Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao


Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

– ————————————-

Bọn Liễu Nguyệt đuổi theo một mạch, không ngờ lại có kẻ chém chết luôn tà tu.

Mắt thấy đối phương muốn đi, đương nhiên là kêu đứng lại rồi.

– Các vị có chuyện gì – Lâm Phàm rất thân thiện, đặc biệt là khi phát hiện đối phương là người Viêm Hoa tông thì ngữ khí càng ôn hòa hơn.

Chung quy hiện trường cũng đã tanh mùi máu, không thể để lại ấn tượng không tốt trong lòng người khác được.

Liễu Nguyệt nhìn thấy vũng máu trên mặt đất kia, mi hơi nhíu lại, hiển nhiên là có chút không thoải mái.

Mà các nam đệ tử xung quanh đối với một màn cảnh tượng này rất là buồn nôn, nhưng nghĩ đến Liễu sư muội đang ở đây, không thể tự mất mặt được.

– Vị sư đệ này, tên tà tu mà đệ chém chết này là do chúng ta phát hiện được, mà trùng hợp đây cũng là nhiệm vụ mà Liễu sư muội được yêu cầu hoàn thành, hi vọng đệ có thể giao môn công pháp kia ra đây.

– Vậy ư? – Lâm Phàm liếc mắt, bộ dạng hoài nghi – Hắn đã bị chuỳ của ta đánh thành như vậy, các ngươi có thể nhận ra được sao? Ta có chút nghi ngờ nha.

Tên tà tu này bị chuỳ của mình đập nát bét, mấy tên nhóc này có thể nhận ra được, thật trâu nha.

Đã thế thằng này là do mình chém chết, làm gì có chuyện bảo đưa là đưa được.

Mà trong mắt bọn họ thì, Lâm Phàm là một tên khá cứng cựa, nên mới không muốn nhường.

Giờ khắc này, trong lòng họ đều nghĩ như vậy, tuy nhiên trong đó có một tên đệ tử nhìn Lâm Phàm, như muốn hỏi:

– Ngươi là Lâm sư đệ sao?

– Lâm sư đệ, người mà ở trên lôi đài chém giết đệ tử Nhật Chiếu tông ấy.

Lâm Phàm nở nụ cười:

– Không sai, chính là ta, không ngờ còn có người nhận ra ta.

Liễu Nguyệt đang không nói gì bỗng cất tiếng:

– Nguyên lai ngươi chính là tên gia hoả cuồng vọng trong lời kể của tỷ tỷ ta, một thằng ngốc vĩnh viễn không hiểu rõ bản thân mình lúc đó từ chối sự ban ân đáng giá biết bao. Ta thật tò mò không biết ngày nào đấy ngươi nước mắt nước mũi ròng ròng quỳ xuống hối hận là cảnh tượng như thế nào.

Nghe xong, Lâm Phàm có chút không vui, lời này sao lại chói tai như vậy chứ, sau đó hỏi:

– Tỷ tỷ ngươi là ai?

– Hừ, nghe cho rõ, tỷ tỷ ta chính là đệ tử nội môn nhất phẩm, Liễu Nhược Trần. – Liễu Nguyệt khẽ hất cằm, mặt đầy tự hào, có tỷ tỷ như vậy, mình đi đâu cũng có thể cao cao tại thượng, được người khác vây quanh.

“Liễu Nhược Trần!” Hắn nhớ rõ cái tên này rồi, có thể nói ra lời này hiển nhiên rất có học vấn, mình cũng thích cùng người có học vấn trao đổi.

Một vài người muốn đánh Lâm Phàm phải thu hồi lại ý nghĩ này, bởi vì nghe nói Thiên Tu trưởng lão rất vừa ý đệ tử này, nếu trực tiếp động thủ, sợ rằng sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có.

– Bây giờ có thể đưa đồ cho ta chưa. – Liễu Nguyệt nói.

Lâm Phàm nhìn công pháp trong tay:

– Được, có thể đưa. Nhưng đây là công pháp hạ phẩm Huyền giai, dựa theo giá thị trường, hai trăm nghìn. Chỉ cần các ngươi trả được, ta liền đưa cho các ngươi, chung quy lại thì người là do ta giết, các ngươi cũng chỉ đến sau.

Tuy mình bây giờ đã là triệu phú, nhưng cũng chẳng chê tiền nhiều.

– Chuyện này là không thể, ngươi nghèo đến điên rồi sao. – Liễu Nguyệt lạnh lùng nói, đối với các sư huynh đệ khác, có thể đối đãi nhẹ nhàng, nhưng đối với đệ tử ngoại môn như thằng ngốc này, nàng không đặt trong lòng.

Nếu như tên nhãi trước mặt trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, có lẽ mình sẽ nhìn bằng ánh mắt khác, cho dù phải chuộc bằng tiền cũng không phải không có khả năng, chỉ là bây giờ trong mắt nàng đó chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.

Lâm Phàm liếc Lang Nha Bổng cân nhắc, nếu không phải chưa chắc chắn, đã sớm cho con này một chùy nát bấy rồi.

Có điều giờ phải từ từ đã, bèn vác Lang Nha Bổng lên vai:

– Tuỳ các ngươi, thích mua thì mua, không mua thì dẹp, lượn đây.

Nói xong lời này liền đi về phía trước

– Đứng lại. – Phong Thiếu Vân ngăn Lâm Phàm lại, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Lâm Phàm – Lâm sư đệ, thật sự không chịu nể mặt sao?

Lâm Phàm liếc lệnh bài bên hông đối phương, đệ tử nội môn tam phẩm, hẳn là muốn dựa vào thân phận để áp chế mùnh đây:

– Sư huynh này, ngươi không phải là muốn cướp đồ vật trên tay ta đấy chứ, chuyện này không hay đâu nha, nhưng nếu sư huynh thật sự muốn như vậy ta cũng không thể nói gì hơn.

– Tuy ta không có bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ, nhưng các người định bắt nạt người khác như vậy, ta sẽ tố cáo các ngươi.

Quả nhiên, vừa nói lời này ra liền có chút tác dụng, Phong Thiếu Vân thực sự không còn biện pháp nào đối với Lâm Phàm.

Chẳnng nhẽ thực sự phải đổi hai trăm nghìn mới lấy được công pháp hay sao?

Tuy rằng công pháp này giá hai trăm nghìn, nhưng với bản thân mình mà nói, không hề có chút tác dụng nào.

– Còn nữa, các ngươi đừng nghĩ đến việc giết ta, ta chạy rất nhanh đó, trong nháy mắt ta sẽ biến mất không thấy bóng dáng nữa đâu. – Lâm Phàm cảm thấy mình đã nghĩ xong xuôi hết đường lui rồi.

Ở đây có mấy người có tu vi cao hơn mình, nếu họ muốn úp sọt mình thật thì đúng là có chút nguy hiểm, trước hết phải nói cho bọn họ biết là đôi chân mình giống như bánh xe lửa vậy, vèo một cái là biến mất.

Đột nhiên!

Trong hư không xuất hiện một cỗ khí tức nặng như núi, che lấp trời đất, sắc mặt ai nấy đều đại biến, áp lực mỗi lúc một gia tăng.

Ngược lại Lâm Phàm không có chút cảm giác gì, chỉ là cảm thấy như có ai đó đè nặng bả vai mình.

– Các ngươi muốn làm gì? – Một thanh y nam tử đứng thẳng trong không trung, giống như mặt trời lơ lửng, chiếu sáng bốn phương, ánh mắt buông xuống, khiến hết thảy mọi người xung quanh đều cảm thấy trên người mình có bí mật gì đều bị nhìn thấu hết.

Cường giả, tuyệt đối là cường giả.

Chẳng nhẽ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, muốn nghiền nát hết bọn họ hay sao?

Nếu mà như vậy, thì thật quá tốt rồi, mau nghiền chết tất cả chúng ta đi, sau đó ta sẽ sống lại mà vơ vét hiện trường, còn tên cường giả đẳng cấp này nhất định sẽ không thèm để mắt đến đồ đạc trên thân bọn này.

Bất quá để an toàn một chút, hắn thậm chí đã chuẩn bị nuốt luôn nhẫn trữ vật vào bụng.

Chỉ là khiến Lâm Phàm không ngờ đến chính là, mấy gia hỏa này nhìn thấy nam tử ở giữa không trung kia thì liền cúi mình cung kính.

– Tham kiến Quân sư huynh.

– Ừ, các ngươi đang làm gì ở đây, đống máu thịt này là như nào thế? – Quân Vô Thiên bay ở không trung, quan sát hết mọi thứ bên dưới rồi hỏi.

Liễu Nguyệt nhìn thấy Quân Vô Thiên, trong mắt tràn ngập sự ái mộ, đó là người đứng đầu Thập Phong, người có khả năng trở thành trưởng môn tiếp theo nhất trong số các đệ tử nội môn, là tình lữ trong mơ của các nữ đệ tử, thần tượng trong lòng các nam đệ tử.

– Liễu Nguyệt tham kiến Quân sư huynh. – Liễu Nguyệt nũng nịu cất lời, chầm chậm bước ra, dáng người thướt tha như tranh vẽ, một đôi mắt đẹp long lanh đưa đẩy nhìn bóng người trên không trung.

– Muội muội của Liễu sư muội đấy à. – Quân Vô Thiên đáp lời.

– Sư huynh, Liễu Nhược Trần là tỷ tỷ của ta. Lần này ta ra ngoài được các sư huynh đệ đây giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ sư đệ này nhảy ra đoạt thành quả, còn yêu cầu chúng ta đưa ra hai trăm nghìn mua lại. Phong sư huynh tức quá mới đang lý luận với hắn, thỉnh sư huynh làm chủ giúp chúng ta. – Liễu Nguyệt nũng nịu – Đã thế hắn còn lấy Thiên Tu trưởng lão ra dọa chúng ta, khiến chúng ta phải e dè.

Lâm Phàm cảm giác tình huống này không ổn, cô nương xinh đẹp này chủ động cắn ngược lại mình một miếng, dù hắn không háo sắc nhưng không dám chắc các vị ở đây có bị sắc đẹp mê hoặc hay không.

Hồng nhan họa thủy quả là lực sát thương thật lớn.

Vậy thì có chút khó khăn rồi.

Lúc này ánh mắt Quân Vô Thiên dừng ở trên người Lâm Phàm:

– Ngươi chính là kẻ đã cự tuyệt Thiên Tu trưởng lão, đệ tử ngoại môn Lâm Phàm?

Lâm Phàm bắt đầu vắt não, phải nghĩ ra cách đối phó mới được. Ở trước mặt cường giả mặc dù mình có bất tử đi chăng nữa cũng chả là cái gì, nếu bị đối phương bắt nạt thì phải làm sao?

Tính tình mình xấu như vậy, rất dễ dàng bị hận thù che mắt, đến lúc đó gây ra mưa máu gió tanh, vậy thực không tốt lắm đâu.

– Là ta, thưa sư huynh. – Lâm Phàm nói – Kỳ thật chuyện này…

Hắn vừa định giải thích thì Quân Vô Thiên đã ngắt lời:

– Đưa đồ cho Liễu sư muội đi. – Quân Vô Thiên lạnh lùng nói, ngữ khí thể hiện không cho kẻ khác cự tuyệt – Tuy rằng Thiên Tu trưởng lão xem trọng ngươi nhưng ta chỉ coi trọng công chính, nếu Thiên Tu trưởng lão biết được cũng sẽ không nói gì.

Lâm Phàm không sợ hãi, không hề dao động, đây chính là cường giả bá đạo sao?

Thật đúng là lần đầu cảm nhận được.

Bọn người Liễu Nguyệt sung sướng nhìn Lâm Phàm gặp họa, ra vẻ giễu cợt, ở trước mặt Quân sư huynh xem ngươi còn có thể làm gì.

Chỉ có ngoan ngoãn đưa đồ ra ra mới là đúng đắn.

Mà giờ phút này Lâm Phàm đang tự hỏi.

Có phải đã đến lúc nên biết điều rồi không?

Mình là loại người dễ dàng biết điều vậy sao? Vấn đề này cần phải nghĩ cho kỹ đã.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN