà nói thì quá là không thoải mái, vất vả vật lộn mãi mới bò ra từ trong đống bài tiết.

Ánh mắt vừa hướng xuống, yết hầu hơi dịch chuyển, có chút sợ hãi.

– Từ độ cao này nếu ngã xuống, e là chết một cách kinh khủng luôn chứ giỡn. – Hắn cảm giác như từ lúc mình rời tông môn thì chả có việc gì nên hồn cả.

Chết mấy lần mà chẳng có lần nào biết lý do.

Rào rào!

Cả người hắn lao xuống dưới, gió mạnh thối tốc cả quần áo, vết bẩn trên người cũng đều bị thổi đi mất.

– Hàiiii… – Lâm Phàm thở dài rồi khoanh hai tay nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ ngon một giấc. Kệ mẹ hết đi, hắn cũng chẳng buồn hỏi nữa. Dù sao cũng là chết, thế thì không bằng trước khi chết ngủ một giấc thật ngon, thử thưởng thức xem ngủ giữa bầu trời là cảm giác lâng lâng thế nào.

Trại Phong Sơn.

Khương Cổ bước ra từ trong mật thất bế quan, cuối cùng hắn cũng đã tu luyện thành công độc cổ. Chỉ cần thêm một bước nữa thôi là có thể trở thành cường giả Địa Cương cảnh, đến lúc đó trời đất bao la, còn nơi đâu mà mình không thể đi chứ.

– Để ta thử các bé cưng của ta xem được chưa nào. – Khương Cổ lẩm bẩm, sau đó giang hai tay, trên lòng bàn tay đột nhiên có gì đó mấp máy trồi lên, cứ như con gì đó đang bò.

Xì xì!

Mặt bàn tay nứt ra từng khe hở, từng con từng con độc cổ từ trong khe máu đó bò ra ngoài.

Hình dáng của mấy con độc cổ này tuy rất nhỏ nhưng không thể coi thường được, bởi vì độc tính của nó rất mạnh. Mỗi nơi độc cổ đi qua, cỏ xanh toàn bộ héo rũ giống như nhiễm phải độc.

– Ha ha… – Khương Cổ thấy cảnh đó thì cười điên cuồng, tà công cuối cùng cũng luyện thành công rồi. Tuy chưa thành công lớn, nhưng từ hôm nay cũng không ai có thể cản trở được hắn.

– Ra đi, ra đi các bé cưng của ta. – Khương Cổ giật phứt quần áo ra, trần như nhộng.

Lộc cộc!

Lộc cộc!

Bề mặt da trên thân thể hắn nổi lên từng cục thịt, mà những cục thịt này lại không ngừng to hơn, cuối cùng vỡ thành khe máu. Vô số độc cổ từ đó bò lên, rất nhanh đã bao trùm thân thể Khương Cổ.

Hắn vì tu luyện loại tà công này mà không biết đã trải qua bao nhiêu khổ cực tra tấn, cuối cùng cũng tu luyện được độc cổ bước đầu tiên, lấy thân dưỡng cổ.

Tất cả cổ trùng nuôi trong cơ thể này sẽ trở thành một bộ phận cơ thể mình, làm cho mình trở thành một độc nhân chân chính.

Khương Cổ nhìn những con độc cổ này, hưng phấn ra mặt. Đây đều là con của hắn, những đứa con quan trọng nhất:

– Các bé cưng, các con hẳn đã đói bụng rồi, để ta đi tìm thức ăn nuôi các con nhé.

Rời khỏi Phong Sơn trại

Không lâu thì hắn trở lại, trên vai còn vác thêm một người con gái. Nhìn quần áo thì rõ ràng là con nhà bình thường, còn sống ở dưới chân núi.

Lúc này người con gái ấy đang hôn mê nên không hề biết đang xảy ra chuyện gì.

Khương Cổ ném cô gái xuống đất, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, lẳng lặng chờ đợi.

Không lâu sau, cô gái nhà nông tỉnh lại, khi nhìn thấy cảnh trước mắt, nàng kinh hoảng, mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

– Tốt lắm, đồ ăn tươi đây, các bé cưng của ta nhất định rất thích. – Ánh mắt Khưởng Cổ tham lam nhìn cô gái, đầu lưỡi đỏ tươi hơi chuyển động, giống như muốn nuốt cả người cô gái vào.

– Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? – Sắc mặt cô gái nhà nông trắng bệch, sự hoảng sợ trong mắt càng thêm rõ rệt, nàng biết mình đang bị người ta bắt cóc.

Nàng có nghe người trong thôn nói, người xấu trên núi rất đáng sợ, còn ăn sống máu người.

Lúc đầu, nàng cho rằng đó chỉ là lời đồn đại mà thôi nhưng giờ thì rõ rồi, không phải đồn mà là có thật.

– Khặc khặc!

– Các bé cưng của ta đã rất hưng phấn rồi, không chờ được nữa, để ta đến yêu thương ngươi nào. – Khương Cổ bắt đầu cởi quần áo, người trần như nhộng đối mặt với thiếu nữ nhà nông kia.

Thiếu nữ nhìn thấy người đàn ông đột nhiên trần truồng, sợ đến choáng váng.

Nhất là khi nhìn thấy thứ thật dài phía dưới kia, nàng phát khiếp đến đứng hình luôn.

Từng con côn trùng màu đỏ từ trong cái lỗ nhỏ đó bò ra, bề ngoài dữ tợn lại còn sưng phồng lên, phủ đầy răng nhọn, những cái răng nhọn đó còn động đậy.

– Không… – Cô gái nhà nông đã sớm bị dọa đến mất hết cả sức lực mà ngồi bệt xuống đất, chầm chậm lùi về phía sau.

Khương Cổ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, chậm rãi bước đến gần:

– Rất nhanh thôi, khi các bé cưng của ta của tiến vào trong cơ thể ngươi, hút hết máu ngươi, ăn sạch thịt ngươi, ngươi sẽ thành một phần của cơ thể ta, vĩnh viễn…

Đột nhiên, một âm thanh xé gió từ trên trời giáng xuống, Khương Cổ nhìn trái rồi lại nhìn phải cũng không thấy ai, mà lúc đang ngẩng đầu thì đồng tử mãnh liệt co lại.

Trong tầm mắt hắn, một thân ảnh càng lúc càng lớn, hơn nữa tốc độ nhanh đến nỗi khiến hắn không thể phản ứng kịp.

Ầm!

Mặt đất nứt toác, ngay lập tức hình thành một cái hố sâu, từng khe nứt như mạng nhện lan ra bốn phương tám hướng.

Mà cô gái nhà nông kia thì trợn mắt há mồm, trong mắt nàng, trời đầy một màu đỏ máu.

“A!”

Nàng ôm đầu thét chói tai vô cùng sợ hãi, cuối cùng không biết lấy đâu ra dũng khí, đứng đậy chạy bạt mạng về nơi xa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN