Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác
Chương 18
Ban đầu, Đỗ Nhược dự định hơi ngẩng đầu lên, chờ Cố Uyên đáp lại nhưng lúc này, Cố Uyên lại nhìn xuống. Trong khoảnh khắc kia, anh sững sờ vài giây. Sau đó, anh nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác nhưng không biết nên nhìn vào đâu, vì vậy bâng quơ ngó tới ngó lui. Giống như một con nai con bị hoảng sợ, giương cao móng của mình dáo dác chạy dọc theo khe núi nhưng lại bị thợ săn chặn lại ở dưới vách đá cuối khe.
“Cô sợ à?” Cố Uyên trầm trọng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa một chút dịu dàng mà anh cũng không phát hiện ra.
“Không có.” Đỗ Nhược nhanh chóng phủ nhận bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, đột nhiên cô cúi đầu xuống, chạm vào trong lồng ngực Cố Uyên.
Hầu kết của Cố Uyên không khỏi chuyển động một chút, trong lòng rối như tơ vò, hơi thở nặng nề hơn mấy phần..
Đỗ Nhược giật mình, đèn điều khiển bằng giọng nói ở dưới lầu bỗng dưng tắt, không gian nhỏ bé đột nhiên chìm vào bóng tối hỗn độn.
Trong bóng tối, Đỗ Nhược hoảng sợ nên đẩy lung tung vào lồng ngực của Cố Uyên, muốn thoát khỏi không gian ràng buộc này. Cố Uyên biết bên cạnh bọn họ chính là cầu thang đi xuống, không dám cử động tùy tiện, thay vào đó, anh duỗi cánh tay ra, chống lên tường, dùng thân thể vững chãi của mình khóa chặt Đỗ Nhược.
Hành động đó đã tạo ra âm thanh khiến cho đèn điều khiển phát sáng. Cố Uyên và Đỗ Nhược phát hiện, bọn họ đang ở cùng một chỗ với tư thế vô cùng thân mật. Hai cánh tay của Cố Uyên, một cái cong lên chống vào bên tai của Đỗ Nhược còn một cái thì đang tùy tiện ngăn bên eo cô, hoàn toàn giam giữ cô không có lối thoát, trông giống như muốn ôm cô vào trong lòng ngực vậy. Bọn họ một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, mắt chạm mắt, hơi thở giao nhau.
Hai người đều thất thần trong chốc lát, đồng thời cùng quay sang chỗ khác, trong không khí toàn là mùi vị căng thẳng và mập mờ. Đỗ Nhược chưa bao giờ gần gũi với người khác giới như vậy. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khí thế mạnh mẽ và bá đạo của Cố Uyên khiến chân cô mềm nhũn, cũng khiến cô không dám dùng sức giãy giụa, chỉ có thể khẽ nhúc nhích cánh tay một chút, nhắc nhở Cố Uyên buông cô ra.
Cuối cùng, Cố Uyên cũng lấy lại được sự tỉnh táo của mình, anh vừa đen mặt vừa mắng thầm bản thân suýt chút nữa đã mất kiểm soát, vừa cố gắng buông lỏng hai cánh tay xuống, lùi về phía sau một bước, trả lại không gian cho Đỗ Nhược đang đứng ở phía đối diện.
Sau khi Đỗ Nhược có được một khoảng trống, lập tức cô cảm thấy không khí xung quanh trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Đại não cũng tự nhiên bắt đầu hoạt động trở lại. Nhớ lại cảnh tượng mới xảy ra vừa rồi, cô không khỏi có chút hoảng sợ. Rốt cuộc, Cố Uyên đang muốn làm cái gì? Nổi giận đùng đùng gọi cô ra chỉ là muốn làm một màn tiếp xúc mập mờ với cô ở chỗ này sao? Nhưng Cố Uyên lại là nam chính của thế giới trong quyển sách này, là “Chân mệnh thiên tử” của nữ chính. Cô càng đến gần anh một chút thì sự nguy hiểm của cô sẽ càng tăng thêm một phần.
Nghĩ đến điều này, Đỗ Nhược không chỉ cảm thấy cắn rứt lương tâm với Đông Thư Nhan mà còn cảm thấy sợ hãi thân phận của Cố Uyên. Cô lập tức bước sang vài bước, tránh qua một bên, cố gắng đứng cách Cố Uyên một khoảng xa nhất trong không gian hạn hẹp này. Đồng thời, cô len lén nhìn vẻ mặt của Cố Uyên, dè dặt lý giải cho hành động của bản thân: “Cái đó, không phải là chủ ý của tôi, cũng không phải do tôi cố ý mà do anh cứ một mực kéo tôi lại.”
Vốn dĩ, Cố Uyên đang bực bội bản thân mới vừa rồi bị ma ám. Lúc này, nghe Đỗ Nhược nói như vậy, anh không khỏi càng thêm tức giận. Nhưng anh vừa tức giận lại vừa buồn cười. Nhìn thấy Đỗ Nhược hận đến nổi không thể tránh anh thật xa, khóe miệng anh chợt cong lên một cách đầy giễu cợt: “Ồ! Cô cho rằng, tôi có ý định xấu với cô à? Xin hỏi thư ký Đỗ, cô lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
Nhưng khi anh vô tình nhìn thấy đôi mắt vừa trong veo vừa đặc biệt rất đẹp của Đỗ Nhược, đang không ngừng run rẩy chớp chớp giống như hai cây quạt nhỏ liên tục phe phẩy trong lòng anh, anh lại cảm thấy vừa lành lạnh, lại vừa ngứa ngáy. Cảm nhận được bản thân lại bị Đỗ Nhược làm cho rối loạn tâm hồn, Cố Uyên cố gắng hết sức để loại bỏ cảm giác kỳ lạ này. Một lần nữa, cố mỉa mai nói: “Chỉ cần thấy đôi mắt chứa đầy hóa chất của cô thôi cũng đủ khiến tôi không muốn ăn uống. Cô cảm thấy tôi còn có thể nuốt trôi hay sao? Chỉ sợ rằng, đôi chân của con ruồi còn sạch sẽ hơn so với đôi lông mi của cô đấy.”
Đỗ Nhược tự nhủ phải cố gắng bình tĩnh: “Tổng giám đốc Cố, liên quan đến việc trang điểm của tôi, đây là vấn đề không hợp gu thẩm mỹ. Tôi không muốn tranh luận với ngài.”
Cố Uyên nghe xong bật cười, lại còn gu thẩm mỹ không giống nhau nữa à? Như dáng vẻ trước kia của cô thì có điểm nào liên quan đến thẩm mỹ chứ?
Chỉ nghe Đỗ Nhược lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, tổng giám đốc Cố, ngài hiểu lầm rồi. Thật ra tôi muốn nói, nếu ngài không có ý đó, mà tôi cũng thật sự không có chủ động. Vậy vừa rồi nhất định chỉ là hiểu lầm.”
“Đương nhiên là hiểu lầm, nếu không thì cô nghĩ đó là gì hả?” Cố Uyên nhất định sẽ không bao giờ thừa nhận mình có vài lần ý loạn tình mê trong chốc lát như vậy.
Đỗ Nhược cẩn thận nói từng câu từng chữ: “Vậy thì chuyện này ai đúng ai sai cũng không thành vấn đề. Anh không thể trách tôi, tôi cũng không trách anh.”
“Ừ.” Cố Uyên không hiểu Đỗ Nhược một mực phải nhắc đến từ này để làm gì.
“Được, tổng giám đốc Cố, nếu ngài đã nói như vậy thì tôi cũng yên tâm.”
Nói xong, Đỗ Nhược lại liếc nhìn vẻ mặt của Cố Uyên một cái: “Vậy tôi đi ra ngoài trước được không?”
Cố Uyên không đáp, vẻ mặt không biểu hiện rõ thái độ gì cả, trông có vẻ lạnh nhạt.
Đỗ Nhược âm thầm thở phào nhẹ nhõm một cái, rồi lại trộm quan sát Cố Uyên lần nữa, sau đó kéo cửa, nhanh chóng bước ra ngoài.
Đỗ Nhược chịu đựng cơn đau nhói ở mắt cá chân, vừa đi vừa âm thầm oán hận Cố Uyên.
Nếu nói Đỗ Nhược không tức giận thì đó là không thể nào. Mặc dù vừa rồi, hai người có nói với nhau chỉ là hiểu lầm, nhưng rõ ràng là Cố Uyên đã chiếm tiện nghi của cô. Không chỉ vậy mà anh còn chế nhạo cô. Trong lòng Đỗ Nhược lại lầm bầm nguyền rủa Cố Uyên, anh độc mồm độc miệng như vậy, thế thì tôi chúc anh cả đời này cũng không đuổi kịp nữ chính! Chẳng lẽ cô lại tình nguyện đem lông mi mình đồ thành chân ruồi sao?
Tức giận, Đỗ Nhược dứt khoát dừng lại, đạp một cái về phía góc tường. Chắc chắn sáng ra, trên bức tường cẩm thạch sáng bóng có thể soi gương được sẽ xuất hiện một dấu chân xám xịt trông vô cùng thiếu ý thức công cộng.
Đỗ Nhược cắn môi xem hồi lâu, cuối cùng cũng ngồi xổm xuống lấy tay lau sạch sẽ, sau đó đứng lên phủi tay, xoay người quẹo vào hành lang khác, đi thẳng đến toilet.
Cố Uyên đứng một lúc ở cầu thang để bình tĩnh lại, nhìn thấy cảnh Đỗ Nhược vừa đạp tường vừa lau tường, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trên miệng bất giác nở nụ cười. Dáng vẻ vừa rồi của Đỗ Nhược cũng thật là đáng yêu.
Nhận thức được mình đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt Cố Uyên trầm xuống. Hôm nay, anh thật sự là đã trúng tà, thế mà một lần hai lần lại cả ba lần đều bị Đỗ Nhược làm cho mê muội.
Vừa suy nghĩ như vậy, lại đột nhiên cảm thấy bị Đỗ Nhược lặp đi lặp lại cẩn thận xác minh với anh xem bản thân đúng hay sai, thái độ này có chút kì lạ.
Biểu hiện dè dặt đó giống như là làm điều gì đó sai trái khiến lương tâm bị cắn rứt hoặc đơn giản là sợ hãi hoặc là cả hai. Ý nghĩ sâu xa đó đột nhiên lóe lên trong mắt Cố Uyên.
Cẩn thận nhớ lại thái độ của Đỗ Nhược trong hai ngày nay, dường như cô hoàn toàn khác với lúc trước.
Lúc trước, mặc dù Đỗ Nhược cũng thận trọng như vậy nhưng lại mang theo mục đích rõ ràng. Cô cẩn thận cố gắng hết sức lấy lòng vị hôn phu trên danh nghĩa là anh, sau đó nắm lấy cơ hội tốt đem mối quan hệ bình thường này trở thành hình thức sống chung của người bao dưỡng và tình nhân. Điều này khiến Cố Uyên không ưa, cũng vô cùng chán ghét. Anh nhanh chóng giải thích lý do và quan điểm của mình với người lớn, nhanh chóng kết thúc mối quan hệ như trò đùa trẻ con hoang đường này.
Đỗ Nhược bây giờ thì khác, sự thận trọng của cô dường như chỉ đơn giản là sợ làm mất lòng anh, thậm chí là sợ phải tiếp xúc quá nhiều với anh. Ngay cả bức tranh trêu chọc anh cũng đã tiết lộ điều này. Trước đó, Đỗ Nhược đã cố gắng hết sức để tạo cơ hội hàn gắn lại mối quan hệ với bạn trai cũ đồng thời là chồng chưa cưới. Bây giờ cơ hội đã đến, ngược lại cô lại dường như có vẻ muốn chạy càng xa càng tốt.
Điều gì đã khiến cho một người trước sau lại thay lớn như vậy? Cố Uyên có chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, rất nhanh Cố Uyên đã bỏ qua mối nghi ngờ đó. Đỗ Nhược đã sớm không còn bất kỳ quan hệ gì với anh, nếu bây giờ cô cũng không giống trước đây, dây dưa với anh. Vậy thì chẳng phải quá tốt rồi sao?
Nhưng khi bị một người mà mình từng ghét bỏ làm rối loạn tâm hồn, tâm trạng của Cố Uyên vẫn có chút buồn bực, nhưng cơn bực tức muốn bạo phát không hiểu sao lại dịu đi. Anh sửa lại cổ áo và tay áo một chút, một lần nữa quay trở về phòng tiếp khách.
Thẩm Phú Tư có vẻ nhàm chán trong lúc chờ đợi, đang lật mấy tờ tạp chí tài chính trên kệ. Thấy sắc mặt Cố Uyên có vẻ khác hẳn lúc trước khi đi ra ngoài, đang muốn hỏi vài câu, đã nghe tiếng gõ cửa.
Là Trình Tâm, cô đi vào đưa một ly cà phê cho Cố Uyên, rồi rót thêm trà cho Thẩm Phú Tư và đưa cho Bạch Giai Vũ một ly nước trái cây.
Đợi Trình Tâm đi ra ngoài, Thẩm Phú Tư kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải cậu bảo Đỗ Nhược làm chuyện này sao?”
Cố Uyên cười ha hả một cái, giữa lông mày lóe lên một cái gì đó: “Cũng không dám làm phiền đến thư ký yêu quý của tổng giám đốc Thẩm.”
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Phú Tư hơi chấn động. Cố Uyên mới vừa đi ra ngoài một hồi lâu, sau khi trở về lại trực tiếp thay đổi thái độ, không còn muốn giày vò Đỗ Nhược nữa. Điều này có chút thú vị. Nội tâm của Thẩm Phú tư đã nguội lạnh từ lâu, lại ngo ngoe rục rịch. Ông vẫn cảm thấy mối quan hệ của Cố Uyên và Đỗ Nhược không bình thường, nhưng Cố Uyên bên này lại im lặng, Đỗ Nhược gần đây lại là một bộ dáng ngốc nghếch. Ông thực sự không biết lý do gì, tốt nhất là cứ từ từ quan sát đã.
Trong phòng họp, hai người tiếp tục đấu trí qua lại. Một người giống như đang vẽ một cái bánh lớn, từ từ vẽ cái bánh càng ngày càng lớn. Một người trước sau không rõ ý có muốn đầu tư hay không nhưng lại giúp đỡ người ta vẽ thêm góc cạnh vào chiếc bánh nướng lớn khiến chiếc bánh này vừa tròn vừa lớn thêm.
Đỗ Nhược rửa tay xong, trở lại phòng nước, cầm cốc rót một ly nước lạnh, uống ừng ực đến hết. Uống xong mới cảm thấy nhịp tim và lửa giận dịu đi một chút.
Trình Tâm bưng khay trà trở về, nhìn thấy Đỗ Nhược, không khỏi quan tâm hỏi: “Tổng giám đốc Cố không làm khó cô chứ?”
Đỗ Nhược không tự chủ mà nghĩ đến cảnh tượng trong cầu thang, cảm thấy mặt nóng lên, trong lòng khó chịu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào: “Đem tôi ra để chế nhạo mỉa mai rồi cười một trận, như vậy có tính là làm khó không?”
Trình Tâm nhìn cô một cách thông cảm, tổng giám đốc Cố hiếm khi độc mồm độc miệng. Anh ấy nói lời ác độc, đồng nghĩa với việc anh ấy đang tức giận. Cũng may, cô không phải là nhân viên của tổng giám đốc Cố. Nếu không, cô sẽ cảm thấy không còn lòng tin lấy một đồng tiền lương nào ở đây nữa.”
Đỗ nhược cũng không cảm thấy được an ủi, vấn đề của cô bây giờ càng nghiêm trọng, liên tục mấy chuyện cộng lại khiến cho bây giờ Cố Uyên vô cùng tức giận với cô. Mặc dù Cố Uyên không lấy chuyện hồi sáng gán tội lên trên người cô, nhưng có thể nhìn ra, Cố Uyên đang lấy chuyện kia để trút giận lên trên người mình.
Bây giờ Thẩm Phú Tư thường xuyên tiếp xúc với Cố Uyên, cô là thư ký của Thẩm Phú Tư thì ít nhiều gì cũng không thoát được phải chạm mặt với anh. Mỗi lần gặp gỡ, chắc chắn Cố Uyên sẽ càng tức giận với cô hơn một chút. Vậy cô phải làm gì bây giờ, đó là phải tránh xa Cố Uyên để bảo vệ sự an toàn cho bản thân
Nghỉ việc rõ ràng là không thực tế, chưa kể cô còn nợ Bạch Giai Vũ và Đông Thư Nhan một khoản tiền. Cứ cho rằng với tài năng của nguyên chủ mà nói, nhất định cũng không thể tìm được công việc tốt như bây giờ.
Đột nhiên Đỗ Nhược chợt hiểu ra, không thể đổi công việc nhưng cô có thể chuyển công tác cũng được mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!