Đế Chế Đại Việt - Chương 296: Bắc Hải hạm đội đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Đế Chế Đại Việt


Chương 296: Bắc Hải hạm đội đến


Tại phía Nam Hàn quốc, khác với miền Bắc là những đồng bằng nhỏ, xen kẽ đồi núi, vùng phía Nam địa hình là những đồng bằng ven biển và những vùng đất bị nhiễm mặn không thể nào canh tác được, do đó dân cư ở đây lấy nghề đi biển làm chính và nông nghiệp chỉ là phụ, nông dân xem chừng cũng đủ ăn. Thế nhưng mọi chuyện thay đổi vào một năm trước. Chân vương nổi dậy lật đổ Chân Thánh nữ vương, tàn sát cả hoàng tộc, chỉ có Kim Đức Mạn công chúa là chạy thoát về phía Nam được các cận thần tôn xưng lên làm Thiện Đức nữ vương tuyên bố đối chọi lại với nghịch tặc Chân vương. Thế nhưng so với Chân vương được ủng hộ bởi Franzt đế quốc Kim Đức Mạn liên tục bại trận phải lui về tận cùng phía Nam này để cố thủ. May mắn chính là xảy ra sự kiện Chân vương tập kích bao vây Đại Việt và Hoa Hồng Đen thương hội Kim Đức Mạn mới đạt được thời cơ thở dốc.

Tổng bộ của Kim Đức Mạn được xây dựng bí mật trong một làng chài ven biển, cư dân xung quanh gần như đã được di dời đi nơi khác. Bên trong một căn nhà nhỏ, Kim Đức Mạn chỉ mới hai mươi tuổi, ăn vận như một phụ nữ nông dân bình thường, thế nhưng cũng không ngăn cản được khí chất quý phái của nàng. Gương mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, mắt phượng mày ngài, răng trắng môi hồng, mái tóc dài được buộc giản dị phía sau lưng. Tại làn chài này nàng cũng sinh hoạt như biết bao người dân khác, nằm gai nếm mật, chịu khổ như vậy không phải người con gái nào cũng làm được.

– Bái kiến nữ vương.

Từ bên ngoài đi vào một chàng thanh niên khôi ngô, tuấn tú, gương mặt chữ điền, bên trên buộc một chiếc khăn có huy hiệu hình chữ nhật của Lang Gia đồ, một trong bốn đội Hoa Lang bảo vệ cho vương triều Hàn quốc. Lúc Chân vương nổi dậy các đội Hoa Lang ngay lập tức bị đánh tan, chỉ còn lại Lang Gia đồ và Phong lưu đồ hộ tống Kim Đức Mạn chạy về phía Nam.

– Kim chỉ huy sứ có việc gì?

Kim Yu Shin là chỉ huy sứ của Lang Gia đồ, là con trai Vũ Liệt vương, cũng là hoàng tộc của Hàn quốc nhưng không có tư cách kế vị. Từ nhỏ Kim Yu Shin đã trở thành một Lang đồ của Lang Gia đồ chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng cung. Sau khi Quốc Tiên đồ và Phong Nguyệt đồ tan vỡ, Kim Yu Shin dẫn theo Lang Gia đồ bảo vệ Kim Đức Mạn chạy ra khỏi hoàng cung ngay trong đêm, về sau lại thu nhập vào thêm Phong lưu đồ. Hiện tại quân số của Kim Đức Mạn cũng chỉ có năm trăm Hoa Lang và hai ngàn binh sĩ mà thôi. So với Chân vương có bốn vạn binh sĩ, bọn họ không có đường thắng.

– Bẩm nữ vương, người chúng ta phái ra ngoài đã báo tin lại, có một hạm đội đang tiến gần đến, có vẻ là của Đại Việt. Nhưng thần lo lắng bọn hắn liệu có trút lửa giận lên Hàn quốc hay không?

Kim Đức Mạn lắc đầu thở dài nói.

– Điều này ta cũng không thể đoán chắc được. Nhưng chúng ta giúp bọn hắn một ân tình, có lẽ vẫn còn có thể cứu chữa được.

Ba tháng trước bọn hắn vô tình cứu được một người, người này không phải là người Hàn. May mắn Kim Đức Mạn từng trợ giúp Chân Thánh nữ vương giao tiếp với Hoa Hồng Đen thương hội nên vẫn biết được ngôn ngữ phía bên kia lục địa. Bọn hắn liền biết được người này chính là người này chính là người truyền tin của Đại Việt. Kim Đức Mạn liền nghĩ muốn nhờ việc Chân vương đắc tội với Đại Việt và Bravia để lật đổ Chân vương liền phái người trợ giúp binh sĩ Đại Việt chạy ra biển để truyền tin. Sau ba tháng cuối cùng bọn hắn cũng có phản hồi trở lại. Chỉ là lúc này Kim Đức Mạn mới nghĩ đến Chân vương chung quy lại cũng là người Hàn quốc, Đại Việt và Bravia liệu có trút ngọn lửa giận này xuống đầu bọn hắn hay không mới là vấn đề.

– Bẩm báo nữ vương, có thuyền chiến đang tiến đến.

Binh sĩ bên ngoài hô lớn, Kim Đức Mạn có thể nghe được các binh sĩ đang trầm trồ bối rối phía bên ngoài. Kim Đức Mạn nói.

– Có lẽ là thuyền chiến của Đại Việt. Kim chỉ huy sứ, ngươi lập tức đi ra trấn an binh lính. Ta đi đổi trang phục một chút.

– Tuân lệnh nữ vương.

Kim Đức Mạn đi vào phía trong, Kim Yu Shin đi ra bên ngoài, các binh sĩ đang nháo nhát nhìn về hạm đội mấy chục chiếc phía ngoài tràn đầy hiếu kỳ và sợ hãi. Chiến thuyền Đại Việt rất to lớn, đặc biệt là các thuyền vận tải lớp Huyền Vũ, nhìn từ xa chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ.

Đứng trên mũi tàu là Lê Chân và Ngô Tuấn, Bạch Liêu ngược lại đứng phía sau nửa bước chân, thông qua ống nhòm Ngô Tuấn khẽ nhếch mép khinh thường nói.

– Bọn chúng lại chỉ là một đám ô hợp, sợ rằng không làm nên chuyện.

Một tháng trước bọn hắn đang đi tìm kiếm tung tích của Trần Khánh Dư liền thấy được một con thuyền nhỏ ra hiệu tiếp cận. Bọn hắn đi gần lại liền phát hiện một người trong số đó lại là người Đại Việt, sau truy hỏi mới biết rằng Trần Khánh Dư và Elina bị vây trong núi Bạch Mã. Nhận được tin tức Ngô Tuấn và Lê Chân một mặt cử người chạy về Thăng Long truyền tin, một mặt bàn luận quyết định tạm thời không xông đến tận Khai thành mà tìm đến Kim Đức Mạn trước để làm rõ tình hình.

– Hai vị tướng quân, lát nữa mong hai vị bình tĩnh một chút, chuyện này cứ giao cho bộ ngoại giao bọn ta là được.

Tuy Lê Chân là Tư lệnh hải quân, hàm Phó đô đốc, Ngô Tuấn là Thứ trưởng bộ quốc an, hàm Thiếu tướng, ngược lại vẫn đủ sức nhận hai chữ tướng quân. Bạch Liêu khẽ nói, đặc biệt lưu tâm đến Ngô Tuấn. Vị này là sát thần của Đại Việt, trong triều đình độ nguy hiểm có thể sánh ngang được với Trần Thủ Độ, Bạch Liêu cũng không dám xem thường. Ngô Tuấn khẽ liếc mắt nói.

– Tốt, lần này xem như nhờ vào ngươi.

Còn cách bờ chừng hai trăm mét, lúc này hạm đội không thể vào thêm nữa, nếu không rất dễ bị mắc cạn. Lê Chân hướng phía sau quát lớn.

– Đột chiến đội chuẩn bị, đổ bộ.

Hải quân không phải là Thủy quân lục chiến, nhưng thường xuyên có những nhiệm vụ tác chiến xa bờ, cần đổ bộ lên đất đối phương, nên Lý Anh Tú tổ chức cho Hải quân một đột chiến đội, tương tự như lính thủy đánh bộ, nhưng lực chiến cực kỳ tinh nhuệ tựa như quân Thiết đột, Cấm quân cũng không thua kém. Đây là lực lượng tinh nhuệ nhất của Hải quân.

– Tiểu đội một đổ bộ, tiểu đội hai đổ bộ.

Yết Kiêu đứng bên mạn tàu vận tải lớp Huyền Vũ quát lớn, từ những tàu vận tải này, những thuyền đổ bộ được thả xuống, kèm theo mỗi thuyền là một tiểu đội mười hai người ăn mặc chiến phục xanh sẫm, bên ngoài mặc áo trang bị, trên tay cầm súng Type 02A2 được nạp đạn sẵn, đầu súng lắp lê sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Ba trăm viên đột chiến đội phân bố trên hai mươi lắm tàu đổ bộ đằng đằng sát khí xông thẳng vào bờ. Kim Yu Shin nhìn thấy binh sĩ nhao nhao liền quát lớn.

– Hoa Lang đồ liệt trận, binh sĩ, phòng ngự.

Lấy Lang Gia đồ và Phong lưu đồ làm trung tâm, các binh sĩ Hàn quốc lập tức chia thành từng khối trận nhỏ, hàng khiên phía trước, giáo dài phía sau, xem như khá chỉnh tề. Ngô Tuấn thông qua ống nhòm nhìn thấy tất cả khẽ cười nói.

– Phản ứng nhanh như vậy xem ra cũng có chút tài năng đây. Cũng có chút giá trị hợp tác.

Lê Chân âm thầm nhích ra khỏi Ngô Tuấn một chút. Nàng không thích Ngô Tuấn, cảm thấy người này giống như Trần Thù Độ, tựa như một con hồ ly, nhưng lại vô cùng tàn độc, không cẩn thận sẽ bị nó cắn chết. Bạch Liêu bên cạnh cùng âm thầm lau mồ hôi, khí tràng của Ngô Tuấn quá mạnh mẽ, đến hắn đứng bên cạnh cũng bị ảnh hưởng.

Hai mươi lăm chiếc tàu đổ bộ vọt thẳng vào bờ lập tức mở ra cửa trước, các binh sĩ Đại Việt lập tức cơ động vọt thẳng lên bờ các lập thành một đội hình phòng ngự cách trận hình của Kim Yu Shin tầm hai trăm mét, ở khoản cách này chỉ cần đối phương có động tĩnh ba hàng súng của Đại Việt sẵn sàng làm gỏi một ngàn quân Hàn quốc phía bên kia. Hai đội hình tỏa ra sát khí cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy, không khí căng thẳng lan tỏa, không gian như cô đặc lại, nếu là tân binh tuyệt đối rất dễ bóp cò súng, thế nhưng đột chiến đội đều là lão binh, bọn hắn tuy không cần gào thét, chỉ im lặng như rừng nhưng khí thế lại vững chãi như một ngọn núi không thể nào vượt qua.

– Đừng đánh nhau, là người mình cả.

Giữa lúc căng thẳng như vậy cuối cùng cũng có người gào lên. Yết Kiêu nhìn sang, là mấy tên binh sĩ Hàn quốc đã giúp binh sĩ Đại Việt chạy ra biển truyền tin. Hắn hướng phía đối diện gào lớn.

– Kim chỉ huy sứ, là thuộc hạ, Kim Con Ku đây.

Cái tên của hắn làm cho các đột chiến đội dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cũng không nhịn được bật cười. Không khí bỗng nhiên được hạ nhiệt. Yết Kiêu trừng mắt quát.

– Im miệng, cười cái gì?

Nói rồi hắn hướng đối diện cầm theo một cái loa mini quát lớn.

– Ta là Thiếu tá Yết Kiêu, đội trưởng đột chiến đội Hạm đội Bắc Hải Đại Việt. Bên kia đối diện chỉ huy là ai? Mời báo tên ra.

Âm thanh của Yết Kiêu rất lớn, được loa khuếch đại càng vang hơn, binh sĩ Hàn quốc bên kia nghe rõ mồn một. Kim Yu Shin kinh ngạc, người này giọng lại lớn như vậy? Hắn hắng giọng một tiếng cũng gào lại.

– Ta là Chỉ huy sứ Lang Gia đồ của Hàn quốc, phụng sự Thiện Đức nữ vương, đến đây để đón sứ đoàn Đại Việt.

Hắn nhấn mạnh mình phụng sự Thiện Đức nữ vương chứ không phải là Chân vương, đồng thời nói rõ mình không có ý tức xung đột. Xử lý rất thông minh thế nhưng hai quân cách nhau quá xa, gió biển thổi mạnh Yết Kiêu cũng không nghe rõ liền quát lại.

– Ngươi nói cái gì? Có thể nhắc lại sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN