Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần - Chương 3-3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần


Chương 3-3


Type: Nhã

Người Hàn Quốc đến muộn nên cuộc họp kéo dài đến hơn tám giờ tối mới kết thúc, ai cũng đói meo. Thư Dập chủ trì buổi họp, phòng thực nghiệm lại toàn đàn ông, chẳng ai nghĩ đến việc chuẩn bị bữa tối. Anh đang định hỏi thì bỗng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, giây tiếp theo, cánh cửa phòng thực nghiệm được mở ra, anh ngẩng lên nhìn thì thấy Phồn Tinh đang cho người đem cơm vào.

Đồ ăn của mỗi người đều khác nhau, có người là cơm trộn, có người là món doenjang jjigae (*), có người là món mì trộn vẫn còn nóng hổi…Người Hàn Quốc không ngờ đến nơi đất khách quê người mà vẫn được ăn món ăn của quê nhà, liền cảm ơn bằng tiếng Anh. Phồn Tinh mỉm cười, đáp lại một câu bằng tiếng Hàn. Vì khách hàng lớn của công ty ở Hàn Quốc nên cô đã đăng ký một lớp học tiếng Hàn, có thể giao tiếp bình thường được.

(*) Deonjang jjigae: món ăn truyền thống của Triều Tiên, giống như món hầm, được làm từ đậu phụ và các nguyên liệu như các loại rau, nấm, hải sản…

Suất ăn của Thư Dập gồm có thịt kho tàu và váng đậu trải trên cơm trắng mịn, lúc anh cần suy nghĩ thì rất thích ăn thịt, Phồn Tinh luôn nhớ thói quen này của anh. Lão Tống thích ăn hamburger, một cái rất to, kèm theo một cốc coca, anh ta uống

Một hơi hết sạch. Ngay cả Cao Bằng cũng được chăm sóc chu đáo, hắn ta không biết vì sao Phồn Tinh lại biết mình thích ăn mì sushi, hai mặt đều vàng, rất thơm.

Nhân lúc mọi người đang ăn, Thư Dập nháy mắt với Phồn Tinh. Một lát sau, anh tìm cơ hội đi ra ngoài hành lang, thấy cô đang cắm cúi rót trà liền hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Phồn Tinh nói: “Sợ anh bận quá nên em đã đặt vé máy bay qua đây. Vừa kịp về nhà sắp xếp hành lý, tiện đường qua tiệm giặt là lấy cho anh thêm hai bộ quần áo, có lẽ ở đây không thể xong việc trong ngày một ngày hai được.”

Thư Dập nói: “Tay em bị đau mà?”

Phồn Tinh nhanh nhẹn giơ tay lên cho anh xem. “Đã khỏi rồi.”

Thư Dập có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian và địa điểm không thích hợp, đành phải kìm nén lại. Mọi người ăn xong lại tiếp tục thảo luận. Phồn Tinh vẫn như thường ngày, làm tốt công việc của mình. Thư Dập biết tối nay chắc chắn sẽ thảo luận đến khuya, không thể để ý đến Phồn Tinh được, anh phải tập trung làm việc.

Đến hơn ba giờ sáng, buổi thảo luận cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người đồng ý tìm vấn đề từ phép toán, thế nên nhà cung cấp phép toán liên kết với Mỹ lại bắt đầu mở cuộc thảo luận qua video, đến tận khi thấy trời sắp sáng thì mới về khách sạn nghỉ ngơi.

Thư Dập rất mệt, tối hôm trước vị Tống Quyết Minh lôi kéo uống rượu, hai người đều không ngủ. Vì chuyện xảy ra đột xuất bên phía khách hàng Hàn Quốc nên cả ngày hôm nay mọi người đều căng thẳng làm việc, anh họp gần như xuyên đêm, cuộc họp này rất “đốt não” nên vô cùng mệt mỏi. Về đến khách sạn, Phồn Tinh còn bảo anh, quần áo đã treo trong tủ, nhưng anh chỉ trả lời mơ hồ, đặt người xuống giường là ngủ ngay.

Anh ngủ được khoảng hai, ba tiếng thì tỉnh, điều hòa trung ở khách sạn chỉnh chế độ quá ấm nên không khí rất khô, anh dậy uống nước, đột nhiên phát hiện có một người đang nằm ngủ trên sô pha.

Thì ra là Phồn Tinh. Anh có chút mơ hồ, nhớ rằng gần phòng thực nghiệm chỉ có khách sạn này, lúc anh lên xe, Phồn Tinh đưa anh thẻ phòng và nói là đã hết phòng rồi, lại không có phòng VIP nên anh chỉ có thể ngủ ở phòng bình thường thôi. Anh không để tâm nên không hỏi nhiều, có lẽ cô không đặt được thêm phòng nữa.

Dáng cô ngủ rất đẹp, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, môi cô hơi đỏ, có lẽ vì không khí trong phòng quá ấm nên trên chóp mũi còn có vài giọt mồ hôi, gương mặt kiều diễm giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Thư Dập nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô và điều chỉnh nhiệt độ điều hoà xuống thấp một chút. Sau đó anh nghĩ mình có nên ngủ ở xô pha hay không, nhưng lúc tìm trong tủ quần áo thì không thấy chiếc chăn thừa nào, bèn mặc kệ, nằm ngay xuống giường rồi hôn vào gáy Phồn Tinh, mấy sợi tóc loà xoà che phủ làn da trắng nõn của cô. Cô ngủ rất say, không động đậy gì. Anh ôm lấy eo cô và thoả mãn ngủ thiếp đi.

Phồn Tinh mơ một giấc mơ, lúc đó vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, công ty tổ chức team building và mọi người đều tham gia. Chẳng hiểu tại sao lại chỉ có cô giữa bốn bề sa mạc vắng vẻ, ánh mặt trời gay gắt khiến cô không mở nổi mắt, không khí vừa khô vừa nóng hầm hập. Cô bị nhốt ở trong xe, trong xe còn có một con báo toàn thân đen sì sáng bóng, mắt nó cũng sáng lấp lánh, nó đang tiến lại gần nhìn cô chằm chằm, gầm gừ và nhe hàm răng trắng ởn về phía cô.

Phồn Tinh cố gắng nhớ lại lúc mình xem chương trình thế giới động vật hay các chương trình về địa lý của các quốc gia, khi gặp mãnh thú thì phải làm thế nào? Chạy thì không được rồi, vì toàn thân loài động vật họ mèo to lớn này toả ra mùi nguy hiểm khiến cô có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó ngoạm một cái chết ngay lập tức.

Cô run rẩy, rồi bỗng nhớ ra cô luôn mang theo bên mình một hộp sô cô la, liền vội vàng lấy ra cho báo đen ăn. Con báo đen lè lưỡi cuốn lấy ăn hết sạch, gai nhọn trên lưỡi nó còn cào xước ngón tay cô đau điếng, sau đó nó gầm lên một tiếng, rõ ràng không thoả mãn với miếng bánh con con đó.

Cô đành giơ hai tay ra. “Không có nữa! Không có nữa! Thật sự không có nữa mà!”

Con báo đen bực bội phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, sau đó đột ngột giơ móng vuốt lao vào cô với cái miệng đầy máu. Cô sợ hãi bỏ chạy, nó nhảy lên lưng cô, hơi thở nóng hàm hập phà vào cổ cô. Cô ngoảnh đầu lại, thấy nó há miệng ngoạm vào cổ cô. Cô hét to kinh hãi, bừng tĩnh mới phát hiện thực ra chẳng có tiếng hét nào cả.

Cô chưa kịp hoàn hồn thì đã phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu, chính là vì có người đang áp sát vào người cô, hơi thở nóng hổi phà vào cổ cô, mà người đó không ai khác ngoài Thư Dập. Cô khẽ cựa quậy, Thư Dập cũng cựa quậy theo, còn mơ hồ ôm chặt cô vào lòng, lẩm bẩm nói câu gì đó rồi lại vùi mặt vào cổ cô.

Phồn Tinh cảm thấy lúc này Thư Dập không giống con báo mà giống Mèo lớn đang ôm Bạc hà mèo (*) hít ngửi, không nỡ ăn, chỉ ngửi thôi, sau đó tiếp tục ôm rồi cuộn tròn người ngủ.

(*) Bạc hà mèo: là một loại cây thuộc họ bạc hà. Bạc hà mèo có tác dụng kích thích hưng phấn đối với họ nhà mèo, chính vì vậy loài cây này được dùng để huấn luyện sư tử, cọp ở các rạp xiếc, khiến cho những con mãnh thú ngoan ngoãn và nghe lời.          

Bạc hà mèo định thần lại, run rẩy cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ngủ cùng Mèo lớn trên giường, còn nữa, di động của cô đâu? Bây giờ là mấy giờ?

Thư Dập mơ màng hồi lâu rồi cũng dần dần tỉnh giấc. Một con Mèo lớn tràn trề sức lực mà chỉ được ôm Bạc hà mèo vào buổi sáng sớm thế này, thật khiến người ta khó chịu. Thế nên Mèo lớn chậm rãi cựa quậy, cúi đầu tham lam hít hà Bạc hà mèo, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề cực kỳ triết học là: nên làm loài cầm thú, hay là không bằng loài cầm thú?

Bạc hà mèo định thoát khỏi móng vuốt của Mèo lớn khiến Mèo lớn càng cảm thấy khó chịu, dường như ý chí chưa bao giờ phải đấu tranh nhiều đến nhường này.”Đừng động đậy!”

Bạc hà mèo nhỏ nhẹ đáp: “Em muốn vào nhà vệ sinh.”

Mèo lớn hít sâu một hơi, trong đầu đang có một cuộc giao chiến khốc liệt thì đột nhiên bên ngoài có người vừa bấm chuông vừa gõ cửa, còn gọi tên Thư Dập. Mèo lớn buông tay, Bạc hà mèo nhanh chóng trốn thoát, còn chạy nhanh hơn cả mèo, loáng cái đã chui vào phòng vệ sinh và khoá cửa lại.

Thư Dập nhanh chóng bò dậy mở cửa.

“Thư Dập, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Cao Bằng đầu tóc bóng mượt, kiểu tóc đang hot của thanh niên bây giờ, ăn mặc gọn ghẽ. Hắn ta định đẩy cửa bước vào nhưng bị Thư Dập ngăn lại.

Cao Bằng cố ý ngó đầu vào. “Lão Tống không có ở đây à? Trợ lý của tôi nói khách sạn đã hết phòng, tôi cứ nghĩ tối qua hai người ngủ chung phòng cơ đấy.”

Thư Dập cố gắng nhẫn nhịn.”Tôi còn chưa rửa mặt, có chuyện gì không nói ngay được hay sao?”

“Thư Dập, sao hôm nay anh nóng tính thế nhỉ?” Cao Bằng cảm thấy rất lạ.”Anh với lão Tống hai hôm nay cứ như ăn phải thuốc nổ ấy.”

Thư Dập làm động tác muốn đóng cửa. “Không có chuyện gì thì tôi đi ngủ tiếp đây.”

Cao Bằng nhanh chóng ngăn lại.”Này này, bên phía Mỹ lại bị hỏng rồi, anh còn ngủ được sao?”

Trái tim Thư Dập bất giác chùng xuống, nếu chỉ hỏng một lô thì là số lẻ, nhưng hỏng thêm lô khác là tin cực kỳ xấu, chứng tỏ hỏng cả dây chuyền, không là cả quy trình sản xuất gặp vấn đề. Việc này cực kỳ nghiêm trọng.

Anh nói: “Tôi sẽ lập tức xuống lầu, chúng ta gặp nhau ở nhà ăn.”

Anh đóng cửa lại. Phồn Tinh cũng nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong. Anh tắm gội xong, vừa đánh răng vừa nghe báo cáo tin tức khắp nơi. Nhà cung ứng thuật toán ở Mỹ vẫn đang điều tra, ở chỗ xưởng sản xuất vẫn chưa có bất cứ phát hiện nào. Lão Tống cũng bị điện thoại gọi đến đánh thức, nghe được tin xấu, anh ta trầm mặc hồi lâu. Thư Dập đành phải an ủi: “Các anh tìm hiểu trước đi, xem vấn đề nằm ở đâu.”

Thư Dập vội vàng ra ngoài. Phồn Tinh nhân lúc mọi người đi hết thì một mình đến quầy lễ tân, hỏi con thừa phòng không để đặt một phòng khác. Vì phòng đó vẫn chưa được dọn dẹp nên cô để hành lý ở quầy lễ tân, đợi mọi người ăn sáng xong thì cô đã đặt xong, cùng đến phòng thực nghiệm.

Cao Bằng nghĩ hôm nay không chỉ có lão Tống ăn phải thuốc nổ mà Thư Dập cũng vậy. Cả buổi sáng anh khí thế hùng hục, chẳng giống với người chỉ ngủ bốn tiếng chút nào. Đặc biệt lúc đối chiếu lại công thức, các phép toán lần lượt được báo cáo lên, anh không cả ngước mắt lên, nghe xong chưa đến nửa giây đã nói ngay đúng hay sai. Không chỉ nhân viên của công ty anh run sợ mà ngay cả người của Công ty điện tử Trường Hà có mặt ở đó cũng bị chấn động.

Cao Bằng cho rằng đây mới chính là kỹ xảo khoe khoang. Trên thế giới này sao lại có người có kỹ xảo khoe khoang hơn ca Cao Bằng hắn chứ, thật không thể chịu nổi!

Hắn lập tức đứng dậy. Hắn báo cáo nhanh, Thư Dập cũng trả lời rất nhanh, hai người như đang tránh nhai hỏi đáp vậy. Họ càng nói nhanh khiến ngoài lão Tống ra thì những người bên cạnh đều không nghe thấy gì, chỉ biết nhìn hai cao thủ ra tay giống như Ỷ Thiên Kiếm với Đồ Long Đao, tia lửa toé ra tứ phía.

Cao Bằng nói đến nỗi mồm miệng khát khô. Thư Dập càng nói càng tự tin, điềm tĩnh khiến Cao Bằng càng hậm hực, cũng nói càng nhanh hơn, dài hơn, còn tiện miếng nói ra một công thức dài dằng dặc, cuối cùng Thư Dập mới ngước mắt nhìn hắn. “Cậu cút đi! Phép toán này chỉ dùng trong điều khiển tên lửa!”

Cao Bằng cười lạnh: “Chẳng phải anh rất có bản lĩnh sao, có bản lĩnh thì anh tính luôn cả phép toán này đi, rồi tôi sẽ tiến cử anh vào trong núi chuyên nghiên cứu tên lửa với bố anh, thực hiện nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc.”

Thư Dập không trả lời, còn lão Tống cười một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ, “Ấu trĩ!”

Cao Bằng không chịu được ánh mắt khinh bỉ của lão Tống, máu nóng lập tức bốc lên đầu, đùng đùng nổi giận. Khi đoàn khách của công ty Hàn Quốc họp xong trở lại đã nhìn thấy hai người xắn tay áo cãi nhau trong phòng thực nghiệm, dù không hiểu gì nhưng họ vẫn sẵn sàng khuyên can.

Cãi nhau chán chê, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Phồn Tinh dẫn người mang cơm vào, ngay cả Cao Bằng cũng nén cơn giận xuống vì Phồn Tinh đã bưng cho hắn một bát canh trai nấu theo hương vị đặc biệt của quê nhà. Hắn cảm thấy món ăn này giống như được bà ngoại hắn đích thân ra chợ chọn những con trai tươi ngon nhất mang về ngâm hai, ba ngày cho nhả hết cát, rồi nấu bằng bếp lò trong những ngày đầu xuân. Mùi thơm, vị tươi ngon đặc trưng nhất của Giang Nam khiến hắn nhớ đến cái ôm ấp của bà ngoại.

Cao Bằng cảm động suýt rơi nước mắt, lão Tống và Thư Dập lúc nào cũng hợp sức đối phó với hắn, chỉ có cô thư ký bé nhỏ là đặc biệt quan tâm và chu đáo với hắn mà thôi. Vì bát canh này mà hắn quyết định phải báo đáp cô thư ký nhỏ. Hắn lập tức hành động, gọi người lại thì thầm hai câu, một là đặt trái cây và hoa tươi, hai là nghe ngóng xem cô thư ký đó ở phòng nào.

Buổi chiều Phồn Tinh nhàn nhã hơn chút, vì đám đàn ông sau khi ăn no lại bắt đầu cuộc họp, cô chỉ cần chuẩn bị trà nước là được. Khoảng ba, bốn giờ, Cố Hân Nhiên đột nhiên gửi tin nhắn thoại qua Wechat, hỏi có phải cô đang công tác ở Tô Châu không.

Phồn Tinh nói là phải.

“Tốt quá! Tối qua không có thời gian đến ăn cơm với cậu, tớ đang đi công tác ở Thượng Hải, gần chỗ cậu đấy, nửa tiếng thôi.”

“Bên chỗ tớ đang bận lắm, lần sau nhé!”

“Cũng được, tớ sẽ tìm cơ hội thăm cậu.”

Tối nay tan họp khá sớm, vì buổi chiều có thông báo lại bị nổ một chiếc điện thoại nữa. Liên tiếp hai, ba chiếc điện thoại bị nổ khiến tâm trạng của tất cả mọi người đều rất tệ, trong tình hình này thì có muốn gấp cũng không thể gấp được. Công ty Hàn Quốc bắt đầu suy nghĩ xem có nên thu hồi toàn bộ sản phẩm không, do đó họ đã bay về Seoul ngay trong đêm để mở cuộc họp.

Phồn Tinh sắp xếp xe xong, lúc cô lên chiếc xe cuối cùng về khách sạn cũng đã mười rưỡi, không ngờ Cố Hân Nhiên đang ở đại sảnh đợi cô.

“Ngạc nhiên không?”

Phồn Tinh quả thực rất ngạc nhiên và vui sướng. “Sao cậu lại đến đây?”

“Đến thăm cậu chứ sao!” Cố Hân Nhiên nói.”Dù sao tớ cũng xong việc rồi, mà lại ở gần nhau như thế này.”

Hai người nói cười rôm rả, đi lên lầu. Phồn Tinh hỏi: “Sao cậu đi công tác đột ngột thế?”

Cố Hân Nhiên nói: “Bọn tớ nhận được thông tin mật, đi theo dõi.”

Phồn Tinh chưa bao giờ tò mò về công việc của bạn nên chỉ mỉm cười cho qua.

Cao Bằng về phòng tắm gội, trợ lý mang hoa và trái cây đến, viết vào danh thiếp số phòng của Phồn Tinh, thậm chí còn lén lút kẹp một thứ siêu mỏng giữa danh thiếp.

Cao Bằng giận điên người, may mà hắn mở tấm danh thiếp ra xem trước, hắn là kẻ lông bông chơi bời thế sao? Thư ký nhà người ta thì làm việc thận trọng, đúng mực như thế, con trợ lý nhà mình thì chẳng khác nào đầu đất! Hắn vứt ngay thứ siêu mỏng đó đi, cầm hoa tươi và trái cây đi gõ cửa phòng của Phồn Tinh.

Phồn Tinh đang ăn táo, Thư Dập đã mệt mỏi cả ngày trời, về đến khách sạn thì không thể chịu nổi nữa, quyết định gọi Bạc hà mèo đến hít ngửi.

Bạc hà mèo đến rất nhanh, nói với Mèo lớn rằng bạn thân của cô từ Thượng Hải qua thăm, thế nên cô chỉ có thể ở lại mười phút thôi, nếu không bạn thân sẽ nghi ngờ.

Mèo lớn rất thất vọng, muốn mua đứt cả cái khách sạn này hoặc bao trọn tất cả các phòng để Bạc hà mèo có thể ở cùng phòng với anh. Nhưng cái chuyện khó tin này anh không thể làm được, thế nên đang ỉu xìu nói: “Vậy để anh gọi táo cho em ăn.”

Thấy Bạc hà mèo cầm quả táo ăn rất vui vẻ nên anh hỏi: “Có ngọt không?”

Bạc hà mèo xoay nửa quả táo còn lại cho anh ăn. Mèo lớn có vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Bạc hà mèo, Bạc hà mèo đàng chủ động xáp lại gần để anh “nếm” xem táo có ngọt hay không.

Nụ hôn này sâu hơn tất cả những nụ hôn trước đó, khiến người ta đắm chìm. Hơi thở từ mũi Mèo lớn phả ra, có vẻ rất hài lòng, rất ngọt, ngọt hơn chút nữa thì càng tốt, cảm giác như thế này không đủ, lúc nào cũng cảm thấy thiếu, tốt nhất là nuốt luôn vào bụng ấy.

Bỗng nhiên từ hành lang vọng đến tiếng hét.

Bạc hà mèo sợ đến nỗi suýt làm rơi quả táo xuống đất.”Là bạn của em! Xảy ra chuyện gì rồi?”

Cao Bằng cũng sợ giật nẩy mình. Hắn mang trái cây và hoa tươi đến trước phòng của Phồn Tinh ấn chuông, ai ngờ Cố Hân Nhiên vừa tấm xong, nghĩ là Phồn Tinh quay về nên chỉ quấn cái khăn tắm rồi ra mở cửa.

Kết quả là vừa mở cửa ra thì nhìn thấy bên ngoài có một gã đàn ông chân dài, hai mắt nhìn cô chằm chằm. Cô cuống cuồng muốn đóng cửa lại theo bản năng nhưng không ngờ vì dùng sức khiến chiếc khăn tắm rơi xuống.

“Ánh sáng mùa xuân” đột ngột tràn ra khiến Cao Bằng trợn mắt há mồm. Cố Hân Nhiên vừa hét to vừa kéo chiếc khăn tắm và đạp hắn một cái.

“Anh còn dám nhìn!” Cố Hân Nhien đã đạt đai đen tứ đẳng môn Taewondo, chỉ một cú đạp đã có thể khiến người khác bị thương rồi. “Đồ dê già! Bà đây sẽ cho ngươi tuyệt đường con cái!”

Lúc Phồn Tinh chạy đến nơi thì thấy Cao Bằng đang ôm chân, đầu toát mồ hôi hột, nếu lưng hắn không dựa vào tường thì có lẽ đã nằm sống soài dưới đất rồi.

Dù gì trong thời khắc cuối cùng Cố Hân Nhiên đã nể tình đạp chệch vài phân, tha mạng cho hắn. Tuy thế, đùi của Cao Bằng cũng bị thâm tím một mảng, đương nhiên lúc này hắn không hề biết, chỉ ôm chân giận dữ gầm lên: “Cô…Sao lại là cô!”

Cố Hân Nhiên nhanh chóng đóng cửa rồi chạy đi khoác áo choàng tắm, sau khi đi đã mặc cẩn thận, kín đáo rồi mới ra mở cửa, hai tay khoanh trước ngực, khí thế hung hăng.”Tôi thì sao nào? Có bản lĩnh thì đến cắn tôi đây này!”

Cao Bằng hận đến nỗi nghiến răng ken két. Đúng lúc đó Phồn Tinh chạy đến.”Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cao Bằng nước mắt lưng tròng, có cảm giác bị cả thế giới này ức hiếp. Hắn chỉ vào đống trái cây lăn lóc ở hành lang và cả bó hoa tươi, tủi thân không nói nên lời.

Phồn Tinh đành phải hỏi Cố Hân Nhiên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tớ vừa mở cửa thì gặp ngay dê già!”

“Ai là dê già chứ! Tôi đến tìm Phồn Tinh.”

“Cậu tìm Phồn Tinh có chuyện gì?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Phồn Tinh ngoảnh đầu lại, quả nhiên là Thư Dập. Cô thầm nghĩ, ở đây còn chưa đủ loạn hay sao mà anh còn đến? Thấy mắt anh nheo lại, cô biết anh đang rất bực bội, thế nên vội gọi “Thư tổng” để nhắc anh về thân phận của mình.

Cao Bằng nhìn thấy Thư Dập thì đứng thẳng người lên theo bản năng, mặc dù đùi hắn đau như bị rút gân nhưng hắn vẫn cố chịu đựng. Hắn đứng nghiêng người dựa vào tường, tay vuốt tóc, lập tức lấy lại phong thái công tử thời loạn lạc.

“Tôi tới để cảm ơn cô ấy, cảm ơn cô ấy hằng ngày chăm sóc chu đáo cho tôi…cho chúng tôi.” Cao Bằng nói câu này mà nghiến răng nghiến lợi.

“Cô ấy là thư ký của tôi, công ty trả lương cho cô ấy, cậu là đối tác của công ty, đó là trách nhiệm công việc của cô ấy, không cần cảm ơn đặc biệt đâu.”

Thư Dập chỉ hai, ba câu đã đuổi được Cao Bằng, sau đó anh liếc nhìn Phồn Tinh.”Ngày mai còn phải họp, đều nghỉ sớm đi.”

Phồn Tinh đáp “vâng” rồi nhìn sang Cao Bằng gật đầu. “Cao tổng, chúc ngủ ngon.”

Cao Bằng đương nhiên còn ngàn lời muốn nói nhưng chỉ biết lặng lẽ chảy nước mắt nhìn Phồn Tinh và Cố Hân Nhiên dắt tay nhau bước vào phòng, đóng cửa lại.

Thư Dập nói: “Không ngủ được à? Có cần đến phòng tôi bàn một chút về phép toán không?”

Cao Bằng lạnh lùng nói: “Hôm nay là Valentine, anh cũng muốn hẹn tôi à?”

“Biết hôm nay là Valentine mà còn mang trái cây, hoa tươi đến quấy rối nhân viên nữ của tôi, không sợ người ta tố cáo cậu ư?”

Cao Bằng kiêu ngạo cười một tiếng. “Tôi đẹp trai thế này, ai nỡ tố cáo tôi chứ!” Sau đó hắn mặc kệ Thư Dập, khập khiễng bước về phòng.

Khi cởi quần áo ra hắn mới phát hiện trên đùi thâm tím một mảng. Nghĩ đến việc suýt bị làm cho tuyệt tử tuyệt tôn, hắn lạnh toát cả sống lưng, buột miệng nói: “Đồ đàn bà ác độc,sau này ai lấy phải cô ta thì xui xẻo cả đời!”

Cố Hân Nhiên ngó nhìn qua mắt thần, thấy. Thư Dập và Cao Bằng lần lượt rời đi mới mở cửa, nhặt hết trái cây bỏ vào giỏ, rồi cầm luôn cả hoa vào phòng. Cô vừa gọt cam vừa nói với Phồn Tinh: “Không ăn thì thật lãng phí, gã đó mang đến toàn trái cây nhập khẩu, nhãn hiệu cũng không tồi. Mà này, cậu từng nói đến cái anh chàng mà “ngủ với anh ta, tai hoạ khôn lường”, có phải là gã không đấy?”

“Đương nhiên là không.” Phồn Tinh bắt đầu soi gương tháo bỏ đồ trang sức rồi phản bác. “Tớ không thích kiểu ấy.”

Cố Hân Nhiên nói: “Thư tổng của các cậu còn đẹp trai hơn trong ảnh, lai uy nghiêm, mới nói hai, ba câu đã khiến cho gã họ Cao kia nghẹn họng không nói được lời nào.”

“Họ là bạn cùng trường, trường bọn tớ có truyền thống là đàn anh thường chiếu cố, chăm sóc đàn em, còn đàn em cũng tôn trọng đàn anh, hình như Cao tổng nhỏ tuổi hơn Thư tổng, là đàn em của Thư tổng. Nghe nói bố của Cao tổng là ông chủ mỏ khoáng sản lớn nhất nhì trong nước, họ còn mua được rất nhiều giếng dầu ở Trung Đông, từ nhỏ anh ta đã được chiều chuộng, thực ra không phải là người xấu. Chuyện vừa nãy có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Thế còn chưa đủ là người xấu à!” Cố Hân Nhiên nói, “Chẳng trách đỏm dáng như vậy. Tớ nói cậu nghe, loại người ấy chẳng có tình yêu gì đâu, cậu cũng thấy thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan của hắn đấy, lại còn khai thác dầu mỏ xa như thế, sau này cô gái nào lấy phải hắn thì xui xẻo cả đời.”

Phồn Tinh buồn cười.”Cậu cũng có lấy anh ta đâu mà phải lo.”

“Tớ đang tiếc cho cô gái nào sau này lấy phả hắn, ôi chao, không biết bông hoa nhài nào bất hạnh cắm phải bãi phân trâu ấy!”

Phồn Tinh đang định nói thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Thư Dập gọi, cô giả vờ lơ đãng nhìn Cố Hân Nhiên đang cầm điều khiển chuyển kênh ti vi, không chú ý đến cô. Cô bước đến trước cửa sổ nhận cuộc gọi.

“Xin chào!” Cô ấy nói giọng thật lịch sự, khách sao, ngầm nhắc nhở an bên cạnh cô còn có người khác.

May mà Thư Dập không nói nhiều, chỉ bảo: “Em nhìn ra ngoài cửa sổ đi!”

Phồn Tinh mơ hồ hỏi: “Sao cơ?”

“Mở rèm ra, nhìn về phía đông.”

Phồn Tinh cố tỏ vẻ tự nhiên, mở cửa sổ nhìn về hướng động. Phía xa có một màn hình quảng cáo rất lớn đang phát các loại quảng cáo, trên đường từ phòng thực nghiệm về khách sạn, qua cửa kính ô tô, cô đã từng nhìn thấy rồi.

Lúc này, màn hình điện tử đột nhiên tối om, tựa như hoà vào màn đêm, rồi màn hình bỗng sáng trở lại và xuất hiện hàng ngàn vì sao sáng, những vì sao dần dần xoay chuyển, xếp thành sông ngân, ánh sáng từ các ngôi sao trong màn đêm tựa như những bông pháo hoa rực rỡ nhất trên bầu trời, chúng chầm chậm chuyển động, một ngôi sao sáng nhất từ sông ngân bay lên, ánh sáng toả ra khắp nơi rồi chầm chậm tạo thành quầng sáng và biến thành một trái tim khổng lồ.

Những ngôi sao sáng chạy trên màn hình, cuối cùng tụ lại một chữ “LOVE” vô cùng lung linh, lời tỏ tình nổi bật và sâu sắc nhất trong không gian đêm tối.

Anh nói khẽ trong điện thoại: “Valentine vui vẻ!”

Phồn Tinh bất giác cong cong khoé miệng, hỏi: “Muộn thế này rồi mà công ty quảng cáo còn làm việc ư?”

“Anh tự làm đấy!” Chàng kỹ sư tỏ vẻ tiếc nuối. “Tuy hơi thô nhưng vì muộn quá, sợ em buồn ngủ nên làm không được tỉ mỉ.”

“Sao lại liên kết được với màn hình lớn?”

Chàng kỹ sư hồn nhiên nói: “Hack hệ thống của nó chứ sao!”

Phồn Tinh vừa giận vừa buồn cười. Chàng kỹ sư nói tiếp: “Em yên tâm, anh đã chuyển khoản rồi, sáng mai là công ty họ nhận được tiền thôi.”

Ồ, quên mất là chàng kỹ sư này còn là một tổng giám đốc bá đạo.

Tổng giám đốc bá đạo khéo léo dẫn dắt: “Quà như vậy mới vui đúng không? Đừng để ý đến mấy gã ngốc chỉ biết tặng hoa, tặng trái cây.”

Phồn Tinh nói: “Ngày mai ăn bánh sủi cảo nhé!”

Chàng kỹ sư có vẻ không theo kịp tư duy của cô. “Hả?”

“Giấm cũng có rồi, chỉ thiếu bánh sủi cảo thôi.”

Chàng kỹ sư bật cười thành tiếng trong điện thoại, còn Phồn Tinh thì cố kìm nén không dám cười.

Đúng lúc này, Cố Hân Nhiên bước đến trước cửa sổ.”Cậu làm gì đấy?”

“Không…không có gì…” Phồn Tinh hốt hoảng che giấu, không chỉ ngắt điện thoại mà còn nhanh chóng buông rèm xuống.

Cố Hân Nhiên mở rèm cửa sổ ngó ra xem, nhưng chỉ thấy trên màn hình ở phía xa, ánh sao đã tản đi giống như sao băng liền khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc nhìn Phồn Tinh.”Cậu biết luật rồi đấy, thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì bị trừng trị nghiêm khắc.”

Phồn Tinh nói: “Đang nói chuyện yêu đương!”

Cố Hân Nhiên “ồ” lên một tiếng, từng bước áp sát.”Yêu đương gì mà làm như đang chơi trò gián điệp thế, thành thực khai báo mau!”

Phồn Tinh ngẩng đầu ưỡn ngực.”Có đánh chết tớ cũng không khai!”

Cố Hân Nhiên cười ha ha, giơ móng vuốt lên như muốn cù cô.”Có nói không? Có nói không…”

Phồn Tinh né tránh cánh tay của bạn, chui tọt vào phòng tắm. “Tớ đi tắm đây!”

“Hừ, tưởng đi tắm mà tớ không thẩm tra cậu sao? Tớ nói cho cậu biết, hôm nay cậu không thoát khỏi bàn tay của tớ đâu, “người đẹp…có phải Tống tổng của các cậu không?”

Phồn Tinh đứng trong phòng tắm nói to: “Không phải!”

Thực ra lúc này Tống tổng đang cực kỳ phiền não, thực sự phiền não.

Tống Quyết Minh cũng không biết vì sao tất cả mọi chuyện lại xảy ra cùng lúc, khiến anh ta trở tay không kịp. Cuộc sống đúng là ở đâu cũng có chuyện đáng sợ!

Anh ta về phòng mình, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật say, vì mấy ngày nay không được ngủ ngon, không đủ giấc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN