Đế Chế Đại Việt - Chương 297: Xử tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Đế Chế Đại Việt


Chương 297: Xử tử


– Ta là Chỉ huy sứ Lang Gia đồ của Hàn quốc, phụng sự Thiện Đức nữ vương, đến đây để đón sứ đoàn Đại Việt.

– Ngươi nói cái gì cơ?

Hai bên liên tục hét lớn, chỉ là bên Đại Việt hét xuôi theo chiều gió biển lại rất rõ ràng, bên Kim Yu Shin hét lại bị gió biển thổi bay đi đâu mất. Binh lính hai bên nhìn hai vị chủ tướng cũng vô cùng chán nản. Cuối cùng vẫn là Kim Con Cu chạy về đến bên trận doanh nói với Kim Yu Shin. 

– Bẩm chỉ huy sứ, bên kia là Yết Kiêu Thiếu tá, bọn hắn chính là đi tiền trạm cho sứ giả.

Kim Yu Shin tức giận cho hắn một tát nói.

– Bộ ta điếc không nghe thấy sao? Trở về nói với bọn hắn ta là Kim Yu Shin đến đây để sứ thần, mời bọn hắn tiến đến.

Kim Con Cu oan ức lại lần nữa chạy về trận doanh của Đại Việt nói với Yết Kiêu.

– Bẩm Thiếu tá đại nhân, chỉ huy sứ bên kia đến là để tiếp đón đoàn sứ thần, chỉ huy sứ mời các ngài đi vào.

Yết Kiêu gật đầu ra hiệu cho binh sĩ giải trừ cảnh giới, Kim Yu Shin bên kia cũng giống vậy cho binh sĩ cho chiến hạm bên ngoài, lập tức một chiến tàu đổ bộ được thả xuống bơi nhanh vào bờ. Cửa gỗ thả xuống Lê Chân và Ngô Tuấn ăn mặc Lễ phục Hải quân đi xuống, Bạch Liêu cũng ăn mặc triều phục đi đến, dù sao đây cũng là một cuộc gặp ngoại giao, dù là gặp ở đâu thì trang phục cũng phải trang trọng, chỉnh tề, không là mất quốc thể.

Lần này Bạch Liêu là người đi trước, Lê Chân và Ngô Tuân lạc lại nửa bước chân để vị trí chủ vị cho hắn, Yết Kiêu cũng dẫn theo binh sĩ hộ tống tiến lên, toàn bộ đội đột kích tỏa ra khí chất quân nhân, kỷ luật nghiêm minh làm cho Kim Yu Shin phải sợ hãi, đội quân này chỉ sợ lực chiến đấu đã vượt trội cả các Lang đồ. Phải biết Lang đồ cũng giống như các kỵ sĩ ở châu Âu, chính là xương sống chủ lực của quân đội Hàn quốc, nên chỉ huy sứ của các Hoa Lang có địa vị rất cao.

Thế nhưng rất nhanh Kim Yu Shin và các binh sĩ Hàn quốc bị thu hút sự chú ý vào Ngô Tuấn. Người này quá lạnh lẽo, tựa như một con ác lang đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn, trời mặc dù đang là mùa hè nhưng không biết sao bọn hắn đều cảm thấy lạnh lẽo, đặc biệt là sống lưng.

– Xin chào, ngươi hẳn là Kim tướng quân, ta là Bạch Liêu, là người của Bộ ngoại giao Đại Việt, lần này đến tỏ vẻ giao hảo với Thiện Đức nữ vương bệ hạ.

Bạch Liêu trước kia là người phát ngôn của bộ ngoại giao Đại Việt, sau Lý Anh Tú bắt hắn theo quân với vai trò tham mưu, để Lưu Thúc Kiệm thay thế, lần này đến mọi việc ngoại giao đều do hắn chủ trì.

Bạch Liêu còn rất trẻ, với nụ cười tỏa nắng như đưa Kim Yu Shin và các binh sĩ Hàn quốc ra khỏi hầm băng giá lạnh mà Ngô Tuấn tạo ra. Kim Yu Shin tỉnh hồn ho hai tiếng, gương mặt hơi đỏ lên nói.

– Ta chỉ là chỉ huy sứ của Lang Gia đồ thôi, cũng không phải tướng quân. Nữ vương đã bên trong chờ, các vị mời đi theo ta.

Ngô Tuấn để Yết Kiêu dẫn theo một trăm binh sĩ cùng mình đi vào bên trong, những người còn lại một nửa đào công sự phòng ngự, một nửa cảnh giới, dù sao đây là dị đia, Ngô Tuấn phải đảm bảo tất cả đều được lo liệu cho tình huống xấu nhất.

Kim Đức Mạn đón tiếp đoàn người Đại Việt tại ngôi nhà có thể xem là khang trang nhất làng, bình thường nàng không ở đây bởi vì muốn cho người dân và binh sĩ xem mình cũng nằm gai nếm mật, cũng khổ như bọn họ để tranh thủ được sự ủng hộ của binh sĩ và dân chúng. Và quả thực nàng đã thành công, tính đến bây giờ là như vậy.

Kim Đức Mạn đã thay vào triều phục màu đỏ, vạc đen, bên trên đính đầy trang sức nhìn rất đẹp mắt, mái tóc dài cũng được búi cao lên sau đầu, cả người nàng tỏa ra khí tức cao quý mà uy nghi của một vị nữ vương chân chính, thậm chí đến Ngô Tuấn nhìn thấy cũng âm thầm tán thưởng, sắc đẹp của ngàn không thua kém gì Nguyên phi Ỷ Lan trước kia.

– Bái kiến Thiện Đức nữ vương.

Bạch Liêu hướng Kim Đức Mạn khẽ khom người cúi chào, Lê Chân và Ngô Tuấn làm một cái quân lễ, thân phận của hai người không cho phép cúi đầu trước bất kỳ ai ngoại trừ Thừa Mệnh hoàng đế. Kim Đức Mạn khẽ mỉm cười nói.

– Xin chào sứ thần đến từ Đại Việt. Mời các ngươi ngồi. Người đến, dâng trà. 

Lập tức bên người liền đi ra mấy tên binh sĩ vụng về dâng lên cho bọn họ mấy chén trà thô nhạt toẹt. Lê Chân không khỏi nghĩ đến Lý Anh Tú, bên người cũng không có cung nữ, lúc nào cũng kè kè Trần Thư bên cạnh mình đây.

Kim Đức Mạn tỏ vẻ có lỗi nói.

– Thật thứ lỗi, chúng ta trong thời kỳ chiến loạn, không thể chiêu đãi các ngươi tốt hơn.

Bạch Liêu vẫn một bộ thong dong nhẹ nhàng đáp.

– Bệ hạ quá lời, chúng ta đa phần là quân nhân cũng không chú ý quá nhiều tiểu tiết. 

Hai bên khách sáo lời qua tiếng lại một chút, may mắn cả Lê Chân và Ngô Tuấn đều không phải người nóng tính, nếu để đám người Trần Bình Trọng, Trần Quốc Toản đến đây thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lát sau Bạch Liêu mới nói.

– Bẩm nữ vương, người ngay không nói chuyện lòng vòng. Chúng ta phụng mệnh Thừa Mệnh hoàng đế đến đây truy tìm tung tích của đoàn sứ thần đến Hàn quốc, lại nghe người báo lại đoàn sứ thần bị vây chặt bên trong núi Bạch Mã, việc này là thế nào?

Kim Đức Mạn trong lòng xiết chặt, cuối cùng cũng đến. Nếu Đại Việt không hài lòng với câu trả lời của nàng trút giận đến thì hơn một ngàn quân của nàng quả thực không thể đối chọi lại được với hạm đội của Đại Việt.

Kim Đức Mạn miễn cưỡng nở ra nụ cười giải thích.

– Đối với việc này ta thay Hàn quốc xin lỗi Đại Việt. Nhưng việc này quả thực không liên quan đến ta, ta cũng không rõ ràng, Từ năm ngoài Chân vương đã đảo chính, đánh ta chạy đến nơi này. Ta cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra, hi vọng các vị không vì chuyện này mà trút giận đến dân chúng của Hàn quốc. Nếu có thể ta có thể giúp sức các vị giải cứu sứ đoàn đang bị vây ở Bạch Mã.

Nàng nói không hi vọng Đại Việt trút giận lên dân chúng Hàn quốc, thực ra là không trút giận lên đầu nàng đi. Bạch Liêu cười như hồ ly nói. 

– Ồ, vậy không biết nữ vương có thể trợ giúp gì bọn ta đây?

===================Ta là đường phân cách===================

Cùng lúc quân Đại Việt đổ bộ lên Hàn quốc thì trận chiến trên núi Bạch Mã cũng kết thúc, liên quân đại hoạch toàn thắng, loại khỏi vòng chiến đến hai ngàn tên địch, bản thân hi sinh năm mươi người, bị thương một trăm hai mươi người, quả thực là một chiến thắng lớn. Thế nhưng Trần Khánh Dư lại không vui nổi. Bởi trên núi Bạch Mã bọn hắn thiếu lương, thiếu thuốc, thiếu đạn dược. Trận chiến này tuy thắng lợi nhưng quân nhu của bọn hắn tiêu hao cực lớn, ít nhất là hỏa cầu lưu hoàn không còn nữa, mất đi một vũ khí lợi hại đối phó với chiến thuật biển người của Hàn quốc.

– Người đến, dọn dẹp chiến trường, tích thu súng đạn của bọn hắn.

May mắn chính lần này lính đánh thuê Giáp vàng đánh lên núi có sử dụng súng hỏa mai, tuy chất lượng kém nhưng thuốc nổ của bọn hắn lại là chính hiệu, các binh sĩ Đại Việt chủ yếu thu lại thuốc nổ và đạn chì, súng thì vứt đi, không cần thiết. Mặc dù thu được số lượng ít, nhưng dù sao có vẫn hơn không mà.

– Trần tướng quân, phải tiếp tục làm như vậy sao?

Elina toàn thân áo giáp đều là bùn đất và khói thuốc súng đi đến nói, nàng chỉ hơn trăm binh sĩ bị thương được xếp thành một đống. Trần Khánh Dư gật đầu nói.

– Bọn hắn đã không còn có thể chiến đấu, chỉ có thể như vậy.

Trên núi Bạch Mã không có thuốc, lương thực lại ít ỏi, hơn hai ngàn người đã phải dè xẻn rất nhiều. Bây giờ những người bị thương, không còn có thể chiến đầu cũng chỉ có thể giết đi, vừa để bọn hắn đỡ thống khổ vì vết thương, vừa tiết kiệm lương thảo cho đại quân. 

Hơn hai mươi hộ vệ của Hoa Hồng Đen thương hội và hộ vệ của Đại Việt được xếp thành một hàng. Bọn hắn là những người phán định Không thể chiến đấu được nữa. Bọn hắn đôi mắt đều trở nên vô cảm, đối diện với cái chết dường như là điều hiển nhiên vậy. Ba tháng qua, mỗi trận chiến đều có những người bị xử tử như vậy. Bọn hắn đều biết sớm muộn cũng sẽ đến lượt mình. Chỉ là bọn hắn đau xót bản thân phải chết nơi đất lạ quê người.

Trần Khánh Dư rút ra trường kiếm từng bước chậm rãi đi đến những người trọng thương, cánh tay hắn không khỏi run rẩy. Ba tháng qua bàn tay hắn nhuốm đầy máu địch, đồng thời cũng nhuốm đầy máu của đồng đội, chiến hữu của mình. Ban cái chết cho bọn họ, không ai ngoài hắn mới có thể làm được điều này. Lồng ngực Trần Khánh Dư khó chịu, nhưng đây là việc hắn phải làm, dù sau này hắn phải sống trong sự dằn vặt, đau khổ đi chăng nữa.

– Trần tướng quân, xin hãy chăm sóc tốt người nhà của ta, xin hãy đem ta trở về quê cha đất tổ, đừng để ta phải lạnh lẽo nơi xứ người.

Hộ vệ của tập đoàn thương mại ngước lên nhìn hắn, Trần Khánh Dư biết người này, hắn đã đi theo Trần Khánh Dư rất lâu, từ lúc tập đoàn mới thành lập. Trần Khánh Dư gật đầu nói.

– Yên tâm, bệ hạ sẽ đưa ngươi trở về, gia đình cũng sẽ được tập đoàn chiếu cố. Bây giờ, an nghỉ đi người anh em.

Dứt lời Trần Khánh Dư một kiếm dứt khoát cắt qua cổ hắn, người hộ vệ lập tức ngã xuống, không hề cảm thấy một chút đau đớn nào. Mắt hắn vẫn mở trừng trừng nhìn về phía Tây, nơi đó là Đại Việt, là gia đình, là vợ con của hắn, bọn họ sẽ có cuộc sống rất tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN