Vô Địch Thật Tịch Mịch
Chương 78: Cuối cùng cũng chết
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
– —————————-
Ầm!
Tuy một chùy đánh xuống còn chưa đến mức long trời lở đất, nhưng mỗi lần đánh xuống đều khiến máu thịt văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
– Thôn trưởng Bạch Thạch, bộ da này của ngươi khiến ta xuống tay không thoải mái, không bằng ngươi cứ bại lộ chân thân đi. – Lâm Phàm vung chùy đánh rụng một cái đầu người, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Thạch đang đứng đó.
Đám tà tu còn lại sớm đã không chịu nổi nữa, bọn chúng bắt đầu sợ Lâm Phàm chết khiếp.
Thậm chí bọn chúng còn cảm thấy cái tên trước mặt vốn dĩ không phải là ngưởi.
Thương thế nặng như vậy lại như không hề gì, đặc biệt là miệng vết thương kia, ngoài hắn ra còn ai có thể tỉnh bơ cười với bọn chúng, chuyện này sao có thể.
Viêm Hoa Tông có đệ tử biến thái như vậy từ bao giờ không biết, đây quả thực là người sinh ra để chiến đấu, ra tay tàn độc đến cực hạn.
– Nếu so sánh với bọn ta thì ngươi còn tàn nhẫn hơn. – Bạch Thạch áp chế sự hoảng loạn trong lòng, lạnh giọng nói.
– Tàn nhẫn? Không, không, đây không phải là tàn nhẫn, mà các ngươi chỉ đáng được hưởng đãi ngộ như thế này. – Sau đó, hắn chỉ vào đống thịt nát bên cạnh, rất là khó chịu nói – Ngay cái thằng cặn bã kia, dám tàn nhẫn hành hạ loli đáng yêu đến chết. Ngươi có biết các ngươi gây ra tội lỗi thế này khiến ta rất là đau lòng không.
Ầm!
Vừa dứt lời, nháy mắt Lâm Phàm biến mất tại chỗ, mà lúc hắn xuất hiện lại đã ở ngay trước mặt một tên tà tu chột mắt xấu xí.
– Ngươi… – Tên tà tu chột mắt sửng sốt, hắn đã bị khí thế của đối phương áp chế, xuất hiện cảm giác bị vây tụ chưa từng có.
Không…
Ta là tà tu đó, sao có thể bị đệ tử Viêm Hoa Tông làm cho sợ thế này.
Tên tà tu chột mắt bùng nổ khí thế, giang hai tay ra, giận dữ gầm lên:
– Đừng có bắt nạt quá à nha, chúng ta là tà tu đó!
Ầm!
Một chùy vung ra, cả người tên tà tu chột mắt bị đánh bẹp trên mặt đất, nháy mắt trở thành bánh thịt.
– Cứ thích bắt nạt đấy thì làm sao? – Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía sau – Bạch Trạch thôn trưởng, ngươi định ngồi chờ chết thật sao? Có điều đừng nóng vội, từ từ đợi, một lát nữa là đến lượt ngươi rồi.
Đám tà tu còn xót lại sớm đã hoảng hốt, giận dữ hét:
– Bạch Thạch, ngươi còn muốn dứng nhìn đến khi nào. Ngươi cứ nhìn như vậy nữa chúng ta chết hết đó.
Với bọn chúng mà nói, mấy tên đệ tử Viêm Hoa Tông vốn là cá nằm trên thớt. Nhưng bọn hắn lại không ngờ đụng đến một thằng nhóc cuồng bạo như vậy, khiến bọn chúng chống đỡ không nổi.
Lâm Phàm cười lạnh:
– Các ngươi đừng gào nữa, hắn bị dọa cho ngáo luôn rồi.
– Hỗn xược… – Bạch Thạch không nhịn nổi nữa, không thể để tên gia hỏa này tiếp tục chém giết, nếu cứ để hắn làm loạn có khi toàn quân bị diệt sạch thật.
‘Bạo Huyết’ vào trạng thái khai hỏa toàn bộ, ngực còn cắm mũi thương, phong độ như thế này ngoài mình ra còn ai trâu hơn được nữa.
– Đúng lúc lắm, chuyện khủng bố chỉ vừa mới bắt đầu thôi. – Lâm Phàm chợt quát một tiếng, sức chiến đấu bừng bừng, đám tà tu còn lại này, hắn căn bản không thèm để trong mắt.
Mấy thằng Địa Cương tầng một thì chỉ cần một chùy là đủ để mất mạng, nếu không đủ thì đánh hai chùy.
Thậm chí trong số đám tà tu này còn có cả Tôi Thể cảnh cùi bắp.
– Vô liêm sỉ. – Bạch Thạch cầm cây gậy trong tay mãnh liệt xuất kích, tràn đầy Cương khí mạnh mẽ, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
Ý nghĩ duy nhất của Lâm Phàm bây giờ là giết sạch lũ kiến tà tu trước, sau đó cuối cùng là xử đẹp tên Bạch Thạch này.
Chung quy trong suốt quá trình quan sát, tên kia khẳng định không tầm thường, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Cao thủ ấy mà, phải để lại cuối cùng mà quyết đấu mới ngon.
Hắn đánh ra một chùy, một tên tà tu vô danh nháy mắt nát bét, sức mạnh bạo tạc như vậy mà muốn cản được thì đúng là có mà nằm mơ.
Máu thịt văng tứ tung.
Một tên tà tu đứng cạnh tên tà tu vô danh ấy trợn mắt chứng kiến hết cảnh máu me bạo lực ấy, sợ muốn són ra quần.
Hắn dám cam đoan nếu gia hỏa này mà gia nhập tổ chức của bọn chúng tuyệt đối sẽ là sự tồn tại khủng bố nhất.
Phập!
Bạch Thạch tấn công một đòn sắc bén, xé gió mà đánh tới, trực tiếp chém bay cánh tay của Lâm Phàm.
Cảnh đó khiến đám tà tu còn lại vui mừng.
Tên nhãi khốn kiếp, đợi lát nữa thôi và hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Mặt Lâm Phàm không hề thay đổi, xoay người vung ra một chùy. Bạch Thạch không ngờ tên nhãi này vậy mà còn sức phản kháng, không hề do dự, trực tiếp ngăn cản.
Ầm!
Bạch Thạch nhăn tít mày, tên nhãi nhép này sức bạo phát mạnh thật, đã bị bị thương thành như vậy mà vẫn còn có thế bộc phát ra năng lực như vậy.
Khủng bố gớm.
Lâm Phàm nhếch mép, nhe hàm răng trắng tinh, ánh mắt lóe lên khiến chiến ý kẻ khác khiếp sợ:
– Chả đau chả ngứa gì cả. Bạch Thạch, sức lực của ngươi chỉ có chút đó thôi sao?
Ực ực!
Bạch Thạch nuốt nước bọt, đây là kẻ địch kinh khủng nhất mà hắn gặp phải, giống như dánh mãi không chết vậy. Không thể, tuyệt đối không phải là như vậy.
– Cứu ta…
Phập!
Ngay giây lát hắn đang ngây người, lại thêm một tên tà tu bị nghiền chết.
– Thật Phiền, thiếu mất một cánh tay, khiến cử động của ta không được linh hoạt lắm. Nếu không một chùy vừa rồi đánh xuống các ngươi nhất định cũng được hưởng phần. – Lâm Phàm nhìn bốn tên tà tu còn lại trước mắt, tiếc nuối nói.
Loảng xoảng!
Vũ khí của tên tà tu kia rơi leng keng xuống đất, hắn đứng người.
– Ngươi rốt cục là người hay là quỷ. – Tên tà tu hoảng sợ nói, một chút ý chí chiến đấu cũng không còn.
Hắn nhìn qua, cả mảnh đất đã bị nhiễm đỏ, hít một hơi nhẹ là có thể ngửi được mùi máu tươi gay mũi.
– Thôi cũng tàm tạm rồi. – Lâm Phàm cảm thấy sức sống trong cơ thể dần dần biến mất, cũng không thèm dấu giếm nữa, trực tiếp rút mũi thương cắm ở ngực ra.
Ùng ục!
Máu tươi từ lồng ngực hắn tuôn ra như vỡ đê.
– Chết! – Lâm Phàm xem như chả có việc gì, vung mạnh Lang Nha Bổng, tập trung nhìn vào một người rồi giáng một chùy thật mạnh từ trên trời xuống.
Bạch Thạch không nhịn nổi nữa, hóa thành một đạo tàn ảnh, cây gậy trong tay càng bạo phát ra khí tức ác liệt hơn, một kích này hắn muốn lấy mạng đối phương.
Ầm!
Phập!
Hai âm thanh nổ vang cùng lúc.
Lang Nha Bổng lại đập một tên tà tu nữa nát bét. Hai tên tà tu khác đứng tại chỗ không dám động đậy, nhìn thấy cảnh tượng giã người như giã thịt kia, chúng hoảng đến nỗi không nói nên lời.
Nhưng khi nhìn đến trạng thái của đối phương, bọn chúng lại nhịn không được mà phấn khởi hẳn lên.
Lâm Phàm nhìn quải trượng đâm xuyên qua tim, mỉm cười rồi gập hẳn người, chống một chân về phía trước, trực tiếp rút mạnh ra. Theo sau đó là một tiếng nổ vang lên, Lang Nha Bổng rơi xuống dựng đứng trên mặt đất.
– Không tệ, cuối cùng cũng giết được ta, Bạch Thạch thôn trưởng, ngươi thực sự đủ lợi hại. – Lâm Phàm cười tươi ra mặt, thân hình đứng thẳng tắp, sau đó hơi ngả về phía sau, ngã xuống đất.
Tuy rằng giết được Lâm Phàm, nhưng không hiểu vì sao tim Bạch Thạch cứ đập rất nhanh, có cảm giác không nói nên lời.
– Chết đi! – Bạch Thạch nhẹ giọng nói.
Còn hai tên tà tu sót lại thì nhốn nháo cả lên:
– Chết rồi, hắn cuối cùng cũng chết rồi.
– Đây là ác ma gì không biết, sao có thể kiên trì được tới lúc này, chúng ta đến cùng là chọc phải thứ gì vậy.
Bịch một tiếng, hắn ngồi bệt xuống đất, lệ rơi đầy mặt.
Bọn chúng trầm luân trong tuyệt vọng, giờ phút này cuối cùng cũng được giải thoát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!