Đế Chế Đại Việt - Chương 203: Thiêu quan (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Đế Chế Đại Việt


Chương 203: Thiêu quan (2)


– Truyền lệnh đốt quan ải.

– Tuân lệnh tướng quân.

Theo lệnh của Nguyễn Hiền, từng thùng gốm và bó củi đựng dầu được binh sĩ Đại Việt ném thẳng xuống bên dưới vỡ toang ra, dầu thông bắn tung tóe đầy mặt đất. 

– Tránh ra, bọn chúng lại ném phân kìa.

Nhìn thấy từng thùng gốm được ném xuống các binh sĩ Tây Gốt vội vàng tránh ra, bọn họ chính là bị phân dọa sợ rồi, phải biết hôm trước bọn hắn tẩy suốt một ngày mà trên người vẫn còn bốc mùi đây. Thế nhưng khi thùng gốm vỡ ra, thứ chất lỏng bên trong bắn ra tung tóe, phát ra mùi hương đặc trưng đám bọn hắn liền biết đấy không phải là phân.

– Là dầu, chạy nhanh, bọn chúng chuẩn bị đốt chúng ta.

Binh sĩ Tây Gốt hô lên, đối với dầu bọn hắn cũng không xa lạ gì, từ thời trung cổ bọn hắn liền đã biết dùng dầu để công thành đây. Các binh sĩ Tây Gốt nhận ra thì đã muộn, một ngọn đuốc từ trên đầu thành được ném xuống gặp phải dầu liền bùng lên ngọn lửa cao đến bốn năm mé, đốt luôn cả chân tường thành.

– Cứu mạng.

– Aaaa!

Tiếng la hét thảm thiết vọng thấu trời xanh, các binh sĩ Tây Gốt bị ngọn lửa hủy diệt thiêu đốt biến thành những ngọn đuốc sống, lăn lộn dưới mặt đất, đồng bọn bên cạnh cố gắng cứu lấy bọn hắn nhưng vô ích, chẳng bao lâu tên lính Tây Gốt liền nằm yên bất động, linh hồn đã đi gặp Tử thần, thân xác tiếp tục bốc cháy cho đến khi hóa thành than.

Thiêu đốt quan ải là sách lược cuối cùng mà Nguyễn Hiền và Trần Bình Trọng đã thảo luận ra. Thủ thành chưa bao giờ là sở trường của Việt tộc, trong lịch sử biết bao nhiêu lần quân Việt bỏ thành trì mà lui ra dã ngoại đây? Huống chi hiện tại Hải Vân quan bị vây bởi mấy chục ngàn quân, trong khi quân phòng ngự chỉ không quá bốn ngàn. Chính vì vậy sách lược của Nguyễn Hiền chính là thiêu đốt quan ải khi không còn thể thủ được nữa, ít nhất liền có thể cầm chân quân địch trong một ngày.

– Chết tiệt.

Thiết Hán Cơ trừng mắt nhìn tòa quan ải đang bốc cháy, binh lính của hắn bị biến thành những ngọn đuốc sống. Cổng thành bị rất nhiều đầu mộc và bó củi trút xuống, ngọn lửa bùng lên rất lớn, binh mã ở ngoài không thể xông vào được, mà quân Tây Gốt đã tràn vào phía trong cũng không thể ra được.

– Giết!

Lúc này tiếng hò hét từ phía sau quan ải vang lên, Trần Bình Trọng kéo theo Thánh Dực quân, Nguyễn Hiền kéo theo dân quân cùng nhau xông lại bao vây lấy đám binh sĩ Tây Gốt bị vây bên trong thành. Quân Tây Gốt nhìn thấy cổng thành bị đốt cháy, bọn hắn hoàn toàn bị cô lập sĩ khí đã xuống cực thấp, quân Đại Việt dùng số đông cùng nhàu vây đánh rất nhanh quân Tây Gốt liền bị giết sạch sẽ. Mấy trăm quân địch tràn vào thành bị đồ sát hầu như không còn.

Bịch.

Giết xong toàn bộ địch nhân Nguyễn Hiền thể lực cũng chịu không nổi liền ngã phịch xuống đất, dù sao hắn cũng chỉ mới là một thiếu niên mười ba tuổi mà thôi, chiến đấu liên tục ba ngày quả thực là muốn mạng hắn. Trần Bình Trọng xuống ngựa, bỏ mặt nạ đồng ra ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Hiền quan tâm nói.

– Hiền huynh đệ, không sao chứ?

Nguyễn Hiền miệng thở dốc từng ngụm lắc đầu, máu đỏ vẫn còn chảy dài trên gương mặt non nớt trắng bệch.

– Trần tướng quân, nơi này không ở được lâu, thành quan thiêu đốt bất quá đến tối mà thôi, bây giờ chúng ta không rút lui sẽ không còn kịp nữa.

Trần Bình Trọng gật đầu nói.

– Được rồi, mai táng xong các huynh đệ chúng ta sẽ rút quân.

– Không còn kịp, chúng ta phải lập tức rút nhanh.

Nguyễn Hiền lại lần nữa lắc đầu. Hiện tại thành quan mới chỉ đốt cháy ở mặt ngoài, bọn hắn còn cần phải lần nữa đốt toàn bộ thành quan, như vậy mới có thể chặn địch, làm sao còn thời gian đây.

– Nhưng ta không thể để binh sĩ của ta phơi thây đồng nội được.

Trần Bình Trọng lớn tiếng nói. Binh sĩ của hắn như huynh đệ của hắn, hằng ngày sống trong quân doanh, vào sinh ra tử có nhau, làm sao có thể để thân xác bọn hắn rơi vào tay quân thù ô nhục đây? 

– Tướng quân…

Các binh sĩ bên cạnh nghe hai vị tướng quân tranh cãi lại tràn đầy xúc động. Trần Bình Trọng trầm giọng nói.

– Xếp di hài của các huynh đệ vào chân thành đi.

Theo lệnh của Trần Bình Trọng, từng di hài của những liệt sĩ hi sinh được sắp xếp ngay ngắn phía dưới chân thành, từng hàng dài thẳng tắp, uy nghiêm như lúc bọn họ còn sống vậy. Xung quanh các di hài liệt sĩ xếp đầy những bó củi, tường thành lần nữa được tẩm lên dầu, những giọt dầu thơm ngát cũng được tưới lên di thể của bọn họ. Sắp xếp hoàn tất thì trời cũng đã tối, ngọn lửa bên phía ngoài thành cũng đã yếu bớt đi. Trần Bình Trọng trên tay cầm lấy một ngọn đuốc, nhìn kỹ từng gương mặt quen thuộc. Bốn ngàn quân tốt thủ ở Hài Vân quan, hai ngàn hai trăm hai mươi ba người sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi này.

– Các huynh đệ…

Trần Bình Trọng trầm giọng bi thống nói.

– Bản tướng bất tài không thể đưa các huynh đệ về quê quán an nghỉ, nay chỉ có thể đặt các huynh đệ nằm lại thành quan, nơi các huynh đệ đã hi sinh cả mạng sống của mình để bảo vệ. Các huynh đệ yên tâm, đất nước chúng ta sẽ thay các ngươi bảo vệ, thân nhân của các ngươi triều đình cũng sẽ chiếu cố, các ngươi cứ yên tâm an nghỉ.

Dừng lại một chút Trần Bình Trọng lại nói, thanh âm càng lớn hơn.

– Sẽ không bao lâu nữa đâu bản tướng sẽ lần nữa quay trở lại nơi này. Chỉ cần bản tướng còn sống mỗi năm ngày này sẽ lại đến tế lễ các huynh đệ, những người anh hùng của Đại Việt. Tại đây trước mặt trời đất, trước mặt những binh sĩ phòng thủ Hải Vân quan, ta, Trần Bình Trọng xin thề. Các huynh đệ, xin hãy an nghỉ.

– Các huynh đệ, xin hãy an nghỉ.

Các binh sĩ còn sống sót gầm lên, ngọn đuốc rời tay Trần Bình Trọng rơi xuống bó củi, ngọn lửa lập tức bùng lên ôm lấy di hài của các anh hùng, sau đó bao trùm cả tòa thành quan cao lớn. Bọn họ, những thanh niên trẻ tuổi, đã hi sinh vì sự toàn vẹn của tổ quốc, thân xác vĩnh viễn nằm lại nơi này, nơi bọn họ đã hi sinh, không có nấm mồ, không có mộ bia, chỉ có một tòa thành quan bốc cháy.

“Vũ trụ du du tang thương hồ hải, thế gian luôn biến cải giữa vô biên

Nhất phẩm nhân sinh trường cửu diên niên, như hùng sơn vững cùng muôn dặm gió,..” (1)

– Rút quân.

Theo lệnh của Trần Bình Trọng, đội quân nhanh chóng rời khỏi Hải Vân quan, đi đến một dặm đường nhìn lại vẫn còn thấy Hải Vân quan bốc cháy rực sáng cả một góc trời. Trần Bình Trọng nghiến chặt răng, đôi mắt long lên.

– Hải Vân quan, ta nhất định sẽ trở lại.

Sáng sớm hôm sau ngọn lửa trên Hải Vân quan đã hoàn toàn tắt rụi, tòa thành quan hùng vĩ hoàn toàn trở thành một tòa phế tích, chỉ còn vương lại những thanh củi gỗ bị đốt thành than vẫn còn bốc lên một chút khói. 

Thiết Hán Cơ cưỡi ngựa dẫn theo đại quân tiến vào bên trong quan ải, mọi thứ đều bị đốt cháy thành tro bụi, Đại Việt những thứ có thể đem đi liền đem đi, thứ nào không đem đi được liền đốt cháy.

– Giỏi cho đám Đại Việt, lại dám đốt cháy cả thành quan.

Thiết Hán Cơ thẹn quá hóa cười, mấy vạn đại quân tấn công một tòa thành quan lại bị cầm chân suốt gần một tuần lễ, cuối cùng lại chỉ thu được một tòa phế tích. Thiết Hán Cơ quát lớn.

– Truyền lệnh khinh kỵ, toàn lực đuổi bắt bọn nhắt con Đại Việt, gặp được liền giết sạch cho ta.

===================Ta là đường phân cách chạy ngang qua==============

Phủ Tân Bình, những đoàn người cuối cùng đã rời đi thành phủ đi lên phía Bắc đến phủ Triệu Phong. Trên tường thành Tân Bình, Tô Hiến Thành nhìn từng hàng người dân chúng nối đuôi nhau rời đi, những xe hàng được chất đầy đem nhiều vật tư nhất có thể, phù Tân Bình hầu như được dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để lại bất cứ thứ gì cho quân địch. Chiến tranh…biết bao giờ Đại Việt mới thoát khỏi chiến tranh đe dọa đây? Bao giờ dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp đây?

– Tuyên phủ sứ đại nhân, chúng ta cũng nên đi thôi.

Một quan viên đến sau lưng Tô Hiến Thành nói. Vốn Tô Hiến Thành được mời di tản ở nhóm đầu tiên nhưng hắn lắc đầu nói rằng làm Tuyên phủ sứ một vùng, quân giặc đến hắn làm sao có thể bỏ đi trước đây, vì vậy mặc kệ các quan viên khuyên ngăn Tô Hiến Thành một mực chờ đợi nhóm dân chúng cuối cùng rời đi. Mà Tuyên phủ sứ đã ở lại quan viên ai lại dám đi trước đây, thế là cả đám một mực ở lại chờ Tuyên phủ sứ ra lệnh.

Nhìn nhóm dân chúng cuối cùng đã rời đi Tô Hiến Thành gật đầu nói.

– Được rồi, chúng ta đi thôi.

– Tin hỏa tốc cấp báo, màu đỏ hỏa tốc cấp báo.

Tô Hiến Thành vừa xuống khỏi đầu thành một kỵ binh lập tức từ hướng Hải Vân quan chạy đến, Tô Hiến Thành nhìn thấy ngọn cờ đỏ trên lưng kỵ binh tròng lòng liền dân lên cảm giác không lành. Kỵ binh vừa dừng lại Tô Hiến Thành không kịp chờ đợi hỏi.

– Bên Hải Vân quan xảy ra chuyện sao?

Tên kỵ binh vừa leo xuống ngựa hành lễ liền nói.

– Bẩm Tuyên phủ sứ đại nhân Hải Vân quan thất thủ, quân địch đang trên đường xông đến phủ Tân Bình.

========================++

(1) Bài “tế văn” anh linh liệt sĩ sinh viên của tác giả Phạm Việt Long

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN