Mỹ Nhân Phổ - Chương 56: Khúc thủy lưu thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Mỹ Nhân Phổ


Chương 56: Khúc thủy lưu thương


*đây là trò chơi của giới quý tộc hoặc văn nhân ngày xưa, đại loại là người chơi ngồi dọc hai bên của một dòng suối nhân tạo quanh co, chén rượu được thả trôi từ đầu nguồn, đến chỗ của ai dừng lại thì người đó phải làm một câu thơ, rồi uống cạn chén rượu đó

Đêm nay chú định là một đêm không ngủ.

Trường Lưu vương Tư Mã Trường Thanh đang chấp bút vẽ mỹ nhân. Hắn là một Vương gia nhàn tản, lại đội cái hào quang dư nghiệt tiền triều, tập võ diễn binh tuyệt đối sẽ bị người cho là có dị tâm, cho nên hắn ngoại trừ chơi chim chơi hoa, yêu thích lớn nhất là tranh chữ, đương nhiên cũng đã luyện ra được một tay nghề rất tốt.

Không đến một canh giờ liền đem bức họa Dự Vương phi nhìn ở chỗ Lưu Dục vẽ lại toàn bộ. Sáng sớm hôm sau Triệu Thành tới tìm hắn, nói là Hoàng Thượng muốn tổ chức một buổi khúc thủy lưu thương, để cho đám dã lỗ Thổ Cốc Hồn kia cảm thụ một chút phong nhã của đất phương nam, muốn cùng người biết ăn chơi nhất là Thường Lưu vương hắn đây thương lượng xem như thế nào làm ra một buổi khúc thủy lưu thương ý vị tuyệt đối không giống người thường.

Trường Lưu vương say mê vẽ tranh, nhất thời không đáp lại. Triệu Thành tò mò nhìn qua, nhìn thấy người dưới ngòi bút của hắn, kinh ngạc mà nhíu nhíu mày, “Ngươi sao lại vẽ nàng?”

Bức họa người mang mặt nạ kia tuyệt đối là Tống Dật, cả hoa khắc trên mặt nạ cũng không khác mảy may. Hoa khắc kia còn là do Lý Mật bàn bạc với hắn, mỗi cái mặt nạ của Tống Dật đều là Lý Mật tinh điêu tế trác qua, khắc hoa chạm rỗng tuyệt đối là thế gian vô nhị.

Mặc dù nhận không ra mặt, hoa khắc tuyệt đối là nhận ra.

Trường Lưu vương để bút xuống, “Đột nhiên muốn vẽ tranh, tùy tay liền vẽ chơi một chút.”

Triệu Thành ghé mắt, tin hắn mới có quỷ, “Ngươi chắc không phải là coi trọng Tống Dật đi?”

Trường Lưu vương cười: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”

Đem giấy vẽ cuốn lên, châm lửa, trong khoảnh khắc đã hóa thành tro tàn.

Triệu Thành: “……”

Tống Dật cảm thấy lông tơ trên người mình bị hun nóng một chút, giật mình một cái bò dậy, cuống quít nhìn chung quanh, chỉ thấy Mộ Khôi đang cương ở mép giường, một bàn tay còn đang giơ lên giữa không trung, hiển nhiên là đang làm cái chuyện quỷ gì đó, bị nàng đột nhiên giật bắn lên mà ngưng lại, giờ phút này sắc mặt Mộ Khôi cương đến đặc biệt đẹp.

Tống Dật rất nể tình mà nhìn móng vuốt còn chưa kịp rụt lại của hắn, lại nhìn mặt hắn, lộ ra hai cái răng nho nhỏ trắng tinh, cười nói: “Lũng Tây vương dậy cũng thật sớm.”

Mộ Khôi nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt nàng, ánh mắt chậm rãi khôi phục từ vẻ phức tạp muốn nói lại thôi.

“Thúy Hà, vì sao phòng ta luôn có chuột chạy vào vậy? Có phải cửa sổ không đóng kỹ hay không?”

Thúy Hà tiến vào, cơ mặt vừa mới khôi phục độ co dãn của Mộ Khôi lại lần nữa cứng đờ, đứng dậy, khoanh tay đứng, liếc xéo Tống Dật, nói: “Bổn vương là tới thỉnh ngươi đi tham gia khúc thủy lưu thương.”

Tống Dật tươi cười hoàn mỹ, hai cái răng trắng nho nhỏ lấp lánh tỏa sáng, “Vậy thỉnh Lũng Tây vương ra ngoài chờ một lát, ta tốt xấu gì cũng là nữ tử, không tiện lắm đúng không?”

Mộ Khôi hừ một tiếng không rõ ý vị, nhưng rất nghe lời mà xoay người ra ngoài.

Tống Dật mắt trợn trắng với bóng lưng hắn, vì cái gì luôn có nam nhân cứ không thể hiểu được mà chui vào phòng nàng như vậy? Nhìn nhìn tiểu nha đầu Thúy Hà kia, “Phòng ta không có lỗ chó đi?”

Thúy Hà rất tận chức tận trách mà xem xét một phen, “Tiên sinh yên tâm, thật sự không lỗ chó.”

Tống Dật vô ngữ, phất phất tay cho nàng lui ra, rửa mặt một phen, cơm cũng không ăn, liền theo Mộ Khôi đi Cửu khúc trì.

“Ngươi thật sự không định ăn cái gì sao?” Mộ Khôi quan tâm nói.

“Không sao, Dự Vương ở đó, không cần lo không có đồ ăn.”

“A?”

Tống Dật giải thích: “Tuy rằng thông thường khúc thủy lưu thương đều là uống rượu, nhưng mà, Dự Vương thích thức ăn lỏng. Hoàng Thượng thương Dự Vương như vậy, nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều mỹ thực món ngon cho hắn, chúng ta chỉ cần mang bụng trống đi cọ đồ ăn là được.”

“Ha hả.” Mộ Khôi không âm không dương mà hừ một tiếng, “Ta cũng nghe nói đó hình như là sở thích của Dự Vương phi, Dự Vương vẫn luôn giữ cho đến giờ.”

Tống Dật trợn trắng mắt, ngươi hoàn toàn có thể giả bộ hồ đồ. Kiểu gì cũng phải ở trước mặt ta nhắc đến Dự Vương phi sao? Muốn cho ta ghen ghét hay gì?

Mộ Khôi đại khái cũng cảm thấy nói ra những lời này có chút tính toán, liền sửa sang lại sắc mặt, bẻ ngay ngắn lại hình tượng bất lương vừa rồi, “Ngươi muốn ăn cái gì, ta cũng có thể gọi người đi chuẩn bị.”

Tống Dật đáp: “Ta không kén ăn.”

Bọn họ tới rất sớm, xung quanh Cửu khúc trì chỉ có cung nhân nội thị đang chuẩn bị rượu và đồ nhắm, Tống Dật đi một vòng, muốn chọn một chỗ ngồi tốt một chút, Mộ Khôi nhắm mắt theo đuôi nàng, chột dạ thỉnh giáo: “Chọn vị trí cần chú ý cái gì?”

“Khúc thủy lưu thương, thông thường là ăn đồ nhắm và uống rượu ngừng ở trước mặt mình, đồ ăn thường là dễ dàng ngừng ở những chỗ ngoặc, cho nên đa số người đều chọn ngồi ở những chỗ ngoặc này, nhưng dòng khúc thủy lưu thương Cửu khúc này lại bất đồng, bởi vì nó là liên hoàn thủy đạo, có hai nguồn, nói cách khác, có hai dòng nước, đánh sâu vào liên hoàn bộ, việc này làm cho địa hình bên này trở nên hơi phức tạp, không phải mỗi chỗ cong đều có thể bắt được rượu và đồ nhắm, hoặc là nơi rượu và đồ nhắm tụ lại.” Tống Dật vừa nói, vừa quan sát kỹ biến hóa nhỏ của dòng nước, cuối cùng nhìn trúng một chỗ, cao hứng phấn chấn mà đi qua, lại thấy nơi đó đã là bày một cái đệm.

“……” Tống Dật dùng ánh mắt đâm cái đệm kia tơi tả, cung nhân bên cạnh vội vàng tiến lên giải thích: “Đây là chỗ của Dự Vương điện hạ.”

Lưu Dục?

Hắn có biết chiếm chỗ ngồi là hành vi rất không đạo đức hay không, huống chi thân còn là Dự Vương tôn sư?

Hiển nhiên cái đồ vô sỉ kia hoàn toàn không có loại đạo đức này, chỉ thấy hắn đạp nắng sớm mà đến, ngọc diện cao khiết như tuyết trên núi cao, gió thổi phơ phất, lay động y phục to rộng, thật là phong tư nhất phái nhã sĩ, Tống Dật nhìn đến thẳng mắt.

Người đã tới trước mặt rồi nàng mới hậu tri hậu giác mà thu hồi ánh mắt, thầm mắng mình một câu, đối với gương mặt này, thật là quá không có sức chống cự.

“Có vẻ, có người có ý kiến đối với chỗ ngồi bổn vương đã tuyển?”

Mộ Khôi tuy là man nhân, nhưng là lại là hán tử thập phần có khí khái nam tử hán, biết Tống Dật muốn vị trí này, hắn đương nhiên là muốn tranh thủ một phen.

“Không biết Dự Vương có thể nhường chỗ này ra hay không?”

Lưu Dục liếc hắn, đáp: “Đương nhiên không thể.” Chẳng những không cho, hắn ngược lại còn tỉnh bơ ngồi xuống cái đệm.

Mộ Khôi nhìn nhìn xung quanh, chỗ này cũng rộng rãi, “Dự Vương một người tại đây uống rượu chắc cũng cô đơn, không bằng bổn vương tới bồi ngươi.” Dứt lời ra hiệu cho cung nhân lấy hai cái đệm lại đây, tỉ mỉ mà trải một cái cho Tống Dật, mà hắn thì chen ngồi giữa Lưu Dục và Tống Dật.

Lưu Dục bưng trà lên liếc mắt một cái, thấy Tống Dật thế nhưng một chút ý tứ cự tuyệt cũng không có, mới chân thành nhắc nhở: “Chỗ đó, là lấy không được rượu và đồ nhắm.”

Tống Dật nhìn nhìn, nơi này cách nơi đồ ăn tụ lại đích xác có chút xa, mới ngoan ngoãn xách cái đệm lên chuyển qua bên còn lại của Lưu Dục. Như thế, Lưu Dục liền ngồi ở giữa Mộ Khôi và nàng, cái này làm Mộ Khôi không vui, lại nhặt cái đệm lên chuyển qua một bên của Tống Dật.

“Có thể quá xa hay không?” Tống Dật nhắc nhở.

“Không sao, tay bổn vương dài.”

Tống Dật: “……”

Khi hoàng thất và người của Thổ Cốc Hồn cùng nhau đến, liền thấy cách đó không xa, bóng dáng ba người ngồi thẳng rất quy củ. Bên cạnh mỗi người có một cái bàn nhỏ một thước vuông, cả ba đang thích ý phẩm trà, nhìn từ sau lưng, hai thân hình cao lớn như hộ vệ kẹp thân hình bé nhỏ ở giữa, nhìn rất thật hài hòa.

Dung Quý Phi cười rất ý vị thâm trường.

“A Dục hôm nay có vẻ rất tích cực.” Tang Hoàng Hậu cảm khái nói.

“Ừm.” Khai Nguyên đế dứt khoát gật mạnh đầu.

“Tống Dật này, bổn cung đã xem thường nàng.” Diêu Huệ phi nói, dám trắng trợn táo bạo mơ ước Dự Vương như thế vốn là tử tội, còn công khai thông đồng với Lũng Tây vương, hai chân đứng hai thuyền, đó chính là tội không thể tha thứ!

Trường Lưu vương không phải không có tiếc nuối, “Bọn họ cũng thật biết chọn chỗ ngồi.”

Triệu Thành nhắc nhở hắn: “Lũng Tây vương cũng đã ngồi bên kia, vẫn phải để một người ngồi bên này nguồn, vị trí này không phải của ngươi thì của ai.”

“Ha hả.”

Thẳng đến khi mọi người vào Cửu khúc trì, ba người này giống như mới thấy, cùng đứng dậy hành lễ.

Hai nguồn nước chảy, Khai Nguyên đế cùng Tang Hoàng Hậu đương nhiên muốn chiếm một cái, nếu là Thổ Cốc Hồn đi sứ, theo lý thì một cái khác là nên để Mộ Khôi chiếm, nhưng hiển nhiên vị này không có cái hứng thú này, nghĩ chắc hắn cũng không hiểu quy củ này.

Loại phong lưu nhã sự như vậy, Hàn Duyên Bình đương nhiên là sẽ không làm sai, hắn cố gắng né xa phạm vi tầm nhìn của Mộ Khôi, không ngờ bị Diêu Huệ phi túm lại, “Hàn tiên sinh nếu có rảnh, làm phiền vẽ tranh cho bổn cung được không?”

Hàn Duyên Bình nhìn nhìn chỗ nàng ngồi, còn tốt, vị trí này vừa vặn tránh đi tầm mắt của quần thần, vì thế hắn vui vẻ đáp ứng.

Vị trí này vốn dĩ khá khuất nẻo, lại có Hàn Duyên Bình làm bình phong, Diêu Huệ phi có thể không kiêng nể gì mà quan sát chỗ ngồi của Lưu Dục Tống Dật, không cần lo bị phát hiện, nàng ta cũng có thể quan sát rõ ràng Khai Nguyên đế cùng hai vị khác mà không bị cuốn vào trong đó.

Nơi xa tiếng đàn sáo chậm rãi vang lên, Khai Nguyên đế tuyên bố bắt đầu.

“Lấy cái gì làm đề thơ thì tốt đây?” Khai Nguyên đế hỏi hai bên. Bên trái hắn xa hơn một chút là Dung Quý Phi, phía bên phải ngay bên người hắn là Tang Hoàng Hậu.

Tang Hoàng Hậu đang chọn lựa đồ ăn, “A Dục gần đây có chút thượng hoả, ăn thịt dê nướng than có vẻ không tốt lắm.”

Khai Nguyên đế buông thẻ thăm hành tửu lệnh* xuống, quay đầu nhìn qua, “Ngươi cũng không cần cứ nghĩ cho hắn, hắn đã không còn là hài tử. Hôm nay khách khứa đông đảo ngồi đây, hắn không ăn, sẽ luôn có người ăn.” Tuy rằng nói thì nói vậy, chính mình lại thân thủ chọn một con cua gạch đầy đặn đặt lên mâm nổi thả vào trong nước.

*loại thẻ tre dùng để chơi trò uống rượu đọc thơ

Tang Hoàng Hậu hàm súc cười cười, tùy tay bưng lên một đĩa bách hợp thả lên mâm nổi.

“Ngươi a……” Khai Nguyên đế bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại hết sức ấm áp.

Diêu Huệ phi ngồi trong một góc kín đáo, không có hảo ý mà nhìn Dung Quý Phi, mà Dung Quý Phi thì bất động thanh sắc mà uống trà, trên mặt nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

“Các ngươi mỗi người ra một đề thơ đi, cuối cùng các ngươi chọn ra câu tốt nhất.” Khai Nguyên đế đề nghị.

Ba vị phi tần nhận lời.

Một bên khác, Trường Lưu vương rất có hứng thú mà cùng phụ tử Thừa tướng Triệu Phương thương lượng, bọn họ chuẩn bị ra thi từ tiếp long*, ba người cảm thấy ý này có vẻ không tồi.

*đây là một dạng đọc thơ giống chạy tiếp sức, ví dụ A đọc một câu trong một bài của Tô Đông Pha, B sẽ dùng chữ cuối của câu đó để làm chữ mở đầu cho câu của mình, có thể lấy từ một tác gia khác như Đỗ Phủ chẳng hạn, cứ tiếp tục như vậy

Chén rượu được rót đầy, thăm lệnh nằm trên mâm nổi, chậm rãi xuôi dòng mà trôi xuống.

Hai vị thân phận tôn quý nhất đều đã bắt đầu, những người khác mặc dù ngồi ở phía trước cũng không dám động thủ. Cái mâm nổi đầu tiên trôi phập phềnh đến, Lưu Dục nhìn hai mắt đăm đăm của Tống Dật, từ bỏ ý định muốn lấy đồ ăn, Tống Dật thấy hắn bất động thì vô cùng vui mừng, cao hứng mà bưng lấy con cua mập kia, hứng thú bừng bừng bắt đầu ăn.

Một bên khác, chén rượu đầu tiên của Trường Lưu vương cũng tới nơi, Lưu Dục bưng lên, không có yêu cầu đặc biệt, chỉ là một chữ ‘cảnh’, thi từ tiếp long. Lưu Dục uống cạn rượu, cung nữ phía sau lập tức dâng bút cùng thẻ thăm, Lưu Dục tùy tay viết ra: Bỉnh chúc lộng hoa ảnh. (nâng đuốc soi hoa ảnh)

Đổi rượu thả lên mâm nổi, mâm nổi phập phù trôi qua hai người khác bên cạnh, nhìn thấy Tống Dật muốn duỗi móng vuốt ra, Lưu Dục lập tức hỏi: “Cua ăn ngon sao?”

Tống Dật sửng sốt một chút, gật đầu. Đến khi quay đầu lại, mâm nổi đã trôi qua khỏi chỗ của nàng, vừa lúc dừng trước mặt Mộ Khôi. Mộ Khôi thoải mái hào phóng bưng chén rượu lên, uống liền một hơi, đề bút viết xuống một câu: Ảnh nguyệt độ hàn đàm.

Khai bút đã xuất sắc như thế, người phía sau hứng thú càng cao, bên kia ba thẻ thăm của các vị phi tần cũng tới, Lưu Dục bắt được một cái có chữ “cúc”, nhìn chữ viết là bút tích của Tang Hoàng Hậu, Lưu Dục đề bút viết xuống: Cúc lạc tàn ảnh trọng.

Mộ Khôi nhận được chữ là “nguyệt”, xuất phát từ tay Dung Quý Phi.

Liếc mắt câu thơ của Lưu Dục một cái, Mộ Khôi viết ra: Trọng chỉnh quan ải nguyệt.

Tống Dật lau lau gạch cua dính trên khóe miệng, tò mò nhìn qua, nhắc nhở: “Thơ bên này, không cần tiếp chữ đuôi.”

“Ô, là vậy à?” Mộ Khôi khiêu khích mà nhìn về phía Lưu Dục.

Lưu Dục thì nhìn thoáng qua gia hỏa thiếu điều muốn chui đầu vào ngực Mộ Khôi kia, đám người Thổ Cốc Hồn thấy một màn này, không khỏi cảm thán: “Huệ vương cùng vị Tống tiên sinh này cảm tình cũng thật tốt.”

Cảm tình cái đ.ịt!

*nguyên văn nha =]]

Rắc một tiếng, cán bút trong tay Lưu Dục gãy đôi, hai tên gia hỏa bên cạnh nhìn qua, hắn tỉnh bơ sai cung nhân giúp hắn đổi một cây bút khác đến, trên mặt không hề gợn sóng.

Hai người cứ đấu mấy hiệp như thế, Tống Dật liền mép chén rượu cũng chưa đụng tới, nhưng thật ra các loại thức ăn lại trôi đến không ít, nàng vừa ăn đến mùi ngon, vừa thưởng thức hai vị mỹ nam ngâm thơ đối chữ, phong cảnh như vậy sao có thể không sảng khoái.

Ước chừng qua nửa canh giờ, nàng ăn đến hơi no rồi, mới thấy Mộ Khôi vị nửa đường xuất gia giả người Hán này rốt cuộc có xu thế Giang Nam cạn tài, thuận tay mà đưa một đĩa thịt dê nướng cho hắn.

Mộ Khôi biết nghe lời phải, để chén rượu kia trôi qua trước mặt, bắt đầu an tâm ăn thịt dê. Từ lúc này, Tống Dật phát hiện, không còn thức ăn trôi qua trước mặt nàng nữa. Mờ mịt nhìn về phía Lưu Dục, chưa đến hai khắc, bên cạnh Dự Vương điện hạ của chúng ta đã bày mười mấy cái đĩa, tuy rằng mỗi một đĩa có phân lượng đều rất ít, nhưng mười mấy cái đĩa cộng lại thì thật sự rất nhiều, có điều Lưu Dục cũng không có ý định dừng tay.

Nhìn nhìn lại đầu nguồn, rõ ràng ngồi không ít người, chẳng lẽ tất cả đều là bài trí sao? Bỗng nhiên nàng thấy có người vươn tay như muốn động đến đồ ăn trôi qua trước mặt, nhưng bị trừng mắt nên lại rụt tay về.

Những người này thật đúng là hợm hĩnh nha, lúc là nàng thì cả nửa ngày cũng không ai thèm ngó một đĩa, như thế nào tới phiên Lưu Dục, lại không ai dám cầm?

“A Dục hôm nay ăn uống có phải quá tốt hay không vậy?” Tang Hoàng Hậu cao hứng nhưng lộ ra chút lo lắng.

Khai Nguyên đế nhìn qua, nhìn thấy một đống đĩa bên cạnh hắn, “Đừng thả đồ ăn nữa.”

Đảo mắt, Triệu Thành đến, bưng đi một đống thức ăn, không chần chừ mà thả vào trong nước khúc trì. Khai Nguyên đế ở bên kia cũng phải trợn trắng mắt, Triệu Phương vội vàng chắp tay tạ tội thay cho tên nhi tử không biết trời cao đất dày này.

Lại thêm một khắc sau, Lưu Dục rốt cuộc không lấy thêm đồ ăn trôi đến bên người hắn nữa, yên lặng đứng dậy, đi về hướng nhà xí, bóng lưng kia vẫn tiêu sái phong lưu như cũ.

“Hắn quả nhiên là ăn nhiều đi?” Trường Lưu vương vạn phần thông cảm.

Triệu Thành cười ầm lên. Người khác nhìn không ra, hắn chẳng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN