Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng - Chương 3: Khách đến nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng


Chương 3: Khách đến nhà


Trong núi không ngày tháng, Lâm Hoa thành gà rừng cũng một năm rồi. Đáng mừng là cuộc sống kiếp gà của nàng càng ngày càng thuận lợi, có lẽ là tu yêu có chút hiệu quả, thân thể mới sử dụng ngày càng thành thạo, đôi cánh càng lúc càng giống tay, những ngày sau này càng dễ chịu.

Sơn động nhỏ của Lâm Hoa  bắt đầu có hơi người, mấy tháng này, Lâm Hoa lục tục từ những người qua đường dưới chân núi “mượn” không ít đồ, trang trí động phủ của nàng. Nàng dùng ván gỗ làm thành một cái giường nho nhỏ, phía trên phủ bông thật dầy, đây là kết quả nàng dùng móng vuốt bén nhọn xé một cái áo bông thượng hạng, tay áo nàng dùng làm chăn, vạt áo trước làm được một cái màn treo trước cửa động, ngăn trở gió lạnh rất hiệu quả.

Lâm Hoa còn học làm đồ gốm, thật ra thì chính là nước và bùn, nặn thành hình một cái bình, lại để ngoài nắng mấy ngày, ra được cái bình sứ hình thù kỳ quái, cũng may là không bị rỉ nước. Ngươi nói khó coi? Ta rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, làm gà rừng thật ra cũng không quá nhiều yêu cầu.

Lâm Hoa rất muốn nhìn thấy người, ở núi Lạc Nguyệt một năm, Lâm Hoa đã muốn câm, nàng không có hứng thú trao đổi với gà rừng. Đã từng là người, nàng hết sức hi vọng có người có thể cùng nàng trò chuyện.

Ở chân núi Lạc Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy người, trong nháy mắt nhìn thấy đồng loại  não Lâm Hoa đột nhiên bị chập mạch, kích động nhào tới, chỉ là dường như nàng quên mất nàng hiện tại là một con gà rừng, đáp lại nàng chỉ có một mũi tên bén nhọn, suýt chút nữa lấy đi cái  mạng nhỏ, trong phút chốc Lâm Hoa hiểu ra một đạo lý, làm gà rừng muốn bảo toàn sinh mệnh phải cách xa loài người.

Chỉ là kỹ thuật đánh lửa quá cao, đem bộ lông vũ của Lâm Hoa thiêu cháy. Trên người nàng chỉ có duy nhất bộ lông là đẹp mắt, vì vậy Lâm Hoa bí quá hoá liều, “Mượn”   người qua đường  đá đánh lửa, thuận tiện mang theo bọc lương khô của người ta.

Lần trộm này mang đến cho Lâm Hoa rất nhiều thứ, bọc quần áo có cả gia vị, lương khô, quan trọng nhất là có thịt!! Nàng rốt cuộc có thịt ăn rồi, mặc dù chỉ là chút thịt bò khô, nhưng cũng đủ để khiến một người ăn trái cây ăn sắp ói như  Lâm Hoa cảm thấy hạnh phúc lớn lao.

Lâm Hoa đang cầm thịt bò khô, lệ rơi đầy mặt, thì ra ta là người không thịt không vui a, kể từ khi ta thành gà rừng, cái gì ta cũng có thể chịu được, chính là không chịu nổi ăn chay a, ta không phải là hoà Thượng a, ta muốn ăn thịt a!!!

Lâm Hoa cẩn thận từng li từng tí xé một mảnh thịt bò, run rẩy bỏ vào miệng, lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt,  vị thịt đã lâu a, con mẹ nó quá thơm rồi.

Thịt bò khô mặc dù không nhiều, may mắn Lâm Hoa thân là gà rừng, bao tử cũng không lớn, nàng đem thịt và muối sắp xếp, bỏ vào cái bình sứ hình thừ kỳ quái của mình. ( chớ yêu cầu quá cao, ta hiện tại chính là dùng cánh, có bản lãnh ngươi dùng cánh làm bình sứ cho ta xem một chút?)

Đem bình chôn phía dưới, Lâm Hoa thở thật dài, bưng chén lên uống một ngụm nước, nàng vén rèm cửa xem một chút, bên ngoài trăng sáng như gương, đã đến lúc tu luyện rồi, Lâm Hoa rung lông vũ, chống đỡ móng vuốt, kéo thân thể mệt mỏi đi ra ngoài.

Trăng thanh gió mát, Lâm Hoa bắt đầu thời gian tu luyện, móng vuốt xếp bằng, cánh tạo thành chữ thập, đôi mắt ti hí nheo lại, miệng khẽ mở, hấp thu tinh hoa ánh trăng.

Lúc nửa đêm, “vạn lại câu tịch” (không có một âm thanh).

Đột nhiên một đạo ánh sáng đỏ từ phía chân trời xẹt qua, đem bầu trời thắp lên đỏ rực, tia sáng hướng đến núi Nguyệt Lạc, bay thẳng về nơi  Lâm Hoa đang tĩnh toạ.

Tia sáng bay gần Lâm Hoa, dừng lại một chút, liền chui vào trong cơ thể Lâm Hoa, biến mất không thấy.

Bầu trời  đỏ rực dần dần trở lại bình thường.

Lâm Hoa không hề có cảm giác, nàng giữ vững tư thế tĩnh tọa như cũ, trên thực tế nàng đã ngủ rồi, khóe môi khẽ nhếch còn chảy nước miếng, tựa hồ đang có một giấc mộng ngọt ngào.

“Két”

Sáng sớm, một tiếng rít chói tai xuyên khắp khu rừng.

Lâm Hoa run run rẩy rẩy chỉ vào quả trứng, quả thật chính mình cũng không thể tin vào mắt mình, đây là trứng sao? Đây là trứng sao? Đây là trứng của ta sao?

Lâm Hoa cảm giác mình muốn điên rồi. Ông trời, không cần chơi ta như vậy? Nghĩ lại ta ban đầu cũng là một học sinh ngoan a, thấy người già qua đường ta sẽ đỡ, nhặt được tiền ta sẽ giao cho chú cảnh sát. Ngài đem ta xuyên qua thành gà rừng đã rất thảm, ta cũng nhận. Nhưng ta không cần đẻ trứng a? Ta là người a!!!!!! Muốn ta đẻ trứng là chuyện gì? Ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ a!!!!! Ngươi cho  là ta có thể đẻ trứng???? Chẳng lẽ ta biết sinh sản vô tính????? Có phải hay không????

Ngươi nói ta ăn trứng này? Hay là ấp nó??

Lâm Hoa rối rắm mà nhìn quả trứng lung linh  trước mắt, dường như gà rừng không thể đẻ ra 1 quả trứng xinh đẹp như vậy? Hơn nữa dường như quả trứng này so với ta còn lớn hơn? Đây không phải là ta đẻ đi?

Còn chưa nghĩ xong, vỏ trứng trước mắt đã hiện ra vết nứt.

Giống như, đại khái là sắp nở rồi!

Âm thanh du dương dễ nghe mang theo dư âm như có như không đủ để khiến vạn vật say mê từ trong quả trứng truyền đến, tiếp vỏ trứng rắc rắc một tiếng vỡ vụn, một con Phượng Hoàng nho nhỏ từ trong vỏ trứng giùng giằng ra ngoài, ánh sáng màu hồng nhàn nhạt vây quanh nó, mỹ lệ, an bình.

Chỉ là, Phượng Hoàng?

Con ngươi như hạt đậu lớn của Lâm Hoa sắp rớt rồi, ta đẻ ra một quả trứng phượng hoàng?

“Mẹ……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN