Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
Chương 83
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 44.1: “Thuyền bé con, người đó là em.”
(Tên chương 44-45 do editor tự đặt)
Editor: Yue
So với sự phấn khích của Tưởng Quốc Cường, tâm trạng của Hứa Viễn Hàng có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như thể anh xuống nước một cách tự nhiên vô tư, chỉ đến khi bước ra khỏi mặt nước mới nhớ tới, khoảnh khắc mà anh tiếp xúc với làn nước, màu đỏ thẫm đã dây dưa bất tận không ra khỏi tâm trí của anh đã không xuất hiện nữa.
Có lẽ là do điều trị tâm lý trong thời gian dài và lấy lời chia tay trong giấc mơ đêm qua làm cơ hội để gián tiếp bù đắp những thiếu sót trong lòng, Hứa Viễn Hàng đã từ từ buông bỏ quá khứ, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn sáng tỏ ở phía trước. Chúng giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao trong giấc mơ của anh, có được sức mạnh soi sáng bóng tối.
Bọn chúng cũng giống như đôi mắt không có trên cõi đời này của người ấy, dù không còn nhưng vẫn vĩnh viễn ở trong tim và ký ức của anh.
Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có hy vọng.
Từ nay về sau, anh sẽ tiếp tục tiến về phía trước dưới sự trông nom của ánh mắt ấy, không sợ hãi.
Tưởng Quốc Cường vẫn nắm chặt tay Hứa Viễn Hàng, kéo anh về phía mình, ôm lấy anh, nặng nề vỗ vai anh, tất cả cảm xúc của ông đều lộ rõ trên mặt. Tưởng Quốc Cường đã đợi ngày này, đã đợi hơn ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, bây giờ ông cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trăng phía sau mây mù.
Những đội viên nhí không biết nội dung câu chuyện không thể hiểu tại sao huấn luyện viên của bọn họ lại hớ hênh như vậy. Họ cũng không biết cú nhảy này có ý nghĩa gì với Hứa Viễn Hàng. Nó là phá kén, là Niết Bàn trùng sinh, là thắng lợi của cuộc chiến giữa anh và chính bản thân mình, cùng với, điểm khởi đầu rực rỡ huy hoàng tiếp theo.
Tần Thụ và các cô gái trong đội nữ đều chạy lại chỗ Hứa Viễn Hàng chúc mừng, bọn họ đều là đồng đội từng sát cánh chiến đấu, biết quá khứ từ trên mây xuống đáy vực của anh, cảm thấy mừng cho anh từ tận đáy lòng mình.
Hứa Viễn Hàng không muốn Tưởng Quốc Cường, người từ trước đến nay luôn nghiêm túc và chỉn chu bị mất đi sự uy nghiêm của tổng giáo trước mặt các tuyển thủ. Anh nhếch khóe môi, lười nhác cười cười, dùng giọng nửa đùa nửa thật nói: “Lão Tưởng, kiềm chế một chút đê, nói không chừng lần này chỉ là một pha ngoài ý muốn thì sao?”
Tưởng Quốc Cường lập tức buông anh ra, mắt trừng to hơn mắt bò, tức giận gầm lên: “Nói hươu nói vượn!”
Đã có một lần tức có lần thứ hai, đây chính là một dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp không thể chối cãi!
Mấy đội viên nhí trao đổi ánh mắt với nhau, đây mới là huấn luyện viên Tưởng mà bọn họ quen thuộc nha.
Tần Thụ đề nghị: “Hứa sư đệ, hay là cậu nhảy lần nữa đi.”
Dù đã trở thành huấn luyện viên nhưng y vẫn giữ nguyên xưng hô ban đầu với Hứa Viễn Hàng.
Đương nhiên Hứa Nguyên Xương không có ý kiến, hơn ai hết anh muốn xác nhận xem đó có phải là ăn may hay không, anh liếc mắt nhìn thoáng qua đám người vây xem, người nhảy đài cao mười mét cũng chạy tới xem náo nhiệt, trong đó còn có Điền Tiểu Thất, chỉ thiếu đi bóng dáng của người nào đó.
“Lão Tưởng,” anh đưa tay về phía Tưởng Quốc Cường, “Cho em mượn điện thoại di động của thầy đi.”
“Tính làm gì?”
“Quay video.”
Tưởng Quốc Cường lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ông thường chỉ dùng điện thoại để nghe gọi, gửi và nhận tin nhắn, không thông thạo chụp ảnh gì gì đó, không ít lần ông bị con gái trêu chọc, nói rằng ảnh mà ông chụp là từ góc độ của một linh hồn thẳng nam sắt thép.
Thẳng nam sắt thép là gì chứ, ông chỉ biết mỗi Iron Man thôi!
Tưởng Quốc Cường đặt điện thoại vào tay Điền Tiểu Thất đang đứng bên cạnh: “Cậu quay đi.”
Điền Tiểu Thất thân mang trọng trách, duỗi thẳng thắt lưng, cẩn thận từng li từng tí bật chế độ quay phim của máy ảnh, hướng ống kính về phía Hứa Viễn Hàng trên tấm ván ba mét.
Những gì anh làm lần này là tổ hợp động tác thứ hai, bước đi uyển chuyển, bật lên nhẹ nhàng, 201, lộn nửa vòng sau khi nhảy về phía sau, cơ thể trẻ trung săn chắc của anh lao thẳng xuống nước như một mũi tên chứa đầy uy lực.
Bọt nước nhẹ nhàng bắn lên, sóng biếc dập dờn.
Tần Thụ nhịn không được hô: “Quá đẹp!”
Tưởng Quốc Cường cũng mỉm cười, trái tim treo lơ lửng của ông cuối cùng đã vững chắc trở lại trong lồng ngực của mình rồi.
Những người khác thì là không hẹn mà đồng loạt vỗ tay, lại là một động tác ghi điểm cao nữa! Bọn họ cảm thấy hoang mang không thôi, vì cái gì Hứa sư huynh trở về sau khi nghỉ phép nửa ngày, mà như đã được tái sinh và thay đổi hoàn toàn thành một con người khác vậy nhỉ? Nói chung cũng không phải là trước đây anh không đạt thành tích tốt, chính là không có kinh khủng như bây giờ.
Mặc dù màn té nước không phải là hoàn hảo, nhưng đối với một người đàn ông cao lớn mà nói, đã là vô cùng vô cùng hiếm có rồi.
Họ mơ hồ nhìn thấy từ trên người anh, không, là thấy rõ ràng bóng dáng của Ma vương nhảy đài cao mười mét trong truyền thuyết.
Cậu thực sự cũng muốn có một đôi chân dài và chú ‘gà con’ to lớn như vậy. (Yue: Tội ghia=]].)
Lần nhảy thứ hai của Hứa Viễn Hàng cũng ổn định không kém, được sự động viên, khích lệ của anh, các đội viên còn lại cũng chăm chỉ tập luyện hơn.
Sau gần tám giờ luyện tập, thể lực cũng đã cạn kiệt, sau bữa tối, Hứa Viễn Hàng nghỉ ngơi một lát liền chuẩn bị đi học.
Để xóa bỏ thành kiến “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” của người ngoài đối với vận động viên, bọn họ thường tham gia các lớp học văn hóa bên cạnh việc đào tạo, mà Tưởng Quốc Cường còn có thêm yêu cầu về tiếng Anh. Lý do là tất cả các cậu đều sẽ thay mặt đất nước đi dự thi trong tương lai, đến giao tiếp cơ bản còn không nói được, vậy còn làm ăn gì nữa?
Còn có một nguyên nhân khác là: nhìn đội bóng bàn của người ta kìa, tiếng Anh nói không trượt phát nào, không chỉ đối đáp trôi chảy, còn có thể giúp người khác phiên dịch vào thời điểm then chốt nữa đó!
(Continue)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!