Tàng Phong - Chương 161: Chiến Công Đầu 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Tàng Phong


Chương 161: Chiến Công Đầu 1


Mưa to như trút xuống, đổ vào trên sơn môn Linh Lung các.
Ở bên trong Chung phủ, thiếu niên áo bào tím đã ướt sũng chậm rãi mở hai con ngươi ra.
Nơi chân trời xa, thỉnh thoảng vang lên từng đợt oanh minh cùng hào quang chói sáng, đâm vào con mắt khiến thiếu niên cảm thấy đau nhức.
Hắn ngồi dậy, ngẩn người.
Tựa như đang tự hỏi vì sao mình lại ở nơi đây.
Lại có thêm một đường ánh chớp sáng lên, nương theo một tiếng kêu đau.
Thiếu niên vào thời khắc ấy đột nhiên bừng tỉnh, hắn nâng con ngươi lên nhìn về phía tia chớp sáng lên kia.
Chỉ thấy trên đường chân trời, bốn cái bóng người đang triền đấu cùng một chỗ.
Con ngươi thiếu niên vào lúc đó đột nhiên phóng đại, hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra, là Chung Trường Hận đánh hắn đánh ngất xỉu ở nơi này.
Hắn đứng người lên, lo lắng suy nghĩ xem mình phải làm gì, nhưng không nói đến loại đối chiến cấp bậc này là chuyện hắn hoàn toàn không cách nào tham dự, chỉ riêng bay lên độ cao trên không kia đều không phải nơi mà Thông U cảnh như hắn có thể đi .
Bởi vậy hắn chỉ có thể nhìn về phía chân trời xem tình hình, nhưng lại không thể làm nên chuyện gì khác.
Lúc này chỉ thấy Tư Không Bạch tóc trắng rối tung, trường kiếm trong tay rung động ép ra ba người vây giết tới đây, lập tức giữa lông mày hiện lên một đường sắc đỏ, tốc độ của lão đột nhiên nhanh thêm mấy phần, âm thanh như kiểu quỷ mị hư vô, giết tới trước mặt nam nhân mặc một bộ áo bào đen thất tinh kia, trường kiếm trong tay lôi cuốn lấy uy lực lôi đình, trực tiếp đâm tới.
Tại bên trong tiếng kinh hô của hai người còn lại, thân hình nam nhân mặc một bộ áo bào đen thất tinh kia dừng lại, cứng rắn sụp đổ ngay tại chỗ.
Hai người còn lại thấy thế vội vàng muốn đi cứu viện, nhưng lúc này khóe miệng Tư Không Bạch nổi lên một vẻ cười lạnh, trong cơ thể lão lập tức vang lên một thanh âm tựa như ác quỷ tru lên, một hư ảnh ác Thần đầu có hai sừng, lưng giương cánh xương vào lúc đó hiển hiện phía sau lưng lão, khí thế bàng bạc tựa như gợn sóng đẩy ra.
Ác Thần hiển hiện, cánh tay to lớn của nó vung lên, Chung Trường Hận mang một bộ áo bào đỏ không kịp đề phòng, bị ác quỷ kia hung hăng đánh một cái, thân hình dừng lại, từ chân trời bay ngược lại.
Mà Tư Không Bạch cùng lúc đó rút trường kiếm trong tay ra, bóng người mặc áo bào đen thất tinh(bảy ngôi sao) liền lập tức giống như con rối mất đề tuyến trực tiếp rơi từ chân trời xuống.

Tư Không Bạch cũng không thèm nhìn vị chưởng giáo đại nhân chết đi kia, chuyển mắt nhìn về phía Ninh Trúc Mang ở một bên khác.
Ninh Trúc Mang thấy Long Tòng Vân chiến tử, Chung Trường Hận đã bại, liền biết hôm nay đã mất đi cơ hội đánh giết Tư Không Bạch.
Y dứt khoát ngừng lại, ngưng mắt nhìn về phía Tư Không Bạch.
Hai ánh mắt xuyên qua bóng đêm nồng đậm, xuyên qua màn mưa như trút nước, xuyên qua lôi quang oanh minh, gặp nhau ở giữa không trung.
“Các ngươi thua.” Tư Không Bạch vào lúc đó nói, trong mắt hiện ra màu máu vô cùng quỷ dị .
Ninh Trúc Mang nghe vậy, chỉ đau thương cười một tiếng.
Hắn nhìn qua ba tòa sơn phong hùng vĩ bên trong màn mưa dưới chân mình, trùng điệp thở dài một hơi, chán nản nói: “đúng vậy a, thua?”
Màu máu trong mắt Tư Không Bạch sáng lên mấy phần, “các ngươi đả thương Công Tôn Minh cùng Chúc Long Khởi, suýt nữa đẩy Linh Lung các chúng ta vào hiểm địa.

Ta không thể giữ ngươi được.” Trong giọng nói lại không thiếu vẻ tiếc hận.
“Không thể giết bọn chúng đúng là tội nghiệt của Trúc Mang, có thẹn với liệt tổ liệt tông.” Ninh Trúc Mang cũng tiếc hận nói.

Thế nhưng đối thoại của hai người hiển nhiên cũng không ở cùng trên một đường thẳng.

.

.
Tống Nguyệt Minh toàn thân ướt đẫm, chật vật kéo Chung Trường Hận rơi ở cách đó không xa về trong viện.
“Sư thúc!” Hắn dùng hết sức lực đong đưa lão giả áo bào đỏ kia, ý đồ khiến lão từ trong hôn mê tỉnh lại.
Chung Trường Hận chậm rãi mở hai mắt ra.
Lão ngước mắt nhìn Ninh Trúc Mang đang giằng co cùng Tư Không Bạch một cái, lại nhìn thiếu niên áo bào tím vẻ mặt lo lắng trước mắt.
“Chúc Hiền tính toán quả thật cao minh.” Sắc mặt lão trắng bệch, hơi thở thì rất mong manh.
“Sư thúc không thể giết chết Chúc Long Khởi ư?” Thiếu niên áo bào tím nghe vậy sững sờ, hắn không hề biết ở trong quá trình chính mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong giọng nói Chung Trường Hận lại có thể hiểu được một chút mơ hồ.
Chung Trường Hận vốn rất hư nhược chỉ cười khổ lắc đầu, “trên người Chúc Long Khởi một cái bí bảo bảo mệnh, chúng ta sơ suất quá.”
Tống Nguyệt Minh nghe vậy trong lòng cũng trầm xuống, Chúc Long Khởi không chết, vậy hợp tác giữa Linh Lung các cùng Trường Dạ ty hiển nhiên vẫn sẽ tiếp tục, như thế, vậy mấy người hôm nay hi sinh chẳng phải là nước chảy về biển đông?
Hắn vào lúc đó chợt cắn răng: “Sư thúc, Chúc Long Khởi lúc này đang nơi nào, đệ tử sẽ lập tức đi giết gã!” Nói xong hắn liền nhấc trường kiếm rơi vào ở một bên lên, trong mắt đầy vẻ quả quyết.” Có Công Tôn Minh ở đó, ngươi làm cách nào để giết được gã?” Chung Trường Hận vội vàng kéo thiếu niên lại, động tác kịch liệt như vậy tác động đến thương thế bên trong cơ thể lão, để cho sắc mặt của lão càng thêm tái nhợt.
“Vậy chẳng lẽ đã không có cách nào sao? Liền trơ mắt nhìn truyền thừa ngàn năm cùng danh dự của Linh Lung các hủy ở trong tay Tư Không Bạch!” Thiếu niên hỏi, thần sắc trong mắt vô cùng nóng nảy.
Lão nhân cúi đầu, chỉ giữ trầm mặc.
Phản ứng như vậy không thể nghi ngờ để cho tâm trạng Tống Nguyệt Minh chìm đến đáy cốc, hắn cắn răng, muốn đứng người lên lần nữa.
“Để cho đệ tử thử một lần, sư thúc! Dù có chết, đệ tử cũng phải thử một lần!”

Sau khi nói ra lời này, Chung Trường Hận vốn đang cúi đầu chợt giống như nghĩ đến cái gì, lão nhìn nhìn hai người giằng co chỗ chân trời, lại nhìn thiếu niên ở trước mặt mình.

Chợt nói: “còn có một biện pháp.

.

.”
“Biện pháp gì?” Thiếu niên nghe vậy vội vàng truy vấn.
“Ngươi đưa lỗ tai tới.” Chung Trường Hận nói như vậy.

.

.
“Trúc Mang.

.

.

ở bên trong các đệ tử, ta thích nhất, cũng tín nhiệm nhất chính là ngươi, nhưng vì cái gì, ngay cả ngươi cũng không hiểu?” Tư Không Bạch có chút bực bội đối với thái độ của Ninh Trúc Mang, lão hỏi như thế, trong thanh âm bao vây lấy những cảm xúc phức tạp như phẫn nộ, tiếc hận, không hiểu.
“Đệ tử hiểu rõ, thế nhưng sư thúc không rõ, chuyện của Mang Cực sư thúc năm đó còn bày ở trước mắt, sư thúc lại nhìn không ra.” So sánh Tư Không Bạch táo bạo, Ninh Trúc Mang lại cực kỳ yên lặng, hắn sau khi nói xong lời này, con ngươi nhìn chằm chằm vào vị lão nhân tóc tai rối bời kia.
Ánh mắt kia không hiểu để cho Tư Không Bạch thời khắc này cực kỳ không thích.
“Ta không hề giống hắn, hắn đã nhập ma, mà ta lại có thể khống chế, ngươi nhìn ta đi, ta giống như là hắn năm đó ư!?” Lão nhân giận dữ hét, thanh tuyến cao vút từ trong miệng hắn phun ra tựa như lôi minh, ầm ầm rung động.
Ninh Trúc Mang nghe vậy, chợt yên tĩnh trở lại.
Y ngưng mắt nhìn Tư Không Bạch từ trên xuống dưới, dường như đang dựa theo lời nói của Tư Không Bạch, suy tính sự khác biệt giữa lão cùng với vị Mang Cực Kiếm tiên kia.
Sau đó.
“Rất giống.” Ninh Trúc Mang nói như thế, thanh tuyến yên lặng đến mức như đang trần thuật một sự thật không thể chối cãi.
Lời này không thể nghi ngờ đâm trúng đau đớn của Tư Không Bạch, khí tức quanh người lão vào thời khắc ấy càng trở nên cuồng bạo, hư ảnh tôn ác Thần sau lưng kia lại phát ra một tiếng rít gào thê thảm, thanh tuyến kinh khủng vượt trên tiếng sấm oanh minh, kinh hãi mưa to đầy trời, một cỗ khí tức tựa như tận thế quanh quẩn ở trên không Linh Lung các.
Ánh sáng trong con mắt Ninh Trúc Mang ngưng tụ, y phát hiện khí tức của sư thúc nhà mình so với ngày hôm trước cùng Nguyên Quy Long đối chiến dường như lại mạnh thêm mấy phần.
“Như thế, lão phu cũng chỉ có giết ngươi rồi.” Lúc này thanh tuyến âm trầm của Tư Không Bạch vang lên lần nữa, mái đầu bạc trắng của lão phất phới, trường bào màu đen phồng lên cao cao, khí tức quanh người quỷ dị mà băng lãnh.
“Chỉ xin chết một lần.” Ninh Trúc Mang đưa tay ra, lực lượng quanh người hắn cũng dâng lên vào thời khắc ấy.
Mặc dù chênh lệch xa xôi so với khí thế ngập trời của Tư Không Bạch, nhưng trong ánh mắt y chẳng những không có một chút vẻ sợ hãi, trái lại chỉ yên lặng đáng sợ.

.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN