Vô Địch Thật Tịch Mịch
Chương 87: Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy
– Ngươi… – Quâm Vô Thiên chìm trong cơn giận dữ, hắn còn không biết hai con Ma vượn mắt đỏ này đến cùng vì sao mà lại nổi giận như vậy.
Con nhỏ hơn hắn không thèm đặt ở trong mắt, nhưng cái con huyết nhẫn viên trưởng thành kia, không thể nào coi thường được.
Trong nháy mắt, con Ma vượn mắt đỏ trưởng thành kia nhắm thẳng vào Quân Vô Thiên, bùng nổ toàn bộ sức mạnh của nó, đủ để chấn vỡ hư không, một quyền vung ra, bất kì cương khí nào cũng không thể chống đỡ nổi.
Liễu Nguyệt nhìn đến phát ngốc, bị Phong Thiếu Quân kéo tay:
– Liễu sư muội, chúng ta mau đi thôi!
Đối với Phong Thiếu Vân mà nói, tình huống hiện giờ không nằm trong khả năng xử lý của họ, hai con Ma vượn mắt đỏ này thuộc về loại yêu thú cao cấp, chỉ cần bất kỳ một trong hai con đều có thể đập nát bọn họ.
Mà lúc này, Ma vượn mắt đỏ thú lúc trước từng có thù oán với Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, bay thẳng về phía Lâm Phàm mà đuổi giết.
Lâm Phàm chạy nhanh vcđ, không ngờ tình hình lại thay đổi như vậy, ông trời tích cmn cực ghê, cứu binh từ trên trời rơi xuống, hắn vốn đối với Ma vượn mắt đỏ từng có chút ý kiến, bây giờ thì nửa điểm cũng không có.
Ân oán của chúng ta xóa bỏ hết nha…
Uỳnh! Uỳnh!
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, trận uýnh lộn này quả là kịch liệt. Nhưng ngay lúc hắn quay đầu lại định hóng hớt một chút thì bị dọa cho trợn tròn mắt, không ngờ được con Ma vượn mắt đỏ thú kia vậy mà lại hướng về phía hắn mà đuổi giết.
– Cái tình huống quái gì vậy, đây là muốn làm gì chứ? – Lâm Phàm kinh hãi, hắn không ngờ Ma vượn mắt đỏ này lại hẹp hòi như vậy.
– Phế vật, quả nhiên là phế vật, Quân sư huynh cái gì chứ, còn bảo là đứng đầu Thập Phong, thế mà có mỗi hai con Ma vượn mắt đỏ cũng không ứng phó nổi, còn để một con chạy đến tìm mình, gây họa cho một đóa hoa nhỏ như mình đây, đúng là mất hết mặt mũi.
Đột nhiên một giọng nói khấp khởi vui mừng vang lên bên tai Lâm Phàm.
Bọn người Liễu Nguyệt cuống cuồng chạy một mạch, mặt lộ vẻ hoảng sợ:
– Các sư huynh, con Ma vượn mắt đỏ này chỉ bám theo Lâm Phàm, chúng ta rời đi nơi khác thôi, để hắn dẫn con vượn này tách khỏi chúng ta.
Phong Thiếu Vân trong lòng mừng rỡ, hắn cũng không biết vì sao Ma vượn mắt đỏ không đuổi theo bọn hắn, chỉ đuổi theo tên tiểu tử kia, hẳn là đã gây ra quá nhiều chuyện xấu đến mức người người oán trách.
Lâm Phàm khó chịu trong lòng, lũ khốn kiếp này, vậy mà còn dám sung sướng khi người gặp họa, ông đây không hại chết các ngươi liền đổi họ thành họ các ngươi.
Sau đó sắc mặt đại biến, lộ ra sự hoảng sợ:
– Sư huynh, sư tỷ, ta sợ lắm, đừng bỏ mặc ta. – Hắn thay đổi đường đi, lao thẳng lại phía bọn Phong Thiếu Vân.
– Ngươi dám lại đây ta giết chết ngươi. – Phong Thiếu Vân kinh hãi, căm tức nhìn Lâm Phàm, hắn không ngờ tên nhãi này vậy mà dám dẫn Ma vượn mắt đỏ đến thật.
Nếu như bị Ma vượn mắt đỏ nhắm trúng thì đúng là bi kịch, sợ rằng ngay cả chết thế nào cũng không biết được.
Liễu Nguyệt bị dọa đến hoa dung thất sắc.
– Sư huynh cứu mạng… – Lâm Phàm đâu có quan tâm chuyện đó, Quân sư huynh giờ cũng không ở đây, có chuyện gì cứ đổ lỗi hết cho Ma vượn mắt đỏ, mình sợ cách đếch gì nữa.
Uỳnh!
Ma vượn mắt đỏ nổi giận gầm một tiếng, hay tay đập mạnh lên mặt đất, cuộn thành một sức mạnh cực đại lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Thân thể Lâm Phàm không vững, trực tiếp bị lực lượng này đánh trúng, cả ngươi bay về phía một sư huynh, đồng thời còn vung Lang Nha Bổng trong tay, sợ hãi gào to:
– Sư huynh, cẩn thận.
Sư huynh kía quay phắt đầu lại, khi nhìn thấy cảnh đó sắc mặt đột nhiên đại biến:
– Ngươi đừng tới đây…
Ầm!
Lâm Phàm vung tay lung tung như thể không hề cố ý, Lang Nha Bổng trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt sư huynh kia.
Sư huynh xong đời!
Phong Thiếu Vân đen mặt:
– Ngươi…
Lâm Phàm khóc lóc kể lể:
– Sư huynh, ta thực sự không cố ý. – Sau đó là biểu tình phẫn nộ – Tất cả đều là do Ma vượn mắt đỏ, nếu không phải nó, sư huynh cũng không phải chết, thật đáng giận, ta phải liều mạng với con súc sinh này.
– Không được, ta không được liều, ta không thể chết uổng được, ta phải trở nên lớn mạnh hơn, sau này mới có thể trả thù cho sư huynh được.
Phong Thiếu Vân nghe được lời này, máu nghẹn trong lồng ngực suýt nữa thì phun hết ra ngoài, mặt ngươi còn có thể dày hơn được nữa không.
Liễu Nguyệt nhìn Ma vượn mắt đỏ đang đuổi theo sát nút, sắc mặt trắng bệch:
– Sư huynh, dẫn ta theo với…
Phong Thiếu Vân cũng là người có tu vi cao nhất ở đây, bây giờ Ma vượn mắt đỏ đang theo sát không rời, nếu mang theo Liễu Nguyệt, tất nhiên tốc độ sẽ chậm lại rất nhiều, lại càng là vướng víu.
Nhất là cái tên nhãi này, Ma vượn mắt đỏ rõ ràng là tìm hắn, vậy mà hắn lại đem nó dẫn lại đây, đúng là đáng ghét đến cực độ.
Mà bên cạnh Liễu Nguyệt còn không ít nam đệ tử vẫn đang do dự trong lòng, tên này tuyệt đối sẽ không theo đám bọn hắn, nếu phân tán chạy đi, nhất định có thể chạy thoát.
– Sư muội, bảo trọng.
Sau khi đã do dự xong, mấy nam đệ tử cúi gằm mặt chạy về các hướng khác nhau, hiển nhiên không có ý định cùng đường với bọn Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt thấy vậy, giận dữ rống lên:
– Các ngươi dám bỏ mặc ta, trở về ta sẽ nói với tỷ tỷ, lúc đó xem các ngươi làm thế nào.
Nàng không ngờ trong lúc này, những nam nhân từng nịnh nọt nàng vậy mà lại bỏ rơi nàng.
Phong Thiếu Vân cắn răng, cũng chuẩn bị rút lui, vứt bỏ Liễu Nguyệt.
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ từ phương xa truyền đến.
Ma vượn mắt đỏ vốn đang đuổi theo bọn họ, đột nhiên tạm dừng lại, đôi mắt màu máu của nó chăm chú nhìn về phía xa, sau đó nó nhảy lên, đánh về phía ngược lại.
– Cái quái gì vậy, sao lại không đuổi theo nữa rồi? – Lâm Phàm chửi thề trong lòng, cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ cứ thế mất trắng hay sao?
Phong Thiếu Vân nhìn thấy cảnh đó, tuy không biết vì sao nhưng vẫn nhẹ nhàng thở phào, căm tức nhìn Lâm Phàm:
– Ngươi, cái đồ khốn kiếp này…
Lâm Phàm run run:
– Không liên quan đến ta, ta cũng không biết huyện này là thế nào.
Mà các đệ tử lúc trước bỏ mặc Liễu Nguyệt kia cũng trở lại, vô cùng xấu hổ nhìn Liễu Nguyệt:
– Liễu sư muội, bọn ta…
– Cút. – Liễu Nguyệt còn chưa hết hoảng sợ, căm tức nhìn bọn họ – Ở thời khắc như thế này mà các ngươi lại bỏ mặc ta, sau này ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.
Mấy ngươi liếc nhau, gật gật đầu rồi ôm quyền rời đi.
Lâm Phàm nhìn về phương xa, chỗ đó giống như bị đánh sụp, bụi mờ mịt vô cùng bất thường, xem ra cái vị Quân sư huynh kia giao chiến với Ma vượn mắt đỏ không đơn giản chút nào.
Mình tốt nhất nên nhanh chóng trở về tông môn, ở bên ngoài nguy hiểm quá đi mất, không nói hai lời, rút lui vẫn là diệu kế.
Mấy ngươi này hôm nay hẳn là không giết nổi, nhất là phong Thiếu Vân kia, thực lực còn cao hơn mình vài cảnh giới, giết không chết cũng phiền.
Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy.
Trở về tông, không tăng được tu vi lên thì nhất quyết không làm gì khác.
…
Quân Vô Thiên không muốn cùng Ma vượn mắt đỏ trưởng thành này đánh tiếp, trực tiếp đạp nát hư không, định đưa cả người tiến vào trong đó, nhưng trong nháy mắt bị một chưởng khổng lồ ngăn lại, đập nát không trung, mạnh mẽ kéo Quân Vô Thiên ra.
– Đáng giận… – Quân Vô Thiên có tu vi kinh người, nhưng Ma vượn mắt đỏ này là hậu duệ của hung vượn thời cổ, huyết mạch cao quý, yêu thú bình thường không thể nào so sánh cùng được.
– Ma vượn mắt đỏ, ngươi nhất định muốn cùng ta quyết một trận tử chiến mới được sao? – Quân Vô Thiên lạnh giọng, loại yêu thú đẳng cấp cao này đã có trí tuệ, nếu cứ nhất định phải tàn sát đến thương vong, tuy mình có thể giết chết nó, nhưng bản thân cũng sẽ có kết cục không hay ho gì.
Nhất là hắn cũng không thể hiểu nổi Ma vượn mắt đỏ trưởng thành tại sao lại xuất hiện ở đây làm gì.
Chuyện này thật không bình thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!