Đế Chế Đại Việt - Chương 229: Tấn công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Đế Chế Đại Việt


Chương 229: Tấn công


Kế hoạch của Ngô Tuấn rất mạo hiểm, bọn hắn có thể sẽ mãi mãi không trở về nhưng Ngô Tuấn cho rằng tất cả đều đáng giá. Nhất là khi Ngô Tuấn phát hiện ra quân Tây Gốt chính là đang gia cố phòng ngự ý định đánh lâu dài với bọn hắn. Điều này ảnh hưởng đến Đại Việt vô cùng lớn, Đại Việt đang trên đà cao tốc phát triển, xứ Thuận Hóa quy hoạch tương lai chính là nguồn cung vô cùng lớn về thịt, thực phẩm và cây công nghiệp cho Đại Việt, càng kéo dài chiến tranh Đại Việt càng tổn thất lớn. cũng chính vì lý do này mà Trần Quốc Tuấn cũng quyết định hỗ trợ kế hoạch của Ngô Tuấn.

Đêm, tuyệt đối yên tĩnh, bờ sông phía Nam Thiết Hán Cơ cũng chỉ dám thiết lập các trạm gác các bờ sông gần một dặm, cho kỵ binh thường xuyên chạy dọc bờ sông cảnh giới, bởi pháo binh Đại Việt quá lợi hại, tầm xa nhất của pháo binh quá một dặm, ban đầu các trạm gác sát bờ sông đều bị quân Đại Việt pháo kích diệt sạch, bọn hắn không thể làm gì hơn ngoài việc rút lui về phía sau, để kỵ binh cơ động hơn đi tuần tra.

Rào, rào. 

Tên kỵ binh Tây Gốt chợt nghe thấy tiếng khua nước lập tức dừng ngựa lại nghe ngóng. Tiểu đội kỵ binh cũng lập tức dừng lại. Đồng bọn của hắn liền hỏi.

– Ngươi nghe ngóng được gì sao?

Hắn cũng cố căng mắt ra nhìn, thế nhưng trời quá tối, dòng nước cũng tối đen, thực sự không thể nhìn thấy được gì. Tên kỵ binh nói.

– Ta nghe có tiếng khua nước, sợ rằng bọn chúng qua sông.

Tên đồng bọn nhìn phía đối diện bên kia bờ sông cũng tối đen, chỉ có vài ngọn đuốc làm tiêu điểm khẽ nói.

– Sẽ không phải như vậy chứ?

Ầm, ầm, ầm, ầm.

Lúc này giữa dòng sông đột nhiên phát ra từng tia chớp lửa cũng những tiếng oanh minh, bờ sông bị đạn pháo xới tung lên, hai tên kỵ binh xui xẻo bị đạn pháo bắn trúng lập tức cả người và ngựa đều đi gắp Chiến thần rồi.

– Giết!

Giữa dòng sông vang lên tiếng kêu giết vang dội. Cả tiểu đội kỵ binh lập tức biến sắc mặt hô lớn.

– Kẻ địch tập kích.

Ầm, ầm, ầm.

Tiếng súng, pháo nổ vang dội cả bờ sông, đạn pháo hướng về phía sau khu rừng phóng đi. Bỗng nhiên từ phía sau khu rừng vậy mà bùng lên ánh lửa, đạn pháo Đại Việt lại bắn trúng tiền đồn của Tây Gốt rồi. Phương pháp bắn của pháo binh Đại Việt được Lý Anh Tú truyền xuống chính là bắn theo tọa độ, trinh sát luôn vẽ bản đồ đưa về, bản đồ được chia ra từng ô vuông với tọa độ khác nhau, trinh sát pháo sẽ là người báo tọa độ vị trí địch để pháo binh pháo kích. Phương pháp này Đại Việt có thể bắn mục tiêu khuất lấp mà tỉ lệ trúng lại tăng cao.

– Quân Đại Việt tập kích, quân Đại Việt tập kích. Mau gọi cứu viện.

Một tên tướng lĩnh của Hắc kỳ gào thét cầm theo vũ khí vọt ra phía ngoài, đằng sau quân Tây Gốt cũng nháo nhào cả lên, thỉnh thoảng mặt đất lại bị xới tung lên, có binh sĩ xui xẻo lập tức bị trúng đạn pháo bị hất bay lên không trung, bên trong doanh trại lửa cháy lên hừng hừng càng làm cho khung cảnh càng thêm hỗn loạn.

– Theo ta, chống quân địch đổ bộ, đẩy máy bắn đá lên trước.

Tên tướng lĩnh Hắc kỳ hô lớn, đã theo quân đội lao ra về phía trước, hắn phát hiện tiền đồn của mình càng ngày lại càng bị pháo kích rát hơn, số đạn pháo bắn trúng ngày càng nhiều, nếu bọn hắn muốn dựa vào tiền đồn phòng ngự cũng chỉ còn con đường chết mà thôi. Thế nhưng bọn hắn cũng không phát hiện đã lâu như vậy quân Đại Việt tuyệt nhiên cũng không đổ bộ lên bờ.

– Mau chóng lắp máy bắn đá, toàn bộ cung tên phản kích.

Tên tướng lĩnh quát lớn, cả tiền đồn của hắn có một ngàn quân, cứu được hai cỗ máy bắn đá đều lôi ra cả rồi. Đêm quá tối, bọn hắn cũng chỉ có thể bắn bừa ra phía dòng sông mà thôi. Ngược lại Đại Việt giữa dòng sông cũng chỉ bắn bừa vào trong bờ, bắn nhau tuy quyết liệt nhưng thương vong thực tế là không bao nhiêu.

Giữa dòng sông Đại Việt tổ chức tấn công tổng cộng có mười chiếc thuyền cùng hai mươi chiến tượng, trên mỗi chiếc thuyền nhỏ lại là một tổ pháo M102, cũng chỉ có pháo M102 mới có thể bắn đến được doanh trại địch. Trên thuyền ngoài pháo ra còn dựng lên các tấm mộc thuẫn để chống đỡ lại mũi tên từ trong bờ bắn ra. Đại Việt cũng không dám bắn pháo sáng, nếu hai bên đều thấy rõ quân Tây Gốt tuyệt đối sẽ không mắc mưu.

– Đại nhân, đại sự không ổn, quân Đại Việt sang sông tấn công.

Binh lính hớt hãi chạy trở về báo cáo nói. Đang say giấc bị tiếng đạn pháo đánh thức Thiết Hán Cơ cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hắn nói.

– Quân địch tấn công nơi nào? Lại có bao nhiêu quân?

– Bẩm đại nhân, trời quá tối thực sự không biết địch nhân có bao nhiêu, chỉ là tiền đồn của Hắc kỳ đã bị bắn cháy trụi, quân ta đang chống trả lại quân địch đổ bộ.

Tên lính một mặt báo cáo, một mặt lại thêm chút mắm muối, chỉ mong đại nhân của hắn mau sớm phái ra viện binh. Quả nhiên Thiết Hán Cơ rất nể tình nói.

– Lệnh cho Quách Nhân Quý dẫn theo quân Hắc kỳ đi cứu viện, có chuyện gì lập tức báo lại cho ta.

– Tuân lệnh đại nhân.

Lát sau từ bên trong doanh trại Tây Gốt mấy ngàn kỵ của Hắc kỳ quân lập tức phá doanh xông ra bờ sông. Lúc này một bóng đen giám sát doanh trại Tây Gốt từ lâu cũng lập tức chạy ra ngoài doanh. Tên Thiên Long vệ gặp được Ngô Tuấn liền bẩm báo.

– Báo cáo đội trưởng, vừa rồi có chừng tám chín ngàn kỵ đã chạy ra bờ sông, mọi việc diễn biến đúng theo kế hoạch.

– Báo cáo đội trưởng mọi người đều đã vào vị trí.

Một Thiên Long vệ khác chạy đến nói, mọi việc đã chuẩn bị hoàn tất. Ngô Tuấn đôi mắt sáng ngời như hai vì sao giữa màn đêm u tối nhìn chằm chằm vào doanh trại Tây Gốt, miệng nhả ra từng chữ.

– Truyền lệnh, tấn công.

Phập, phập.

Vài âm thanh vang lên, mũi tên lập tức xuyên yết hầu hai tên lính trên tháp canh, bọn hắn chỉ kịp phát ra hai tiếng kêu thảm thiết liền rơi thẳng xuống mặt đất.

– Ai đó? 

Nghe tiếng động binh sĩ Tây Gốt lập tức phản ứng, thế nhưng trả lời bọn hắn lại là hàng chục mũi tên bay đến xuyên qua áo dám ghim thẳng vào tim bọn hắn.

– Địch tập, địch tập kích.

Những binh sĩ còn sống sót vội vã hô lớn, thế nhưng lúc này hàng chục bóng đen đã xông vào, những lưỡi đao sáng loáng vô tình chém chết bọn hắn, sau đó vọt thẳng vào doanh trại. Ngô Tuấn một tay cầm đao đi từng bước thẳng từ cổng doanh trại vào quát lớn.

– Nhanh lên một chút, đừng ham giết chóc, mau xông đến chuồng ngựa.

Bởi đã bị Thiết Hùng cướp qua một lần chuồng ngựa cũng không còn được đặt cạnh cổng doanh trại mà đặt sâu vào trong một đoạn. Thiên Long vệ như những tử thần đòi mạng, ra vào như chốn không người. Binh sĩ Tây Gốt lập tức nhào lên phản kháng, thế nhưng bọn hắn rất nhanh nhận ra những binh sĩ Đại Việt mặc giáp đen này võ nghệ không những kinh người, áo giáp bọn hắn lại càng kinh khủng hơn, đao Tây Gốt chém vào giáp Thiên Long vệ đế vết ngấn cũng không để lại, Thiên Long vệ ngược lại một đao chém đôi người quân Tây Gốt, hung mãnh như vậy làm sao mà đánh, đây tuyệt đối là hiếp người. Chỉ có tám mươi người nhưng mấy trăm binh sĩ Tây Gốt lại bị đánh đến không còn chiến ý lập tức vứt bỏ binh khí bỏ chạy toán loạn.

– Bên ngoài có chuyện gì?

Tiếng kêu giết vọng đến khu trung tâm, Thiết Hán Cơ khiếp đảm quát, binh sĩ hớt hãi chạy vào nói.

– Bẩm đại nhân, quân Đại Việt bất ngờ tấn công vào doanh ta.

– Chúng tấn công vào kho lương sao?

Thiết Hán Cơ liền quan tâm đến kho lương nhất, binh sĩ lắc đầu nói.

– Bẩm đại nhân, không có tấn công kho lương, bọn chúng tấn công vào chuồng ngựa.

– May mắn không phải là kho lương.

Thiết Hán Cơ vuốt ngực may mắn nói, thế nhưng hắn chợt giật mình nói.

– Cái gì? Lại là chuồng ngựa.

Thiết Hán Cơ sắc mặt trắng bệch, bọn hắn sức mạnh tám mươi phần trăm chính là nằm ở kỵ binh, không có ngựa bọn hắn làm sao đánh trận đây. Nghĩ đến đây Thiết Hán Cơ lập tức xách đao chạy ra ngoài, thế nhưng lúc hắn vừa tập hợp xong binh sĩ, một cảnh tưởng hắn không thể nào tưởng tượng được hiện ra trước mắt hắn.

======================Ta là đường phân cách=================

Lúc này tại thượng nguồn, nơi đây sau những ngày đầu tiên chiến đấu quyết liệt, bây giờ ngược lại bị bỏ qua, dù sao không có thuyền nơi này quá bất lợi cho Tây Gốt vượt sông, nên bọn hắn cũng không bố phòng quá kỹ, chỉ phải kỵ binh thườn xuyên tuần tra. Lúc này kỵ binh Tây Gốt đều bị kéo đến thủ đại doanh, nơi này ngược lại bị bỏ trống.

Trong lúc phía dưới vùng trung lưu đang đánh nhau quyết liệt, khói lửa toán loạn, những chiếc thuyền đánh cá nhỏ của ngư dân Thuận Hóa được trưng dụng, hàng chục chuyến thuyền như những con thoi qua lại vận chuyển Thiếu sinh quân cùng hàng trăm ky lô quân tư trang qua sông, giữa dòng nước, hàng trăm chiến mã cũng được nối lại với nhau, bên bờ Nam binh sĩ Đại Việt ra sức kéo để bọn hắn có thể đúng hướng mà vượt sông. Chẳng mất bao lâu toàn bộ một trăm hai mươi Thiếu sinh quân, hàng trăm chiến mã cũng đã vượt qua sông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN