Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 10: Minh giới
“Theo ta đi Minh giới.” Thương Nam Thần Quân nói.
Lâm Hoa liều mạng lắc đầu, cùng ngươi đi Minh giới, không phải là cùng ngươi đi tìm chết sao? Mặc dù dung mạo ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nhưng ta không muốn cùng ngươi chết vì tình a!!!
” Không đi?”
Lâm Hoa kiên định lắc đầu, chết cũng không đi.
“Chắc chắn chứ?”
Lâm Hoa gật đầu
Thương Nam Thần Quân lại cười nói: “Mạn Châu Sa Hoa.”
Lâm Hoa nhanh chóng nhảy vào trong ngực Thương Nam Thần Quân, vì đại nghĩa mà nghiêm nghị nói: “Đi thôi, đi Minh giới.”
Vì thành người, ta liều mạng.
………………………………………………………………………..
……………………….
Thương Nam Thần Quân sải cánh phượng, bay lượn trên không.
Lâm Hoa trong lòng oán giận, ngươi không phải là Thần Quân sao? Tại sao đến chỗ nào cũng đều tự bay? Keo kiệt đến ngay cả xe ngựa cũng không có? Ta không thích đi hóng gió, rất lạnh a.
Thương Nam Thần Quân bay thật lâu, cuối cùng dừng ở một bờ sông lớn sóng gợn lăn tăn .
Nói là sông lớn, thật ra thì trong mắt Lâm Hoa, so với biển còn rộng hơn, mặt sông xanh biếc nhấp nhô, khói mù lượn lờ, trông rất đẹp mắt.
Thương Nam Thần Quân cúi đầu nói: “Đây là sông Bích Xuyên.”
Lâm Hoa gật đầu, nước màu xanh lá, phù hợp với hai chữ Bích Xuyên (sông xanh).
“Nước sông có độc, trên trời cấm bay, chỉ có đò ngang mới có thể qua sông.” Thương Nam Thần Quân giải thích.
Lâm Hoa gật đầu qua loa, thật ra ngươi cũng không cần giải thích, ta biết ngươi dừng lại không phải để ngắm phong cảnh. Ngươi tự xem rồi làm đi, dù sao không cần ta phải tự đi.
Lâm Hoa không hứng thú nằm trong ngực Thương Nam Thần Quân, nhìn sóng nước xanh dập dờn trước mắt, sâu kín thở dài. Ai, Ngay cả một cái bóng cũng không có, lấy đâu ra thuyền?
Môi mỏng hé mở, tiếng phượng hót thanh lệ dễ nghe vang lên, uyển chuyển cảm động, vang tận mây xanh.
Lâm Hoa sợ hết hồn, làm sao ngươi nói gọi liền gọi. Mở miệng cũng không nói 1 tiếng, hù chết ta. Mặc dù tiếng phượng hót rất êm tai, cho dù dễ nghe cũng không thể gọi thuyền.
Lâm Hoa nghẹn họng nhìn trân trối một con thuyền nhỏ phía xa đang phiêu phiêu đãng đãng lái tới, thì ra Thương Nam Thần Quân không phải tùy tiện gọi, đúng là hắn đã gọi tới một chiếc thuyền.
Thương Nam Thần Quân ôm Lâm Hoa lên thuyền, Lâm Hoa nơm nớp lo sợ hỏi: “Thuyền này sẽ không chìm chứ?”
Lão chèo thuyền hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hoa một cái: “Ta chở khách ở sông Bích Xuyên mấy vạn năm, còn chưa có ai hỏi như thế. Cái con gà rừng nho nhỏ ngươi không biết phân biệt, cẩn thận ta ném ngươi xuống.”
Hắn có thể nghe hiểu tiếng ta gáy?
Quay đầu lại len lén nhìn Thương Nam Thần Quân, ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Hoa ảo não im lặng, cái núi ta dựa thì đang thất thần, có cố chấp cũng không có lợi ích gì, ta thật đúng là sợ hắn ném ta xuống.
Vượt qua Bích Xuyên, liền chính thức bước vào địa phận Minh giới.
Từ trong ngực Thương Nam Thần Quân, Lâm Hoa đưa đầu nhỏ ra, tò mò quan sát Hoàng tuyền (Âm phủ) nổi tiếng .
Trời đất u tối một mảnh, gió lạnh thổi tới, gào khóc thảm thiết, vô số u hồn dưới sự dẫn dắt của Hắc Bạch Vô Thường, ngây ngô dại dột phiêu đãng đi tới trước.
Cuối Hoàng Tuyền là một tòa thành thật lớn, trước cửa có rất nhiều u hồn áo trắng im lặng xếp hàng, theo thứ tự đi tới. Cũng có u hồn kêu rên khóc thút thít, tự lẩm bẩm, bị quỷ sai ép uống 1 chén thuốc đen thùi lùi, đầu tiên là gào khóc, sau đó tiếng khóc từ từ ngừng, hiện lên vẻ mặt mờ mịt.
Thương Nam Thần Quân nói: “Đó là nước Vong Xuyên, uống vào có thể quên hết tất cả chuyện đời trước.”
Lâm Hoa gật đầu, Minh giới quá mức tĩnh mịch, sống một thời gian dài, làm cho người ta ngây ngô dại dột, không biết mình đang ở chỗ nào.
Hai con quái thần khổng lồ xanh đen canh giữ ở cửa, thấy bọn họ đến lập tức đi về phía trước, cản lại.
“Lấy thẻ bài ra.”
Lâm Hoa ngạc nhiên, đồng tình nhìn Thương Nam Thần Quân, thì ra tên tuổi của ngươi cũng không quá lớn, ngay cả tiểu tiên giữ cửa cũng không nhận ra ngươi.
Chân mày Thương Nam Thần Quân nhíu lại, hồng quang nhàn nhạt thoáng qua, một khối kim bài như bằng vàng mà không phải vàng, gỗ cũng không phải gỗ hiện ra trong tay hắn. Phía trên điêu khắc một con Phượng Hoàng màu đỏ rất sống động, giương cánh muốn bay lên, bên dưới mạ 4 chữ vàng.
Nhìn thấy kim bài, hai tên giữ cửa hết sức lo sợ quỳ xuống.
“Tham kiến Thần Quân.”
Thương Nam Thần Quân không để ý, bước chậm vào thành.
Lâm Hoa oán thầm, Thần Quân cũng quá hẹp hòi, không phải chỉ là không nhận ra ngươi tới sao? Còn bày đặt kiêu ngạo như vậy? Dọa 2 tên giữ cửa sợ thế này.
Thương Nam Thần Quân dĩ nhiên không nghe được nội tâm Lâm Hoa nói thầm, lúc này bọn họ đã vào trong âm ti.
Bên trong thành và ngoài thành quả thật khác biệt một trời một vực.
Bên trong thành, đình đài lầu các chỗ nào cũng có, so với nhân gian cũng không khác biệt, chỉ là tất cả cư dân ở đây đều là âm sai, chủ cửa hàng cũng là âm hồn lão quỷ không muốn luân hồi .
Y phục hồng, mái tóc đỏ của Thương Nam Thần Quân giữa một đám âm hồn áo trắng hết sức nổi bật. Âm hồn quỷ sai lắc lắc cổ dùng sức nhìn bọn ta, thậm chí có tên còn ngắt đầu rơi trên mặt đất liếc mắt nhìn về phía chúng ta.
Thương Nam Thần Quân hình như đối với cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn này chẳng có cảm giác gì, ôm Lâm Hoa nhàn nhã tản bộ trên đường cái tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết.
Đi thẳng đến một tòa lâu đài hoa lệ, Thương Nam Thần Quân mới dừng lại. Chỉ thấy toà lâu đài như một bảo tháp, bảy góc ở mỗi tầng bảo tháp đều treo phong linh (chuông) vàng kim, gió nhẹ thổi qua, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe.
Thương Nam Thần Quân trầm tư trước lâu đài một lát, lại cúi đầu quan sát Lâm Hoa trong ngực, cuối cùng cũng không vào chỉ xoay người đi về phía tây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!