Vú Nuôi Của Rồng
Chương 123: Kế hoạch thất bại
Toàn bộ Hắc Thạch thành lúc này đã chìm vào trong biển lửa, các loại trận pháp, kết giới đều hoàn toàn sụp đổ. Những tên tù phạm như hung thần ác sát, chúng từ trong đại lao đi ra gặp người là giết. Khi gặp người của phủ thành chủ chạy đến chúng càng ra tay tàn bạo hơn. Máu và lửa nhuộm đỏ cả Hắc Thạch thành. Nhưng nô lệ thì như dã thú xông ra ngoài thành. Những tên thành vệ binh như bầy ong vỡ tổ, bị đoàn người từ bốn phương tám hướng vây đánh không cách nào hoàn trả được.
– Loạn, loạn hết rồi!
Lão bản của Lệ Thú tràng nước mắt nước mũi nhìn cơ đồ của mình gầy dựng mấy trăm năm sụp đổ trước mắt, một đám nô lệ thì như quỷ thần lao tới giới người của lão. Đứa con gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi đứng bên cạnh lão ánh mắt sợ hãi nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh.
– Cha, Như sợ, Như rất sợ!
Lão nhìn con gái sợ hãi nép vào bên cạnh, vôi vàng ôm đầu nó mà an ủi:
– Uyển Như, có cha ở đây, ngươi không cần phải sợ! Ta sẽ bảo vệ cho ngươi, sẽ không để cho người khác tổn thương tới ngươi đâu!
– Khặc khặc, lão bản, ta không nghĩ đến lão có đứa con gái xinh đẹp như vậy! Khặc khặc, lão mấy chục năm nay kiếm lời từ anh em bọn ta, bây giờ cũng nên trả chút vốn rồi nhỉ?
Ba tên nô lệ này là ba tên lang nhân được lão đem về từ lang tộc bồi dưỡng thành thân tín của lão. Lão có nghĩ cũng không nghĩ đến đám người này bây giờ lại phản bội lão, lão muốn cướp đoạt con gái của lão:
– Đại lang, nhị lang, tam lang! Các ngươi muốn làm gì? Là ta có gì không phải với các ngươi thì các ngươi cứ đến tìm ta, ta không cho phép tên nào đụng vào con gái của ta, nếu không thì ta sẽ liều mạng với các ngươi!
– Khặc khặc khặc, lão già, lão nghĩ lão còn là lão bản của Lệ Thú tràng oai hùng năm xưa nữa hay sao? Lão không còn có thú tâm tỏa ở trên người bọn ta, tu vi của lão cũng bị người ta đánh rớt xuống một tầng. Bây giờ lão cùng lắm thì đánh ngang tay với tiểu đệ tam lang của ta là cùng. Còn một khi ba ngươi bọn ta hợp kích, lão có thể thắng được hay sao
– Khặc khặc khặc, đại ca nói đúng! Lão già này đã hết dùng được rồi! Bọn ta ba ngươi chơi con gái của lão xong đem nó đi bán lấy một ít linh thạch, chắc cũng đủ tiêu xài được vài ngày!
– Khặc khặc, đại ca với tam đệ nói rất đúng! Chúng ta đem ả tiện nhân nayc chơi chán rồi lại bán đi, vừa sung sướng vừa kiếm lời! Sau đó thì chúng ta có thể tự do trở về lang tộc!
Lão bản Lệ Thú tràng lúc này mặt mày đã muốn tái nhợt, mà đứa con gái của lão càng thêm sợ hãi bám chặt lên người của lão, miệng không ngừng kêu lên:
– Cha, Như sợ, Như rất sợ!
Lão xoa đầu nàng, khẽ cúi xuống an ủi:
– Ngươi đừng sợ, ta sẽ cầm chân bọn chúng một lát, ngươi cứ chạy trước đi! Ngươi có thể chạy được bao xa thì chạy bao xa, nhớ, đừng có quay đầu lại!
– Cha, nhưng mà…
– Không có nhưng nhị gì hết! Chạy đi cho ta!
Lão lúc này hung dữ dọa lên làm nàng vừa sợ hãi vừa tủi thân mà chạy đi:
– Cha không thương Như, cha không thương Như!
– Hừ, lão nghĩ là con gái lão có thể chạy thoát được hay sao? Huynh đệ, chúng ta lên giết lão, không được để con bé đó chạy thoát!
Những cái bóng ảnh như những con dã lang hung mãnh lão đến muốn xấu xé lão ra thành từng mảnh nhỏ. Lão dù sao cũng từng là thánh cấp đại viên mãn, cho dù hiện tại vì áp chế thương thế mà không cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực, cũng không dễ để đám dã lang mới vừa bước vào thánh cấp này xem thường. Đấu pháp kịch liệt diễn ra, những cái thân ảnh dần dần khuất vào trong sự hỗn loạn và đổ nát. Lệ Thú tràng đã thế, các cửa hàng, phủ đệ, gia tộc trong thành cũng chẳng khác biệt bao nhiêu. Sự hỗn loạn này chính là điều mà A Khờ mong muốn, mà Lý như là dẹp loạn lại càng làm tình hình thêm rối loạn hơn. Những cái bóng ảnh rơi vào trong một tầng mật thất được cất giấu dưới phủ thành chủ. Hiện tại nhóm người của tướng quốc và hoàng tử, công chúa đã bị hỗn loạn ên ngoài dẫn dụ đi ra. Nên hành động xâm nhập lần này cũng không bị ai phát hiện ra. Quỷ Vô Ảnh vừa mới đem mấy tên thủ vệ thánh cấp dưới mật thất đánh chết rồi rút hồn ném vào bên trong bảo tháp. Lão cũng nhanh chóng đem trận pháp ở bên trong mở ra. A Khờ gấp gáp bước chân đi vào, nhưng khi nhìn lại một tầng trống không trước mặt, cả không gian như tối sầm lại:
– Nói, làm sao bên trong lại không có người?
Hắn tức giận lôi Lý Hổ ném ra trước mặt, nhưng ngay cả Lý Hổ cũng không thật sự biết rõ nguyên nhân. Hắn là khôi lỗi đương nhiên hắn sẽ không nói dối. Huống hồ chuyện này ngay cả Lý Mạnh cũng tiết lộ ra, nơi này cũng là mật địa bí mật của phủ thành chủ. Ngoại trừ Lý Mạnh, Lý Hổ thì chỉ còn có một người là biết rõ chuyện này nhất.
– Là nàng?
Trong lòng A Khờ ngay lập tức nghĩ đến nữ nhân họ Lý vừa mới trừng phạt xong. Nhưng ngay lúc này Hạ Hầu Khuynh Thành đã kêu lên:
– Chủ nhân, người xem, đây là cái gì?
Nàng đưa tay chỉ vào một khối bột đá phía trên mặt đất, mà ngày cả Quỷ Vô Ảnh dùng qua thần thực cũng không phát hiện ra có điểm gì khác thường. A Khờ cũng nhíu mày nhìn nàng:
– Chủ nhân, người thử nghĩ xem, vì sao nơi này lại có một ụ bột đá như vậy ở đây? Lẽ nào cấm địa của phủ thành chủ lại có thể bị động vật nào đào đất mà qua lại được hay sao?
– Bột đá, động vật, đạo đất!
A Khờ tự lẩm nhẩm một mình rồi đột nhiên la lên:
– Đúng rồi, con chuột đó! Chính là con chuột đó! Chết tiệc, ta làm sao tính đi tính lại lại quên tính nó vào trong này chứ?
A Khờ vừa nghĩ đến đây là đã biết ngay chỉ có con chuột tinh Hứa Thời Thiên kia là có cái bản lĩnh chạy trốn thiên hạ không ai có như vậy thôi. Hắn càng nghĩ tâm càng thấy bực:
– Nguy rồi, cái con chuột tinh này làm hỏng hết mọi chuyện mà ta suy tính rồi! Mau, rời khỏi thành! Hồng Ảnh, ngươi ngay lập tức phát ra tính hiệu cho đám người của Tiểu Vi bằng mọi giá tìm ra tung tích của người đó cho ta! Bọn họ chắc chắn còn rời đi không xa, trước khi có kẻ phát hiện ra tung tích của bọn họ, ta muốn các ngươi phải tìm ra đầu tiên!
– Vâng!
Hồng Ảnh như một làn khỏi tan nhẹ vào trong không khí mà tiêu thất đi mất. A Khờ cũng không chút dừng lại mà lệnh cho Quỷ Vô Ảnh:
– Ngươi cũng tản đi, tìm tung tích của nàng cho ta! Thời gian bên ngoài của ngươi duy trì không được nhiều, nên bảo tháp này ta giao lại cho ngươi lưu bên người. Có gì ngươi cũng với khí linh phối hợp mà thực hiện đi!
– Chủ nhân, như vậy không được!
Ngay lúc này cả khí linh và Quỷ Vô Ảnh đều hô lên. Bọn họ thừa biết, với thực lực thánh cấp đại viên mãn như hắn, nếu không có bảo tháp bên cạnh, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. A Khờ mặt liền nghiêm lại:
– Mệnh lệnh của ta các ngươi không nghe?
Thấy trên người hắn tản ra sát khí nhàn nhạt, khí linh và Quỷ Vô Ảnh đều không dám nhiều lời nữa, mà trực tiếp bay ra khỏi Hắc Thạch thành. Với thực lực của Quỷ Vô Ảnh đương nhiên là không có bất kỳ tu sĩ nào trong thành phát hiện ra được. Lúc này bên cạnh A Khờ cũng chỉ còn lại có Hạ Hầu Khuynh Thành và Tiểu Long. Hắn nhìn nàng:
– Khuynh Thành, ta biết trong lòng ngươi rất hận ta! Nhưng ta nói cho ngươi hay, ngươi càng hận ta ta lại càng thích ngươi. Hôm nay, ta giao cho ngươi một cái nhiệm vụ, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nó trở về, ta nhất định sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi. Ngươi có dám làm không?
Nàng nhìn hắn, ánh mắt không hiểu là đang suy nghĩ chuyện gì, khóe môi đột nhiên cong lên nở một nụ cười so với nữ thần sắc đẹp còn muốn đẹp hơn không biết là mấy lần Hắn tâm tình một thoáng dao động liền trấn định trở lại. Nàng cũng mở miệng nói ra:
– Ta hy vọng lần này ngươi sẽ không hối hận vì để ta rời đi!
– Hối hận, ngươi yên tâm đi! Ta làm người xưa nay cũng không quân tử gì, nhưng lời ta đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện được!
A Khờ không hiểu thâm ý bên trong của nàng ám chỉ điều gì, nhưng hắn tin chắc nàng hiện tại không dám phản bội hắn. Hạ Hầu Khuynh Thành rời đi rồi, hắn quay sang nhìn Tiểu Long mà cười:
– Tiểu tử, đến lúc ta với ngươi trổ tài rồi!
Tiểu Long hai mắt sáng lên rực rỡ, một tiếng rồng ngâm chấn động cửu thiên. Thân hình nó lắc một cái liền hóa trở thành bản thế, dài hơn mười trượng phiêu phù trước mặt A Khờ. A Khờ không chút chần chừ nhảy lên lưng của nó, miệng cũng rít lên một tiếng:
– Đi, hai cha con chúng ta ra chơi đùa với bọn họ một chút!
Trong khi A Khờ cưỡi rồng bay lên bầu trời Hắc Thạch thành, thì ở một góc nào đó bên ngoài Hắc Thạch thành có một thân ảnh nhỏ thó chui ra khỏi ụ đất, đôi mắt láo liên cẩn thận quan sát bốn bề xung quanh. Rồi phía sau nó lục tục lại có thêm mấy cái thân ảnh nữa lần lượt chui ra. Một nam tử thân hình có mấy phần vạm vỡ đứng ra cung kính mà nhìn cái thân ảnh nhỏ thó phía trước:
– Tiền bối, đa tạ người đã cứu chúng ta một mạng!
Cái thân nhỏ thó quay đầu lại nhìn nam tử trước mặt mà cười lớn:
– Ha ha ha, bản đại gia là ai kia chứ! Chỉ là một cái thành chủ nho nhỏ cũng muốn bắt được bản đại gia hay sao? Hừ, bản đại gia ta khinh! Ta là đã tính ra được chỗ giam giữ của hai ngươi, nên mới mượn tay bọn chúng bắt giam vào chung một chỗ. Sau đó bản đại giả lại mượn kế khoét vách, đào tường tẩu thoát. Những thứ tiểu bối như các ngươi làm sao mà biết được khổ nhục kế của ta chứ!
Nhìn nó hiên ngang lẫm liệt, nam tử trước mặt vô cũng cảm khái mà gật đầu. Mà lúc này một thiếu nữ bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói chen vô:
– Tiền bối, ca ca nói người đi vào thành thì liên hệ với huynh ấy, người có thể liên hệ với huynh ấy được không? Ta nghe ca ca nói huynh ấy rất nhớ tỷ tỷ, muốn gặp tỷ tỷ đây này!
– Cái này…
Hứa Thời Thiên mắt chuột lúc này híp lại thành một cái đường thẳng. Nó bây giờ làm gì còn có lá gan mà chạy lại vào trong thành tìm người.
– Tiểu nha đầu, ngươi làm sao mà biết được chủ nhân ở trong thành! Theo ta thấy chủ nhân chắc hẳn còn chưa có đi đến được Hắc Thạch thành đâu, chúng ta cứ tạm thời tìm một chỗ mà ẩn nấp trước đã, sau đó ta sẽ đi ra ngoài do la tin tức của chủ nhân sau!
– Chủ nhân, tiền bối nói mình là thuộc hạ của một vị đại nhân nào sao?
Tiêu Hùng vô cùng kinh ngạc mà nhìn Hứa Thời Thiên và đứa em gái Tiêu Mỵ của mình. Theo như hắn thấy thì vị tiền bối trước mắt ít nhất thực lực cũng phải là đế cấp, nênếu không làm sao có thể chạy thoát khỏi thành chủ đế cấp của Hắc Thạch thành được. Vậy thì chủ nhân của người này lợi hại như thế nào, hơn nữa đứa em gái của hắn suốt ngày mở miệng thì kêu vị kia một tiếng ca ca, ngậm miệng cũng là một tiếng ca ca. Tiêu Hùng lại liếc mắt quay sang nhìn Tiêu Lăng, ánh mắt rất chờ mong.
– Đại ca, ta không có quen biết người này! Thật đó!
– Ài, ta nói vị cô nương này, ngươi thật không biết chủ nhân của ta sao? Chủ nhân của ta là một người rất anh tuấn, tiêu sái, thần võ vô địch. Chủ nhân ta nói là có quen cô nương thì chắc chắn là có quen cô nương rồi!
Càng nghe mọi người nói chuyện, Tiêu Hùng càng mờ mịt không biết chuyện ra làm sao. Trong khi đó Tiêu Lăng cũng lắc đầu không hiểu. Chỉ có Tiêu Mỵ là thỉnh thoảng nhớ lại hình ảnh của A Khờ thì tự cười một mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!