Vú Nuôi Của Rồng
Chương 122: Đại náo Hắc Thạch thành
A Khờ không đem những lời nói đó của Lý Mạnh để ở trong lòng, hắn âm thầm mà truyền âm cho Quỷ Vô Ảnh:
– Vô Ảnh, ngươi có nắm chắc là sẽ bắt được người này đi luyện hồn hay không?
– Chủ nhân, chuyện này quá khó! Hắn ta dù sao cũng là đế cấp năm sao, thuộc hạ có thể đánh hắn trọng thương, nhưng muốn giết hắn hoặc đem đi luyện hồn thì không có khả năng, trừ phi trong lúc hắn không đề phòng mà đánh lén thì mặc may ra.
– Vậy sao?
A Khờ có chút trầm tư mà suy nghĩ, đột nhiên mắt hắn lóe tinh quang, miệng nhếch lên cười khẽ:
– Được rồi, Lý gia các ngươi và ta đều không có thù oán gì quá lớn! Nói chung cũng là một cái hiểu nhầm, vậy đi, nữ nhân này ta không tính toán nữa, ngươi có thể đem ả trở về rồi!
Trận pháp đã được giải khai, Lý Mạnh không khỏi kinh ngạc nhìn Lý Thiên Hương đang nằm gục trong tay Lý Hổ bước tới gần. Lão cảm thấy người thanh niên này trở mặt như trở tay, nên cẩn thận đem thần thức dò xét lên hai người Lý Hổ và Lý Thiên Hương. Thấy bọn họ trên người không có cấm chế, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng thì mới thở ra một hơi.
– Thuộc hạ bất tài, đã không thể bảo vệ được cho tiểu thư!
Lý Hổ khom người mà đứng trước mặt Lý Mạnh hành lễ. Lý Mạnh liếc mắt đảo qua người Lý Hổ thêm một lần nữa, vẫn không thấy có gì khác thường lão mới an tâm mà gật đầu:
– Không có việc gì, kẻ này xảo trá, thủ đoạn lại kỳ quái. Ta chỉ lo hai ngươi gặp bất trắc nên mới kịp thời chạy tới, không nghĩ là vẫn chậm một bước. Cũng may tiểu thư không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, nếu không ta làm sao mà ăn nói với tộc trưởng và mấy lão già kia đây!
– Vâng, lời của đại nhân nói rất đúng!
– Thôi được rồi, chúng ta trở về thôi!
Lý Mạnh xoay người rời đi, ánh mắt Lý Hổ liền phát ra quang mang màu đỏ, miệng thì hô lớn:
– Đại nhân, cẩn thận!
Lý Mạnh giật mình vội xoay người lại nhìn, thì thấy trảo của Lý Hổ cắm thẳng vào trước ngực. Mà ngay sau đó Quỷ Vô Ảnh cũng vỗ một chưởng lên thiên linh cái của lão. Lão cho đến khi chết cũng không hiểu tại sao Lý Hổ lại ám toán mình. Rõ ràng lão đã kiểm tra qua rồi, trên người Lý Hổ và Lý Thiên Hương đều không có cấm chế, thế thì vì lý do gì mà Lý Hổ phản bội lại mình. Thủ đoạn lần này của A Khờ cũng không có cái gì gọi là cao minh, nhưng lại là lôi đình xuất thủ. Dù lão có nghĩ nát óc cũng không thể biết được Lý Hổ đã bị đem đi luyện hồn, chỉ còn lại là một cái khôi lỗi nhân, mà bí thuật này nếu lão không nhìn thấy tận mắt thì lão làm sao mà nghĩ đến được. Không quá lâu sau đó, hồn phách của Lý Mạnh đã bị Quỷ Vô Ảnh rút ra ngoài bỏ vào bên trong bảo tháp cho Tần Quảng Vương quản chế. A Khờ lúc này mới đi tới nhìn cái xác không hồn nằm dưới đất của Lý Mạnh, rồi vỗ vỗ lên vai Lý Hổ:
– Quả nhiên là đồ tốt! Khặc khặc, sau này nếu như có kẻ nào còn dám đến khi dễ ta, ta lại đem hắn đi luyện chế thành khôi lỗi, xem thử còn ai dám khi dễ ta nữa hay là không!
Nói xong, hắn lại phất tay đem hồn phách của Lý Mạnh đã được Tần Quảng Vương tẩy lễ phong ấn lại trong thân thể đang nằm dưới đất. Chỉ qua mấy cái hơi thở sau, cái xác dưới đất lần nữa mở mắt ra đứng nghiêm trang bên cạnh của A Khờ. A Khờ nhìn vết thương trước ngực của Lý Mạnh có chút không vui quay qua trách cứ Lý Hổ:
– Ài, ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn đi, như thế này thì ta làm sao che dấu được thân phận của hắn?
Quỷ Vô Ảnh còn không biết trong đầu tên chủ nhân này đang đánh cái gì chủ ý hay sao? Hắn do dự mà đem ra một viên sinh mệnh đan nhét vào trong miệng cho khôi lỗi Lý Mạnh nuốt. Sinh mệnh lực từ bên trong đan dược khuếch tán đi ra, rất nhanh sau đó sinh cơ trên người Lý Mạnh lại bùng phát, mà vết thương trên ngực cũng khôi phục hoàn toàn. A Khờ lúc này mới thở dài một hơi:
– Haizzzz, lão quỷ! Ta không phải là ép uổng ngươi, là ngươi tự nguyện đem đan dược ra tặng cho ta. Ngươi cũng không cần khổ tâm như vậy, sau này chỉ cần ta đủ thực lực ta sẽ đi đến chỗ nữ thần xin cho ngươi một ít, như vậy coi như là ta đền bù cho ngươi.
Trơ trẽn! Quá mức trơ trẽn! Quỷ Vô Ảnh không biết làm sao vận số của mình xui xẻo như vậy, nhận nhầm một tên chủ nhân rất đáng hận a! Đây là hắn cái gì đóng kịch chứ, còn giả bộ đau lòng được nữa hay sao?
– Ài, lão Tần a! Ta bây giờ mới hiểu được vẻ mặt của ngươi lúc đó là như thế nào rồi!
Thấy Quỷ Vô Ảnh thất tha thất thểu chui trở vào bên trong bảo tháp, A Khờ nét mặt cũng thu lại. Hắn ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người còn lại:
– Những người bên dưới nghe đây, ta cho các ngươi một cái canh giờ để rời khỏi Hắc Thạch thành. Sau một canh giờ, kẻ nào còn chưa rời đi thì cứ tự nhận lấy hậu quả của mình. Mọi chuyện xảy ra hôm nay ta cũng không muốn các ngươi hé lộ ra bên ngoài. Người nhà của các ngươi, tộc nhân của các ngươi, chỉ cần ta nghe thấy bất kỳ chuyện gì của ngày hôm nay bị tiết lộ ra thì hậu quả chính là đồ sát!
A Khờ cố ý nhấn mạnh hai chữ đồ sát và tỏa ra sát khí kinh người bao phủ lên mấy ngàn trượng xung quanh. Sau đó hắn lại phất tay đem vô số lưu ảnh thạch ném ra bên ngoài. Bên trong lưu ảnh thạch là toàn bộ thông tin và hỉnh ảnh về một màn sỉ nhục Lý Thiên Hương lúc nãy được hắn bắt buộc tiến hành. Bây giờ thì bọn họ mới hiểu tại sao mỗi lần đi lên đánh nàng, hắn đều hỏi tên tuổi và nguyên quán của mỗi người. Thì ra cái người tuổi trẻ này lòng dạ rất sâu, hắn đến một chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà cũng không có bỏ qua. Hơn trăm con người mày chau mi dột lủi thủi chạy trốn khỏi Hắc Thạch thành, bọn họ xem chừng nơi này sắp có sóng to gió lớn rồi. E là cả giới diện này những ngày tháng yên bình cũng không còn duy trì được bao lâu nữa.
Tại phủ thành chủ Hắc Thạch thành, trong phòng nghị sự đang có rất nhiều người quay quanh mà tụ họp lại. Lý Mạnh ngồi trên chính điện vẻ mặt vô cùng trầm ngâm, bên dưới là một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người uyển chuyển, đường nét cơ thể thành thục mà quyến rũ. Trên người nàng còn tỏa ra một ít khí chất vương giả nhàn nhạt. Mà bên cạnh nàng là một nam nhân trẻ tuổi, chừng hơn hai mươi gì đấy. Khuôn mặt và thần thái cùa nam nhân này có một chút bá khí của bậc đế vương tương lai. Hai người này, một người là nhị hoàng tử Ngô Bá, còn một người là ngũ công chúa Ngô Quân Uyển của Đại Việt Đế quốc. Mà đi theo hai người còn có một vị tướng quốc nổi danh đương triều họ Trương, tên là Nhật Lâm. Người này như vậy mà đã đạt đến đế cấp tám sao. Thực lực nếu như so sánh ra không hề thua kém một chút nào với Quỷ Vô Ảnh. A Khờ đương nhiên là ở một nơi bí mật, thông qua một loại thủ đoạn đặc biệt mà nhìn thấu hết tất cả.
– Phiền phức, thật là phiền phức! Tên tướng quốc này hôm nay làm sao lại đến đây? Không được, ta cần phải cứu ra Tiêu Lăng và muội muội Tiêu Mỵ của nàng mới được. Ta hiện tại không có thời gian để mà dây dưa, lỡ như lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì nguy.
Hắn nói xong liền xoay sang ra lệnh cho Tiểu Vi:
– Tiểu Vi, ngươi đem người của ngươi toàn bộ rút lui khỏi Hắc Thạch thành, theo hướng đông nam mà đi. Đến đó tìm một chỗ mà lưu lại, khi nào ta xong việc sẽ đến liên lạc với các ngươi sau!
– Vâng, thuộc hạ đi ngay!
Hồng Ảnh cũng muốn lui đi, hắn đột nhiên lên tiếng gọi lại:
– Ngươi muốn đi đâu? Ta còn có việc cho ngươi làm đây!
Hắn nói xong rồi dùng phương thức truyền âm ra lệnh cho nàng. Nàng nhận lệnh liền gật đầu lui đi. Dặn dò xong hết thẩy, hắn còn sợ chuẩn bị không đầy đủ, mà lệnh cho Trịnh Phương Dung mượn nhờ thân phận thánh sứ lệnh của nàng đem toàn bộ nô lệ trong thành tập trung lại hết trên quảng trường. Xong xuôi hết thẩy, hắn còn lệnh cho Lý Hổ bí mật đem các phòng giam giữ tội nhân của Hắc Thạch thành đều thả đi ra. Còn chỗ nhốt bí mật dùng để giam giữ mấy người Tiêu Lăng, Tiêu Mỵ, Tiêu Hùng và Hứa Thời Thiên A Khờ đã cho Quỷ Vô Ảnh đi điều tra qua một lần. Hạ Hầu Khuynh Thành đứng một bên thấy hắn sắp xếp đâu ra đó, lại hành động vô cùng cẩn thận, một chút chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua thì rất lấy làm kính phục. Nàng không hiểu, người này rốt cuộc là ai mà cứ hết lần này đến lần khác đều làm cho nàng kinh ngạc đến như vậy?
Trong phòng nghị sự, Lý Mạnh nhìn qua sắc mặt của hai vị hoàng gia, và nhìn tướng quốc mà cười khẩy:
– Các vị, chuyện của hoàng tộc Lý gia chúng ta đã ra sức không phải là ít! Các vị đến đây là muốn đòi người, như vậy là thế nào? Người kia có quan hệ trọng đại, không phải chỉ có một mình hoàng tộc độc hữu chiếm đoạt được. Theo tin tức của ta truyền về, người này chính là người có khả năng thu được trứng rồng nhất. Mà các vị cũng biết, quả trứng rồng kia là huyết mạch vương giả của kim long hoàng tộc. Một khi nó trưởng thành, chính là tôn giả chí cao vô thượng của giới này. Vậy các người thử nói xem, một thứ tồn tại quan trọng như vậy lẽ nào hoàng tộc của các vị có thể độc chiếm một mình hay sao? Với lại, ta nghe nói người của long tộc cũng đã truyền tin đến, bọn họ muốn đem toàn bộ những người có liên quan đến quả trứng kia đi long đảo làm khách một chuyến. Các vị nói xem, trong số các vị ở đây có ai nguyện ý đi đến long đảo một lần hay không?
– Mạnh đại nhân, chuyện này ngài không nên bận tâm quá nhiều! Bọn ta đến đây là muốn đem hắn trở về hoàng thành giải trừ ấn ký trên người trưởng công chúa và tả tướng quân. Còn chuyện về quả trứng rồng kia những người trong chúng ta liệu có người dám khẳng định là nó đang ở trong tay của hắn hay là không? Vấn đề đó chúng ta từ từ nói sau cũng không muộn. Nhưng Mạnh đại nhân cũng nên nhớ cho, trưởng công chúa là em ruột của bệ hạ, mà tả tướng quân là con trai trưởng của quốc sư. Hai người này, nếu như không thể giải trừ ấn ký của tên tiểu tặc đó lưu trên người, thì chính là sĩ diện của toàn bộ hoàng triều này đều sẽ bị mất sạch. Mạnh đại nhân, ngài có dám chắc rằng Lý gia các ngài có thể đảm đương được tránh nhiệm của chuyện này hay không?
Tướng quốc cả người khí thế bừng bừng, lời nói lên xuống bay bổng, lại mang theo những lý lẽ vô cùng sắc bén. Đúng vậy, danh dự của một đế quốc một khi bị đánh mất, không chỉ mặt mũi không còn, mà còn ảnh hưởng đến rất nhiều thế lực lớn nhỏ trong triều. Lý gia có thể hùng mạnh, từ trước đến nay đều là dựa vào sự điều hòa lợi ích của các thế lực, thâu tóm được những thị phần béo bở. Một khi chuyện mất mắt này hoàng tộc đổ hết lên đầu họ Lý, tuy nói cũng không ảnh hưởng gì đến quá nhiều lợi ích của gia tộc, nhưng Lý Mạnh chắc chắn sẽ bị những lão bất tử bên trong gia tộc một phen mài dũa. Chỉ có điều, bây giờ trong mắt Lý Mạnh cái gì là lợi ích gia tộc cũng chỉ là đồ bỏ. Hắn là khôi lỗi, là thuộc hạ của A Khờ. Mọi lợi ích của chủ nhân mới là quan trọng nhất.
– Tướng quốc, lời ngài nói như vậy e rằng là quá ép uống rồi! Chuyện trưởng công chúa và tả tướng quân bị người ta gieo xuống cấm chế, đó là do bọn họ không có thực lực. Tướng quốc lại đem lên đầu ta trách phạt, thì hỏi có đạo ký hay không? Với lại, người là do Lý gia ta bắt được, ta muốn giao hay không thì lời nói của ngài có thể quyết định được sao?
– Lý Mạnh, ngươi đây là muốn tạo phản!
– Tạo phản, nhị hoàng tử, lời người nói hơi quá rồi đó!
– Báo!!!
Mọi người đang ngồi trong phòng nghị sự nghe tiếng có người chạy gấp vào gọi lớn thì ngẩng đầu nhìn lên. Một tên binh sĩ giữ thành hớt ha hớt hãi quỳ sụp trước phòng nghị sự:
– Đại nhân, trong thành có chuyện không hay rồi!
Một đám người ánh mắt nhìn nhau, thần thức vừa tản ra ngoài mặt mày ai nấy đều khó coi vô cùng.
– Rốt cuộc chiến này là thế nào? Xin Mạnh đại nhân cho ta một lời giải thích!
Tướng quốc ánh mắt sắc bén quay sang nhìn Lý Mạnh, Lý Mạnh lại làm như không thấy mà kêu lên:
– Tất cả toàn thành giới nghiêm, không cho bất kỳ kẻ nào được phép rời đi! Trái lệnh, giết không tha!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!